Nhưng không nghĩ không có nghĩa Diệp Phàm không phải là nam nhân bình thường, không nói đến chuyện hắn cả ngày đối mặt với sự dụ hoặc của Thu Nguyệt, còn có tứ nữ sống chung, gần đây, hắn không chỉ có nhìn thấy thân thể Thu Nguyệt còn hôn yêu nữ Thu Nguyệt kia nữa.
Sau đó còn không cẩn thân còn nhìn thấy xuân quang của Phùng Linh Hi, tiếp theo là Hoa Vũ Vân ôm ấp, đổi thành bất cứ người nào, chỉ sợ đều đã dục hỏa đốt người, nhưng ý chỉ của Diệp Phàm thuộc hạng cường hoành, quả thực là khống chế được phương diện này.
Thậm chí là sau khi Lạc Phượng Vũ trúng độc mất đi lý trí vuốt ve, có thể nói, nếu như không phải lúc ấy Diệp Phàm cho rằng Lạc Phượng Vũ là Lạc Tố Tố, hắn đã sớm đoạt lấy nữ tử trước mắt này rồi.
Điều này cũng gián tiếp dẫn đến củi khổ lửa bốc ba ngày trước của hai người, hết lần này tới lần khác đang bích ngọc phá qua, bị Lâm Sơn quấy rầy.
Hai người không để ý đến Lâm Sơn, cùng nhau vì tình điên đảo, Lạc Tố Tố có tin tức.
Có thể nói, biến đổi bất ngờ này khiến Diệp Phàm cũng cảm thấy quá sức, lúc này thấy dáng vẻ của Lạc Phượng Vũ như vậy, Diệp Phàm còn có thể không biết là vì sao sao? Tất nhiên là giống y hắn, bị loại chuyện này kìm nén ến.
- Trong Du Long bí cảnh có không ít đồ tốt.
Diệp Phàm đột nhiên nói một câu nói chuyện không đâu, Lạc Phượng Vũ là người thế nào, nàng thông minh lúc này dịu dàng nói:
- Bởi vì trúng độc mà chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại một phút đồng hồ cũng đều rất quý giá đấy.
Nói đến đây, hai mắt Lạc Phượng Vũ hàm xuân, bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng vẻ một vòng trên tay Diệp Phàm.
Đám người Lâm Sơn cùng ăn cơm nhất thời ngốc ngây tại chỗ, trong lòng âm thầm bội phục, công tử đúng là công tử lại có thể khiến cho thiên chi kiêu nữ Lạc gia nhiều lần ôm ấp yêu thương.
- Vậy hiện tại ta giúp ngươi giải độc!
Diệp Phàm nói khẽ, ngược lại lạnh lùng nhìn đám người Lâm Sơn một chút, âm thầm kêu sao những người này một chút nhãn lực sức lực cũng không có.
- Bại hoại!
Lạc Phượng Vũ đột ngột nói khẽ, ý vị nũng nịu lập tức khiến cho Diệp Phàm hỏa diễm trong lòng lập tức thiêu đốt toàn thân, tay phải vung lên, đám ngươi Lâm Sơn phát hiện mình đột nhiên bay lên.
Nguyên một đám trên không trung bất lực đảo quanh, tiếp theo từng tiếng tuyệt vọng bay đến bên ngoài cửa chính, đồng thời đại môn quan bế, môi Diệp Phàm hung hăng hôn trên đôi môi đỏ mọng mê người của Lạc Phượng Vũ.
. . .
Bốp!
Đám người Lâm Sơn đám người trực tiếp ngã thành chó gặm phân, nguyên một đám đưa mắt nhìn nhau, nhìn cửa lớn đã đóng thật chặt, khóc không ra nước mắt, bọn họ có thể thề, bọn họ thật sự đã chuẩn bị hạy ra ngoài rồi, không muốn như vậy đâu?
Một đám thị vệ lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, ngay sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Sơn và những người đứng đầu Lâm gia ngã rạp trên mặt đất, nguyên một đám có chút không biết làm sao, đây là có người xông vào Lâm gia sao?
Chỉ là tạo hình của mấy người này thực sự khiến cho bọn họ không nhịn được cười, nhất là Thất đệ Lâm Tòng của Lâm Sơn, ngoài miệng còn cắn một xương đùi linh kê, hai mắt hoàn toàn trong trạng thái ngơ ngác, keier giống như ta là ai, ta đang ở đâu, mẹ nó có phải ta vẫn chưa tỉnh ngủ không.
- Nhìn, nhìn cái gì, còn không mau dìu chúng ta lên?
Lâm Sơn lập tức xấu hổ mặt mo đỏ ửng, vội vàng nói.
Những thị vệ kia lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới có chút luống cuống tay chân đỡ mấy vị đứng đầu Lâm gia đứng dậy, trong lòng âm thầm kêu than, đây là vị đại thần nào, đánh mấy vị này thành dạng này.
- Canh ở chỗ này cho ta, phòng khách ngoài một trăm mét, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, đợi sau khi Diệp công tử ra ngoài thì bảo cho ta biết!
- Tuân mệnh!
Mấy tên thị vệ vội vàng nói.
. . .
Không thể không nói, hiệu quả kinh khủng của Vọng Giang Dục Ba cho dù chỉ là tàn độc, cũng khiến cho Diệp Phàm hơi kinh ngạc, đương nhiên, có lẽ cũng liên quan đến việc Lạc Phượng Vũ kiềm chế quá lâu, hai người triền miên, mãi cho đến buổi chiều, mới thỏa mãn ôm nhau.
Đây cũng chính là Diệp Phàm thể pháp song tu, nếu chỉ là nguyên lực tu hành đơn thuần, sợ là đã sớm ăn không tiêu rồi.
Diệp Phàm hơi kinh ngạc nhìn khả nhân nhi trong lòng, hắn không ngờ một nữ tử thoạt nhìn có chút hoạt bát dịu dàng nữ tử lại có thể điên cuồng như vậy.
Lạc Phượng Vũ mắc cỡ đỏ mặt, ngửi mùi hương trên người Diệp Phàm, không khỏi có chút mê hoặc, nếu nói đến hảo cảm, Diệp Phàm quả thực rất đặc biệt, chí ít so với nam nhân khác, cảm quan của Lạc Phượng Vũ đối với Diệp Phàm vô cùng tốt.
Nhưng nếu nói là thích, vậy thì cũng chỉ là nói hươu nói vượn, hai người mới quen biết bao lâu chứ? Thậm chí trong khoảng thời gian này, tiếp xúc cũng không nhiều, chuyện hoang đường lần này, hoàn toàn là độc tố quấy phá.
Nhưng mà Lạc Phượng Vũ lại không có sự tức giận cùng trách cứ gì cả, từ khi nàng có ký ức việc duy nhất nghĩ đến đó chính là tu hành, cố gắng tu hành, tất cả đều là cống hiến cho tương lai của gia tộc, nàng không một phút đồng hồ nào có thể buông lỏng, chớ đừng nhắc tới phóng túng, tất cả đều đang tu hành, đều vì gia tộc.
Lần này phóng túng, là cảm nhận nàng chưa bao giờ thưởng thức qua, mỗi lần Diệp Phàm thở dốc đều giống như có thể hòa tan lòng nàng, cho dù không yêu, nàng vẫn vô cùng hưởng thụ quá trình cùng nam nhân này giao hòa, vứt bỏ tất cả trói buộc làm càn triền miên, lại là ký ức quý giá nhất của nàng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, Lạc Phượng Vũ nói khẽ:
- Hài lòng chưa?
- Nếu không hài lòng thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghiền ngẫm nói.
- Không hài lòng, vậy thì sau này bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.
Lạc Phượng Vũ trừng mắt nhìn, phong tình trong nháy mắt khiến cho Diệp Phàm lần nữa bị hỏa diễm thiêu đốt.
Lạc Phượng Vũ cảm nhận được, lúc này lườm Diệp Phàm một chút:
- Người ta mới nếm thử trái cấm, cho dù là Võ tu, cũng không thể chống đỡ ngươi liên tiếp chinh phạt, đừng có giở trò xấu.
- Ha ha!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, ngay sua đó lấy y phục ra, sau khi hai người mặc tử tế, Diệp Phàm nghiêm túc nói:
- Sau này ngươi chính là nữ nhân của Diệp Phàm ta, nếu ai dám khi dễ ngươi, thì tìm ta là được.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi bật cười, ngay sau đó lại đứng lên, rồi lại trong nháy mắt như nhũn ra, ngã vào lòng Diệp Phàm, nói khẽ:
- Tu vi của ngươi vẫn chưa bằng ta đâu, cho dù bây giờ là Hợp Thánh nhất trọng thì sao có thể bảo vệ được ta chứ? Nếu có người có thể bắt nạt ta, tìm ngươi có tác dụng gì chứ?
- Tìm ta ắt sẽ có tác dụng!
Diệp Phàm nghe vậy nghiêm túc nói, bộ dáng như vậy khiến cho Lạc Phượng Vũ có chút dở khóc dở cười, mặc dù biết Diệp Phàm có chút nói quá, nhưng mà trong lòng cũng khá cao hứng.
- Ngươi cũng không nên có suy nghĩ ý đồ gì xấu xa, hôm nay ta với ngươi làm những việc này, chính là bởi vì độc tố, sứ mệnh của ta là tương lai trợ giúp muội muội ta khống chế Lạc gia, khiến cho Lạc gia ở trên tay tỷ muội chúng ta huy hoàng, cho nên ta sẽ không trở thành nữ nhân của ngươi, càng sẽ không trở thành thê tử của ngươi.
Sắc mặt Lạc Phượng Vũ có chút nghiêm túc nói, cảm giác phóng túng này nàng cực kỳ ưa thích, nhưng lại không thể có tình cảm dây dưa, mặt khác, Lạc Phượng Vũ cùng Diệp Phàm là một loại người, bọn họ đều cho rằng tình cảm sẽ trở thành gông cùm xiềng xích bọn họ tu hành, sẽ ảnh hưởng đến một vài phán đoán của bọn họ.
- Ta không có những ý đồ xấu này, chúng ta tu hành, từ lúc nào lại câu nệ những tiểu tiết này chứ, ngươi thứ cần theo đổi, sao ta có thể lấy chuyện này mà ti tiện quấn lấy ngươi được chứ?
Diệp Phàm nghe vậy lúc này cao giọng nói, ý của hắn rất rõ ràng, hắn tán thành suy nghĩ của Lạc Phượng Vũ, ai nói đã xảy ra quan hệ thì nhất định phải một đời một kiếp ở cùng nhau? Bọn họ đều có con đường mà bản thân muốn đi, ai cũng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến kế hoạch của bản thân.