Mãi cho đến đỉnh phong Hợp Thánh nhất trọng, tu vi của Diệp Phàm tăng lên điên cuồng vừa vặn ngừng lại, hoàn toàn vững chắc.
Khí tức khủng bố quét sạch, tia sáng sắc bén trong mắt Diệp Phàm chợt lóe lên, tiếp theo, tất cả khí tức bắt đầu thu liễm, Diệp Phàm chậm rãi đứng lên.
Từ lúc hắn bế quan đến bây giờ, thời gian sử dụng chỉ có mười ba ngày, mười ba ngày này, hắn không chỉ nắm giữ Thiên Nguyên cấp ngũ hành thuộc tính chi lực, tu vi càng từ Siêu Phàm thất trọng đột phá đến Hợp Thánh nhất trọng chi cảnh.
Loại đột phá này cũng không phải là đột phá tiểu cảnh giới, mà là đột phá một đại cảnh giới, Siêu Phàm cùng Hợp Thánh cảnh hoàn toàn không phải cùng một khái niệm tu vi cảnh giới, với thực lực của Diệp Phàm bây giờ, không nhờ vào Bàn Long bút, cũng có thể tuỳ tiện chém giết võ tu Hư Cương cửu trọng.
Trong số đồng niên, ngoại trừ yêu nghiệt thiên kiêu Sở Phong Vân ra, thì những người khác không có tư cách cùng hắn đối chiến.
Khóe miệng Diệp Phàm nở nụ cười, cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trong thân thể, một cảm giác thoải mái khó nói lên lời dễ chịu từ trong lòng hắn dâng lên, từ sau khi Thiên phủ bị hủy diệt, trên người hắn phải gánh vác áp lực thật lớn, nợ máu của vạn người không giờ khắc nào không vang vọng sâu trong nội tâm hắn, mà với thực lực chậm rãi tăng lên, hắn biết rõ, khoảng cách đến ngày báo thù không còn xa nữa.
Sau khi tùy tiện rửa mặt một lúc, Diệp Phàm mở cửa phòng ra, ánh nắng mặt trời đã lâu không thấy rơi trên người hắn, mang theo một tia ấm áp, cũng tươi sáng hơn.
Cũng con đường mà hắn đi, từ u ám đến sáng rực.
- Diệp công tử!
Một tên thị vệ đứng bên ngoài cửa phòng Diệp Phàm cung kính nói, Diệp Phàm nghe vậy lúc này khẽ gật đầu, tùy ý bắn ra trữ vật giới chỉ:
- Trong khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi.
Thị vệ này hiển nhiên là Lâm Sơn cố ý điều động tới hộ pháp, phòng ngừa những người khác xông vào phòng của Diệp Phàm trong thời gian hắn tu hành.
Thị vệ kia nghe vậy lập tức sững sờ, ngay sau đó tiếp nhận trữ vật giới chỉ, nguyên lực vận chuyển, rất nhanh, trên mặt hắn ta tràn đầy mừng rỡ như điên cung kính nói:
- Đa tạ công tử ban thưởng.
Bên trong trữ vật giới chỉ, có mấy chục vạn trung phẩm Nguyên thạch, đối với tài lực trước mắt của Diệp Phàm, những trung phẩm Nguyên thạch này không đáng kể chút nào, nhưng đối với một thị vệ bình thường mà nói, đây không thể nghi ngờ là thiên hàng hoành tài.
- Không sao, trong khoảng thời gian này ngươi cũng khổ cực, ngươi đi nói cho Lâm Sơn biết ta đã xuất quan, hắn không cần phải lo lắng nữa.
- Tuân mệnh!
Lúc này thị vệ cao giọng nói, ngay sau đó chắp tay cáo lui, trong mắt tràn đầy hưng phấn sắc thái, trong lòng âm thầm kêu: Công tử thật sự hào phóng, không hổ là đại nhân vật có thể khiến cho gia tộc tôn kính như vậy.
Một thị vệ bình thường thị vệ đương nhiên không thể nào biết rõ quan hệ giữa Diệp Phàm cùng Phong Lâm thương hội, hắn ta cũng cho rằng Diệp Phàm là khác quý của Lâm gia.
Thị vệ vừa vặn mở cửa sân, thân ảnh của Lạc Phượng Vũ cũng đồng thời xuất hiện bên ngoài, sau khi thị vệ kia cung kính hành lễ trực tiếp rời đi, Lạc Phượng Vũ đi đến, ư dung nhan tuyệt mỹ còn mang theo một niềm vui không nói rõ được cũng không tả rõ được:
- Ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi.
- Trong khoảng thời gian này có chút lĩnh ngộ, cho nên bế quan tu hành, Phượng Vũ cô nương nhớ thương ta như vậy, chẳng lẽ là yêu ta rồi?
Diệp Phàm nghe vậy không từ trêu chọc nói.
- Ngươi đừng có bảnh chọe, a . . . Tu vi của ngươi . . . Làm sao có thể!
Lạc Phượng Vũ có chút kinh hãi nói, trước khi bế quan tu vi của Diệp Phàm chỉ là Siêu Phàm thất trọng, lúc này mới được bao lâu chứ? Chưa tới nửa tháng, Diệp Phàm vậy mà đã đạt đến Hợp Thánh nhất trọng chi cảnh, sao lại có thể giác ngộ đến mức này chứ?
Người này những ngày này chẳng lẽ là đi vào nơi tiên nhân tu hành sao, sao tu vi có thể tăng trưởng kinh khủng như vậy? Thượng Cổ có một lời đồn, Bồ Đề ngộ đạo bạch nhật phi thăng, chẳng lẽ thật sự có chuyện không thể tưởng tượng sự tình như vậy sao?
- Những ngày này có một chút lĩnh ngộ, đương nhiên phải có một chút đột phá.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười ha hả nói, mười ba ngày, đột phá tứ trọng tu vi, trọng điểm là trong đó còn có một cái vượt qua đại cảnh giới, nếu điều này truyền đi, sợ là người khác giải phẩu hắn ra để nghiên cứu mất.
Hết lần này tới lần khác hắn cũng không che giấu công pháp tu vi, muốn ẩn tàng cũng giấu không được.
- Một chút lĩnh ngộ? Một chút đột phá? Diệp Phàm, cái này mà ngươi cũng gọi là một chút đột phá sao? Thật không biết ngươi làm cái gì, chẳng lẽ đối với chúng ta mà nói tu hành khó như lên trời sao, mà với ngươi lại đơn giản như thế hả?
Lạc Phượng Vũ có chút cạn lời nói.
- Điều này cũng phải xem thiên tư của mỗi người!
Diệp Phàm mảy may không khiêm tốn nói, sau đó nói sang chuyện khác:
- Độc tố trên người ngươi thế nào rồi? Những ngày này ta không ở bên cạnh, có thời điểm không khống chế nổi không?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy sắc mặt lập tức đỏ bừng, Võ tu cũng là người, mặc dù có quá lực khống chế khác người, nhưng liên tục hơn mười ngày dày vò, cũng khiến cho Lạc Phượng Vũ áp chế dục vọng tích lũy, loại áp chế này đến cuối cùng khiến nàng cực kỳ mẫn cảm.
Diệp Phàm mở miệng ra nói những lời như vậy, trong lòng Lạc Phượng Vũ lập tức có chút khó mà bình tĩnh, hận không thể dứt bỏ những thanh bạch gông cùm xiềng xích kia, cùng công tử đẹp trai trước mắt này triền miên một phen, thuận theo thân thể của mình, cũng thuận ý bản thân.
Nhưng mà dù sao Lạc Phượng Vũ cũng là nữ nhi, những lời nói xấu hổ như vậy nàng không nói ra được, lúc này lườm Diệp Phàm một chút, dịu dàng nói:
- Lúc ngươi bế quan sao không suy nghĩ đến độc trên người ta, nếu ta thật sự nhịn không được thì ngay cả một đối tượng cũng không tìm được.
- Xem ra Phượng Vũ cô nương cũng không bài xích ta, nếu hiện tại cô nương nhịn không được trước tiên ta có thể giúp ngươi giải độc.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức cười nói.
- Ngươi nghĩ hay lắm! Nhưng mà độc này, quả thật có chút phiền não.
Sắc mặt Lạc Phượng Vũ càng ngày càng đỏ, hai chân kẹp chặt, môi đỏ như máu, trong mắt đẹp mang theo một tia vũ mị, ngoài miệng nói cự tuyệt, bộ dáng kia lại khiến trong lòng Diệp Phàm ngứa ngáy khó nhịn, âm thầm thở dài, loại chuyện này kìm nén quá lâu, quả thật có chút khó chịu.
Một mỹ nhân Khuynh Thế như vậy muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, nếu Diệp Phàm còn làm ra vẻ quân tử, không khỏi quá dối trá rồi.
Diệp Phàm đi thẳng tới bên cạnh Lạc Phượng Vũ, Lạc Phượng Vũ cũng không có ý rời xa, ngược lại nhắm lại hai mắt, lông mi run nhè nhẹ, trên gương mặt đắm say lòng người đỏ ửng như rặng mây đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Diệp Phàm vẫn chưa chủ động xuất thủ, hai tay trắng nõn xinh đẹp của Lạc Phượng Vũ đã ôm Diệp Phàm, khí tức nam tử quen thuộc khiến cho Lạc Phượng Vũ từ bỏ sự kiên trì rụt rè của mình.
Đây không phải là yêu, chỉ là bản năng muốn phóng thích.
Lúc này Diệp Phàm không khách khí ôm Lạc Phượng Vũ, hai tay không thành thật dò xét, nhưng vào lúc này, tiếng bước chân liên tục truyền đến:
- Diệp công tử!
Người chưa tới, tiếng cứ thế vang lên, tiếp theo là yên tĩnh.
Lâm Sơn có chút ngu ngơ đứng ở trước tiểu viện Diệp Phàm, nhìn hai người Diệp Phàm ôm nhau, lúc này trực tiếp xoay người, tự nhủ:
- A, ta nhớ ra Ngũ đệ trước đó vài ngày mang không ít rượu ngon của Thiên Lôi thần thành rượu ngon tới, Ngũ đệ không ở nơi này, ta đi lầm đường!
Vừa nói, Lâm Sơn gần như chạy như bay rút lui, bộ dáng kia, giống như hỏa thiêu đến mông vậy, bộ dáng như vậy, ngược lại có chút khôi hài.