Vô Địch Thiên Đế

Chương 691: Diệp phàm không chịu thiệt

Chương Trước Chương Tiếp

- Chỗ ta có một người, tên là Lạc Phượng Vũ, nàng giả mạo ngươi giả mạo một đường.

Nói đến đây, Diệp Phàm cũng có chút cạn lời, nghĩ đến bản thân hắn thông minh một đời, lại bị Lạc Phượng Vũ gài bẫy, xem ra chính mình vẫn phải quan tâm kỹ càng đến những bảng danh sách mới được.

- A, tỷ tỷ, tỷ tỷ ở chỗ của ngươi sao?

Lạc Tố Tố kinh ngạc nói.

- Muội muội, là ta, tiểu tình lang của ngươi đang cầm kiếm chỉa vào cổ ta đây.

Lúc nay Lạc Phượng Vũ có chút nghiền ngẫm nói, lúc này nàng nào còn sự dịu dàng trước đó, phần hoạt bát này Lạc Tố Tố chưa từng bộc lộ ra.

- Ai, lúc này là lúc nào rồi, tỷ tỷ ngươi còn nói mò.

Lúc này thanh âm ngượng ngùng của Lạc Tố Tố truyền đến, ngay sau đó nàng dịu dàng nói:

- Diệp Phàm, thật xin lỗi, tỷ tỷ của ta trời sinh có thú vui hơi xấu xa tí, nhưng mà bản tính không xấu, nàng không đối với ngươi như thế chứ?

- Cái đó thì không có, chỉ là trên đường đi để cho ta lâu lâu ôm ấp, chiếm được không ít tiện nghi.

Diệp Phàm nghe vậy lúc này thu hồi trường kiếm, tiếp theo đắc ý Lạc Phượng Vũ, không khỏi cố ý nói, lâu lâu ôm ấp đã có không ít hàm nghĩa khác rồi, quả nhiên, Lạc Tố Tố sau khi nghe xong thì sững sờ.

Lạc Phượng Vũ lập tức sắc mặt đỏ bừng, hung hăng lườm Diệp Phàm, dịu dàng nói:

- Ai muốn ngươi lâu lâu ôm ấp, còn không phải do ta trúng độc mới tiện nghi cho ngươi sao, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ, quả nhiên là một tên đại hỗn đản.

- Trúng độc? Tỷ tỷ, ngươi trúng độc gì? Ngươi không sao chứ?

Lạc Tố Tố lập tức có chút lo lắng nói.

- Yên tâm, độc tố đã được ta giải hơn phân nửa rồi, tối nay ta sẽ giải hết tất cả độc tố, ngươi không cần lo lắng.

Lúc này Diệp Phàm cười nói, đồng thời chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Phượng Vũ, tay phải nhẹ nhàng sờ cằm nàng, sau đó chậm rãi giơ lên, trong đôi mắt tràn đầy ý vị thâm trường.

- Vậy là tốt rồi, Diệp Phàm, mong ngươi chiếu cố tốt cho tỷ tỷ của ta nhé.

- Đương nhiên, ta sẽ chiếu cố nàng ta thật tốt.

Diệp Phàm cười nói, ngay sau đó cắt đứt truyền âm, Diệp Phàm đi đến bên cạnh Lạc Phượng Vũ, một tay khác đặt ở trên eo nhỏ của nàng.

- Ngươi muốn làm gì?

Lạc Phượng Vũ lập tức có chút hoảng hốt, ngay sau đó chậm rãi lui ra phía sau.

Lạc Phượng Vũ lấy thân phận của Lạc Tố Tố coi Diệp Phàm là đồ đần đùa giỡn một hồi, sao Diệp Phàm có thể tuỳ tiện buông tha cho nàng được chứ, nếu không để nàng biết sự lợi hại của mình, Lạc Phượng Vũ còn tưởng rằng Diệp Phàm hắn dễ trêu chọc.

- Làm gì sao? Giải độc đấy!

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, tay phải dùng sức, gần như bế Lạc Phượng Vũ lên, đôi chân ngọc của nàng không tự chủ điểm mũi chân điểm trên mặt đất, đồng thời, khi tức dồi dào của Diệp Phàm hung hăng đánh thẳng vào Lạc Phượng Vũ, dược hiệu trong cơ thể Lạc Phượng Vũ bắt đầu phát ra kỳ hiệu.

Sắc mặt Lạc Phượng Vũ đỏ bừng, thở gấp, hai tay muốn đẩy Diệp Phàm ra, rồi lại giống như mềm yếu vô lực, ở trong lòng Diệp Phàm không thể nào tự kiềm chế được.

Diệp Phàm là người tốt sao? Chí ít không tính là chính nhân quân tử, trước đó hắn cho rằng Lạc Phượng Vũ là Lạc Tố Tố, cho nên sau khi Lạc Phượng Vũ trúng độc mất đi thần chí, muốn cùng Diệp Phàm điên long đảo phượng, Diệp Phàm sẽ cố nén cự tuyệt, bởi vì Lạc Tố Tố là bằng hữu của hắn, hắn không thể làm cho bằng hữu của mình thất vọng.

Nếu biết rõ nữ nhân này không phải Lạc Tố Tố, Diệp Phàm sẽ nhẫn nhịn dục vọng của mình giải độc cho nàng sao? Hắn không giày vò Lạc Phượng Vũ đến thần tiên cực lạc coi như đã khai ân rồi.

Hiện tại đã biết nàng không phải là Lạc Tố Tố, cưỡng ép chiếm hữu nàng đương nhiên không có khả năng, nhưng nếu không lấy ít đồ trở về, vậy thật sự không phải là phong cách của Diệp Phàm.

Lạc Phượng Vũ tâm càng ngày càng bối rối, nàng cho rằng mình đã hiểu rõ Diệp Phàm, nàng cho là mình ăn chắc Diệp Phàm, nhưng không ngờ Diệp Phàm lại đột nhiên xuất một chiêu như thế, loại cảm giác này khiến cho nàng trầm mê, dưới tác dụng của dược tính trong cơ thể, lý trí của đang từ từ sụp đổ, thậm chí nàng không thể nào cự tuyệt khí tức của Diệp Phàm.

Lạc Phượng Vũ từ khi có nhận thức, ngay cả lúc tu hành cùng lịch luyện, đối với chuyện nam nữ cũng không phải là không biết gì như Lạc Tố Tố nhưng cũng biết rõ đôi chút, đây vẫn là lần đầu tiên bị một nam nhân như thế xâm phạm, cảm giác xấu hổ cùng cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được cảm giác vây quanh nàng.

Vốn dĩ nàng muốn đẩy Diệp Phàm ra hai tay lại không tự chủ ôm Diệp Phàm thật chặt, đôi môi hai người hoàn toàn triền miên cùng một chỗ, Diệp Phàm cảm giác thấy hỏa diễm dôi trào trong lòng, thầm nói không thể chơi tiếp, còn chơi nữa sẽ quá lửa mất.

Nếu Lạc Phượng Vũ bởi vì trúng độc mà mất đi lý trí, cùng Diệp Phàm điên long đảo phượng thì cũng thôi đi nhưng hiện tại Diệp Phàm biết rất rõ ràng Lạc Phượng Vũ là tỷ tỷ Lạc Tố Tố, hơn nữa lúc này năng lực tự kiềm chế của nàng cực kém, còn thông qua loại phương thức này chiếm hữu Lạc Phượng Vũ, vậy thì quá ti tiện.

Trêu chọc Lạc Phượng Vũ một chút thì được, nhưng độ cháy vẫn phải nắm giữ tốt, lúc này Diệp Phàm rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Lạc Phượng Vũ, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:

- Phượng Vũ cô nương, ta là chính nhân quân tử, ngươi ôm ta chặt như vậy, chẳng lẽ muốn cùng ta làm loại chuyện kia sao? Diệp Phàm ta há lại là loại đăng đồ lãng tử, dưa ép thì không ngọt, Phượng Vũ cô nương vẫn xin tự trọng thì hơn.

Lạc Phượng Vũ nghe vậy lập tức sửng sốt, cả người cũng từ trong sự điên cuồng mất đi lý trí trở nên vô cùng thanh tỉnh, ngay sau đó lại nổi giận, nàng chưa bao giờ nghĩ trước mặt nam nhân mà lại vô sỉ như vậy, rõ ràng chính hắn có ý đồ muốn làm loạn với nàng, giờ phút này vậy mà nói ra những lời chẳng biết xấu hổ như vậy, quả nhiên là hỗn đản.

- Trời đã tối, cô nam quả nữ chung sống một phòng không tốt lắm, Phượng Vũ cô nương, nếu ngươi còn không buông tay, đừng trách ta vô lễ.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Lạc Phượng Vũ lập tức giận dữ, ba tấc kim liên không khách khí đá về phía Diệp Phàm, lúc này Diệp Phàm bước tránh ra, đồng thời cười sang sảng nói:

- Dáng dấp mặn mà ý sâu xa, dịu dàng chân thật, nước da mịn màng xương thịt đều đặn, cực phẩm, cực phẩm!

Nói xong, Diệp Phàm dưới ánh mắt xấu hổ của Lạc Phượng Vũ đi ra cửa, đợi cửa phòng đóng lại, Lạc Phượng Vũ mím môi, trong đôi mắt mê người mang theo một tia phức tạp, ngay sau đó nàng hung hăng nhìn về phía Diệp Phàm biến mất, dịu dàng nói:

- Muội muội nói đúng, thực sự là một tên đại hỗn đản đáng giận!

Diệp Phàm không trở lại gian phòng của mình, mà là đi thẳng tới hậu viện Lâm gia.

Giờ phút này đám người Lâm Sơn đều đang cung kính đứng bên cạnh, nhìn thấy Diệp Phàm, chắp tay nói:

- Công tử.

- Ừm, Lâm Sơn, trong khoảng thời gian này Phong Lâm thương hội phát triển như thế nào?

- Dựa theo chuyện mà Nhị công tử giao xuống, bây giờ Phong Lâm thương hội đã trải rộng toàn bộ Trung Linh cảnh, giống như đại thương hội Thiên Hạ thương hội, sẽ không chú ý đến chúng ta, tiểu thương hội khác cho dù cùng chúng ta có chút xung đột, cũng không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ là đoạn thời gian trước, có một thương hội thần bí thương hội có sự chống đỡ của Lạc gia mà nổi lên, ép Phong Lâm thương hội chúng ta có chút thê thảm.

- Sự ủng hộ của Lạc gia?

Diệp Phàm nghe vậy lập tức sững sờ, ngay sau đó nhướng mày, chẳng lẽ thương hội này, chính là thương hội mà Dương Nhược Huyên cùng Mạc Bất Phàm sáng lập?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)