Vô Địch Thiên Đế

Chương 695: Tống đào

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm tiện tay một chiêu, cửa sân trực tiếp đóng lại, Lạc Phượng Vũ cắn môi, gương mặt đỏ bừng tràn đầy mị ý rung động lòng người, sau đó nàng hung hăng hôn lên môi Diệp Phàm, hai tay ôm chặt.

Diệp Phàm đương nhiên không khách khí, chính cô nàng này ôm ấp yêu thương, như này mà vẫn không lên thì hắn còn là nam nhân sao?

Đột nhiên, một tiếng kêu rất nhỏ vang lên, tiếp theo, Lạc Phượng Vũ cùng Diệp Phàm đồng thời dừng lại, Lạc Phượng Vũ lấy truyền âm thủy tinh ra, có thể có loại thanh âm nhắc nhở này, nàng đoán là Lạc Tố Tố.

Suy nghĩ một chút nam tử trước mắt là người mà muội muội mình ngưỡng mộ trong lòng, bản thân lại cùng hắn ở chỗ này làm những chuyện hoang đường như vậy, dục hỏa trên người Lạc Phượng Vũ lập tức tiêu trừ không ít, ngay sau đó nàng mở ra thanh âm thủy tinh trong tay ra.

- Tỷ tỷ.

- Muội muội, sao thế?

Lúc này Lạc Phượng Vũ trả lời, Diệp Phàm cùng Lạc Phượng Vũ cũng đúng lúc tác ra.

- Ta nghe nói đã có không ít người đi vào Du Long bí cảnh rồi, ngươi và Diệp Phàm sao thế?

Hiển nhiên, Lạc Tố Tố đang nhớ hai người.

- Chúng ta vẫn đang ở Đông Hoàng thần thành đây, không đến kịp, độc tố trên người ta phải mất bảy ngày nữa mới có thể hoàn toàn tiêu trừ, nếu đi sớm, cũng cũng không đủ sức chiến đấu.

- A, không phải đêm đó Diệp Phàm nói buổi tối giải độc cho ngươi sao? Vì sao còn có độc tố lưu lại chứ?

Lạc Tố Tố nghe vậy lập tức nghi ngờ nói.

- Phương pháp giải độc này cũng không bình thường, vừa rồi ta đang chuẩn bị giải độc cho tỷ tỷ ngươi, truyền âm của ngươi vừa vặn cắt đứt.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi chen miệng nói, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng cũng không mất đi nhuệ khí, nếu có thể cùng Lạc Phượng Vũ có dáng dấp khuynh thành như vậy mây mưa một phen, đương nhiên là một khiến khiến cho người ta tâm động, đương nhiên, cho dù nửa đường xảy ra chút vấn đề không thể hưởng thụ được mỹ nhân này, cũng không chút thất vọng, thứ gọi là dục vọng này, trước mặt tu hành, chiếm cứ tỉ lệ cũng không phải quá cao.

Lúc này Lạc Phượng Vũ hung hăng lườm Diệp Phàm một chút, tên hỗn đản chán ghét này nói nghe thì nghiêm chỉnh, nhưng lọt vào tai Lạc Phượng Vũ lại cực kỳ lộ liễu.

- A, thật xin lỗi, ta không biết, tỷ tỷ, vậy để cho Diệp Phàm tiếp tục giải độc cho ngươi đi, ta không quấy rầy các ngươi.

Lúc này Lạc Tố Tố có chút nói xin lỗi.

Lạc Phượng Vũ cũng có chút không biết mở miệng như thế nào, muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó xử, sau khi trò chuyện với Lạc Tố Tố một phen thì ngắt truyền âm, ngay sau đó nàng nhìn Diệp Phàm một chút, nói khẽ:

- Vốn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, hôm nay nhìn ra được, ngược lại cũng chỉ là một đăng đồ lãng tử.

- Người tu đạo, tất cả tuân theo bản tâm, ta muốn làm, tất nhiên phải làm, quản cái gì gọi là quân tử hay là lãng tử chứ?

Diệp Phàm nghe vậy không thèm để ý nói.

- Ngươi nói đúng, chúng ta tu đạo, nếu cùng phàm nhân câu nệ thứ thanh danh đơn giản kia thì quả thực tầm thường, trên đời này quân tử ngàn vạn, chưa từng thoát khỏi qua một chữ Ngụy, Diệp Phàm, ngươi rất đặc biệt, nhưng mà, ngươi muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt chiếm đoạt thân thể là chuyện không thể nào, hừ!

Lạc Phượng Vũ nghe vậy nói khẽ, ngay sau đó khóe miệng xinh đẹp cong ra một đường cong động lòng người, ngược lại trực tiếp rời đi.

Lạc Tố Tố thích Diệp Phàm, Lạc Phượng Vũ lại chút nữa cùng Diệp Phàm điên long đảo phượng, điều này đặt ở trong phàm nhân cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, hoặc là cảm thấy tỷ tỷ như vậy không khỏi quá ích kỷ, kì thực không phải vậy, ở Thiên Vũ đại lục, tỷ muội cùng chung một chồng rất nhiều, hơn nữa cũng là hiện tượng cực kỳ phổ biến.

Nhất là tỷ muội song sinh, bởi vì diện mạo gần như giống như đúc, đối với một vài cường giả mà nói, không thể chịu đựng được một nữ nhân giống nữ nhân của mình như đúc ở bên người nam nhân khác hầu hạ.

Cho nên những cường giả này sẽ cưới luôn tỷ muội song sinh, đây là thế giới cường giả vi tôn, ở trên người cường giả phát huy vô cùng tinh tế, trên người kẻ yếu, lại gần như hao mòn hết.

Cường giả có thể muốn làm gì thì làm, cường giả chế định quy tắc trò chơi, mà càng nhiều cường giả là nam tu, từ đó nam tu ở một phương diện khác quả thực có được quyền lợi nữ tu không có.

Đừng hòng nói đến chuyện công bằng, càng đừng nói đến dân chủ, hai từ này là sự trào phúng lớn nhất trên thế giới này, con người từ lúc sinh ra đã không công điều này chẳng lẽ không buồn cười sao? Nếu chúng sinh bình đẳng, sao lại cao thấp quý tiện, sao lại trí ngu đẹp xấu, sao lại mệnh có khác biệt?

Cho nên quan hệ giữa Lạc Phượng Vũ cùng Diệp Phàm cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của Lạc Tố Tố và Diệp Phàm, thậm chí nếu Lạc Phượng Vũ thật sự xảy ra chuyện gì với Diệp Phàm, Lạc Tố Tố ngược lại sẽ cao hứng, bởi vì nàng cảm thấy mình càng gần Diệp Phàm thêm một bước.

Trông thì buồn cười, nhưng đang lại là bệnh trạng mục nát mà thế giới tạo nên, đương nhiên bất luận là Lạc Tố Tố hay Lạc Phượng Vũ cũng được, các nàng cũng là thiên chi kiêu nữ, các nàng có thể nhảy thoát ra khỏi vòng tròn mục nát này, tìm kiếm tình yêu mình mong mỏi, ví dụ như một thê nhiều chồng, lại ví dụ như bất luận bản thân hay là đối phương, đều chỉ có thể yêu một người.

Nhưng đây là lựa chọn của các nàng, lại không cách nào ảnh hưởng đến Diệp Phàm, chí ít Diệp Phàm cũng không có suy nghĩ về phương diện này, Diệp Phàm ở một phương diện khác cực kỳ ưu tú, ở một phương diện khác lại đồng thời lây dính sự dơ bẩn của thế giới này, hắn sẽ không vì một nữ nhân không chiếm nửa điểm phong nguyệt, cũng sẽ không trở thành một trong những nam nhân của một nữ nhân nào đó.

Hắn có được sự kiên định khác hẳn với người khác, đảm phách, cố gắng, kiên trì, lại cũng dục vọng giống như nam nhân bình thường, chiếm hữu.

Sau khi Lạc Phượng Vũ rời đi, Diệp Phàm nghĩ đến tư vị vừa rồi, ngay sau đó ngăn chặn hỏa diễm trong lòng, đi ra ngoài cửa viện.

Rất nhanh hắn đã tìm được Lâm Sơn.

- Công tử, vừa rồi . . .

Lâm Sơn thấy Diệp Phàm nhanh chóng đi ra khỏi tiểu viện như vậy, lúc này hiểu rõ sau đó Diệp Phàm và Lạc Phượng Vũ cũng không xảy ra chuyện gì cả, lúc này không khỏi có chút tự trách, sợ là bản thân đường đột, làm hỏng chuyện tốt của công tử rồi.

Nữ tử kia nằm ở vị trí thứ năm trên Tôn bảng đấy, thiên chi kiêu nữ danh xứng với thực đấy, suy nghĩ một chút bởi vì chính mình mà khiến cho công tử đánh mất một cơ hội tuyệt cao như thế. . .

- Không sao, chuyện ta phân phó ngươi đã làm xong chưa?

- Bẩm báo công tử, đã dựa theo phân phó của ngài liên lạc với ba vị cường giả Hư Cương cảnh, ngày kia Tống Đào sẽ đến Bách Hải khô nhai bên ngoài Đông Hoàng thần thành, chỉ là người này tu vi Hư Cương cửu trọng…

- Hắn ta tự có cách ứng phó, đợi sau khi những người này tiến vào thương hội thì toàn lực ủng hộ bọn họ tu hành, nhất là Tống Đào, trong thời gian ngắn nhất phải khiến cho hắn ta tiến vào Chí Tôn cảnh, chỉ cần có cường giả Chí Tôn cảnh, thương hội có thể thuận lý thành chương trở thành nhất đẳng thế lực.

- Công tử yên tâm, phương diện này ta nhất định sẽ chú ý.

- Ừm, nếu đã như thế, vậy thì trước tiên cứ như vậy đi, ngày kia ta cùng ngươi cùng nhau đi tới bạch Hải Khô nhai.

- Tuân mệnh!

. . .

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, ngày đó Diệp Phàm rửa mặt một phen, đồng thời lấy ra Linh Uy Đan, tăng khí tức tu vi của chính mình t lên tới Chí Tôn chi cảnh, ngay sau đó mở cửa phòng, Diệp Phàm trực tiếp đi ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)