Quan cốc!
Hoàng Mệnh nghe báo cáo của thuộc hạ, chau mày, những ngày này, trong tông môn lại có mười tên đệ tử vô cớ mất tích, chẳng lẽ là người của thế lực khác xâm nhập vào Quan cốc?
- Tác Mệnh điện điều tra như thế nào?
Hoàng Mệnh lạnh nhạt nói.
- Bẩm báo cốc chủ, toàn bộ tông môn đã tiến hành kiểm tra cực kỳ cặn kẽ, không có bất kỳ người nào khả nghi!
- Mười người kia trước khi mất tích có từng ra khỏi Quan cốc không?
- Chưa từng, những người này vô duyên vô cớ mất tích.
- Hừ, đường đường là Quan cốc, vậy mà có người có thể thần không biết quỷ không hay bắt đi đệ tử môn phái, đây chính là vũ nhục chúng ta, hạ lệnh cho điện chủ Tác Mệnh điện, trong vòng một tháng, nhất định phải tìm ra hung thủ cho ta!
- Tuân mệnh!
. . .
Một chỗ vắng vẻ trong quan cốc, một gian phòng nhỏ rách nát lẻ loi trơ trọi sừng sững, khóe miệng Tô Trọng lộ ra một ý cười lạnh lùng:
- Kêu đi, tiếng kêu thảm thiết, thật là mỹ diệu, ha ha, dễ nghe quá đi mất!
Trong quan tài sau lưng hắn, không ngừng truyền đến tiếng rú thảm thiết.
Tu vi của Tô Trọng tăng lên càng ngày càng đáng sợ.
. . .
Du Long bí cảnh!
Lúc này bên trong Du Long bí cảnh đã có hơn hai mươi người đi vào trong, đám người Sở Phong Vân thình lình xuất hiện, hai mươi người giờ phút này đều đi vào một chỗ kỳ dị trong cung điện, những cung điện này giống như có được tiên vận, chỉ đứng ở chỗ này, đám người đã cảm giác được một loại cực hạn nhẹ nhàng khoan khoái.
- Không hổ là đỉnh cấp bí cảnh của Chí Tôn học phủ, lại có bảo địa như thế!
Thiên kiêu số một của Trần gia Trần Hàn cao giọng nói.
- Chỉ tiếc, chúng ta đã xông đến một bước này, lại bị Tử Linh khôi lỗi này ngăn lại.
- Khôi lỗi Chí Tôn cảnh nhị trọng, ngoại trừ đám người Sở Phong Vân liên thủ, ai còn có thể vượt qua, nhưng mà, đang ngồi đều không phải người ngu, nếu bọn họ liên thủ, cho dù đánh bại Tử Linh khôi lỗi, cũng tất nhiên muốn át chủ bài ra hết, thậm chí sẽ tiêu hao quá lớn, cuối cùng vì bọn ta mà may giá y, nhìn thấy được chí bảo cuối cùng bên trong lại không lấy được.
- Ai, bên trong chính là Lôi Nguyên chi tâm, chỉ cần luyện hóa, là có thể có được Thiên Nguyên cấp lôi đình chi lực vô thượng chí bảo, cứ như vậy mà từ bỏ, thực sự là không cam tâm!
Một đám người ngươi một lời ta một câu, Sở Phong Vân cùng đám người Tử Mặc đăm chiêu, những người này nói không sai, đánh bại Chí Tôn Tử Linh khôi lỗi, bọn họ tất nhiên muốn át chủ bài ra hết, thậm chí cuối cùng thoát lực, không có năng lực tranh đoạt Lôi Nguyên chi tâm, thực sự mất nhiều hơn được.
Sở Phong Vân nhìn đám người Tử Mặc, không khỏi âm thầm lắc đầu, nếu Diệp Phàm ở đây, với thực lực của hai người bọn họ là liền có thể đánh bại Chí Tôn khôi lỗi, không cần phải lưỡng nan như thế.
Cũng không phải nói thực lực của đám người Tử Mặc kém hơn Diệp Phàm, mà là bởi vì những người này không có cách nào đồng lòng.
Huống chi nơi đây có thánh tử Quan cốc, hắn ta biết rõ, một khi bản thân thế yếu, Thánh tử Quan cốc tuyệt đối sẽ coi hắn thành chất dinh dưỡng hấp thu, cho nên loại chuyện mạo hiểm này, hắn ta sẽ không làm.
- Lôi Nguyên chi tâm ta vô duyên với nó rồi, chư vị phải hối tiếc rồi.
Một người nam tử tuấn mỹ mặc pháp bào màu xanh lam lộ ra ý cười ôn hòa nói, người này tướng mạo y như Sở Phong Vân, cũng không kém chút nào, cả người như gió xuân ấm áp ôn hòa, lời nói cử chỉ đều là tiến thoái có độ, cho dù là chắp tay làm tập, cũng có được sự tiêu sái không thể nói rõ được.
Về thực lực cụ thể, những người khác không rõ ràng lắm, nhưng mà trước đó một khôi lỗi Hư Cương cửu trọng bị hắn ta một kiếm chém vỡ, người này chính là Tử Mặc.
Ngũ Đại Cường Giả trên đế bàng, mỗi người đều có át chủ bài đáng sợ, nói đến Bắc Cung Tuyết, hàn băng chi lực cấp Thiên nguyên đã đủ hù chết một nhóm người rồi, nhưng ngươi cho rằng nàng chỉ dựa vào hàn băng chi lực Thiên Nguyên cấp mà trở thành đệ tam Đế bảng sao, vậy thì quá đơn thuần rồi.
Cái khác không nói, chỉ nói đến Băng Thần kiếm sau lưng nàng, chính là Tiên khí hàng thật giá thật ngụy, chỉ có Băng Tâm Thần Quyết mới có thể kích phát, một khi phát huy ra toàn bộ thực lực, cường giả Chí Tôn nhất trọng cũng phải tránh né mũi nhọn.
Chớ nói chi là Băng Thần điện xem như Chúa Tể Cấp thế lực truyền thừa đã lâu, nội tình trong đó há lại đơn giản như nhìn bề ngoài.
Những người khác cũng có những thủ đoạn khủng bố riêng, chỉ là lúc này đều giấu dốt mà thôi.
Tử Mặc nói như vậy, những người khác cũng từ bỏ ý định đánh bại Tử Linh khôi lỗi này, Du Long bí cảnh chỉ có cường giả dưới Hư Cương cảnh mới có thể tiến vào, cho nên báo bối trong bí địa này không phải Chí Tôn học phủ không biết, mà là không có năng lực thu hoạch được.
Lần này cũng là tập hợp thiên tài đỉnh cấp nhất của Trung Linh cảnh vào mới mở được Lôi Thần chi mộ, mặc dù mỗi người thu hoạch đều cực lớn, nhưng không thể không bị ép dừng lại ở bước này.
Đám người rất rõ ràng, hiện tại chính thời gian ngắn nhất tăng thực lực lên, đi một chuyến.
. . .
Thời gian như nước, rất nhanh ba ngày đã trôi qua, bởi vì vấn đề thân thể của Lạc Phượng Vũ, Diệp Phàm cũng không gấp gáp lên đường, vừa chỉ đạo tổ Phong Vân tu hành, vừa trợ giúp Phong Nhất thu phục cường giả.
Vẻn vẹn ba ngày, Thiên Hạ thương hội lần nữa gia nhập bốn cường giả Hư Cương, trong đó có hai tên có tâm tư khác, bị Diệp Phàm trực tiếp thu phục ký kết khế ước chủ nô, còn có hai tên tương đối có nguyên tắc, phương diện này Diệp Phàm ký kết khế ước bình đẳng, đồng thời giành cho hai người này không ít tài nguyên, trợ giúp một tên Hư Cương cửu trọng trong đó đột phá Chí Tôn cảnh.
Chỉ cần thời gian mấy tháng, Phong Lâm thương hội có thể xuất hiện cường giả chí tôn, người này tên là Lý Viễn.
Tính toán thời gian, còn có bốn ngày nữa là độc tố trên người Lạc Phượng Vũ sẽ hoàn toàn được loại bỏ, mà thời gian bốn ngày, vừa vặn bọn họ có thể đến Chí Tôn thần thành.
Cùng ngày Diệp Phàm và Lạc Phượng Vũ cùng nhau ăn điểm tâm.
- Ngươi vẫn khỏe đấy chứ?
Diệp Phàm nhìn sắc mặt có chút cổ quái của Lạc Phượng Vũ, không khỏi quan tâm nói.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn quan tâm đến chuyện của thương hội, nhưng lại sơ sót đại mỹ nhân này, lại không nghĩ tới sắc mặt nàng khó coi như vậy, lập tức có chút bận tâm.
- Không, không có gì!
Lạc Phượng Vũ miễn cưỡng nói, lại chẳng biết tại sao, sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy thẹn thùng, trong lòng âm thầm nói, không phải độc tính này càng về sau càng yếu sao, vì sao những ngày này càng ngày càng khó chịu như vậy chứ?
Độc tính càng ngày càng yếu là không sai, nhưng cùng tuy vào sinh lý của mỗi cá nhân, thực ra rất đơn giản, làm một ví dụ so sánh, một người bình thường xem hoạt xuân cung mấy ngày, nhịn được, chẳng lẽ qua thêm vài ngày nữa, hắn lại có thể khôi phục bình thường được sao?
Trên thực tế cũng không phải là như thế, bởi vì thân thể đã có nhu cầu, loại nhu cầu này không phát tiết, thì sẽ luôn tích lũy, đến sau đó, trong đầu cuối cùng sẽ không tự giác nghĩ đến những thứ kia, cả người cũng càng ngày sẽ càng mẫn cảm.
Nếu đổi thành một phàm nhân, lúc này làm sao còn những căng thẳng và lực khống chế như vậy chứ, nhưng Lạc Phượng Vũ có thể, nàng vẫn luôn răng chống đỡ cho tới bây giờ, chỉ ở giữa còn cùng Diệp Phàm xảy ra một vài chuyện cực kỳ mập mờ, điều này khiến cho nàng trong khoảng thời gian này vô cùng mẫn cảm và dễ mất khống chế.
Nhất là buổi tối một mình chìm vào giấc ngủ, nàng cảm thấy trên người mình vô cùng khô nóng.
- Ngươi sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ độc tố đã xảy ra dị biến?
Lúc này Diệp Phàm đứng lên, đi về phía Lạc Phượng Vũ, Vọng Giang Dục Ba hắn cũng chỉ thấy qua trên điển tích, bản thân chưa bao giờ thực sự phải loại độc tố này, dù sao mấy trăm năm trước, Nam Linh cảnh tiêu diệt hoàn toàn loại kỳ độc này rồi, thần văn nguyên lực mặc dù thần kỳ, nhưng lại cũng không thể đảm bảo sẽ xuất hiện tình huống khác.
Tay phải đặt trên người Lạc Phượng Vũ, lúc này thần văn nguyên lực bắt đầu vận chuyển.
Đột nhiên, Lạc Phượng Vũ phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ tiêu hồn, cả người trở nên quyến rũ động lòng người, nàng khẽ cắn môi, hàm răng trắng noãn lộ ra, tư thái dụ hoặc như vậy khiến cho trong lòng Diệp Phàm lập tức sững sờ.
Từ sau khi Huân Y rời đi, Diệp Phàm cũng chưa từng gần nữ sắc, cũng không phải là tư tưởng đạo đức không cho phép hắn nghĩ đến những thứ này, mà là bởi vì hắn không lạm tình, không muốn tùy ý tìm nữ nhân phát tiết dục vọng của bản thân mặt khác, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ nhung Huân Y và cừu hận, cho nên vẫn luôn không nghĩ đến những thứ này.