- Ta không còn chút sức lực nào nữa….
Lạc Phượng Vũ nói khẽ, trong thanh âm có chút mềm nhũn khiến người ta cảm thấy có chút khó mà kiềm chế được.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức lộ ra một nụ cười bỉ ổi, nụ cười này khiến cho sắc mặt Lạc Phượng Vũ đỏ bừng, giờ phút này nàng vô cùng mẫn cảm, thứ kia vốn dĩ không thể nghĩ đến nhưng vẫn hiển hiện lên trong đầu nàng.
- Lên đây đi!
Diệp Phàm đột ngột triệu hồi ra Loan Hỏa Điểu, có chút đắc ý cao giọng nói:
- Đưa ngươi trở về Thần Nguyên học phủ chỉ cần ba ngày.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi ngu ngơ nhìn Loan Hỏa Điểu, lập tức nghĩ tới câu nói kia của Lạc Tố Tố: Cái ta nói chính là cảm giác chán ghét, ta rất chán ghét hắn, đợi ngươi nhìn thấy hắn, ngươi sẽ biết cái gì gọi là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Không sai, hiện tại Lạc Phượng Vũ chính là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này, ngươi không nên cõng ta, mượn cơ hội thân thiết với ta, có lẽ không cẩn thận sẽ bắt chẹt được ta, đây mới là tình tiết bình thường.
Ngươi đang làm gì? Khoe khoang tọa kỵ của ngươi sao?
- Ách, không bằng lòng sao? A, ta quên mất, trên người ngươi không thể sử dụng nguyên lực, trên Loan Hỏa Điểu đều là hỏa diễm, ngươi cũng không ngồi được, nếu như thế, không bằng . . .
Diệp Phàm có chút nghiền ngẫm nhìn Lạc Phượng Vũ, EQ của hắn đúng là không cao, nhưng mà cũng không thấp đến mức kia, chủ yếu là Lạc Tố Tố vừa gặp phải những chuyện này, tâm trạng tất nhiên rất phức tạp, cho nên hắn thông qua những chuyện này phân tán lực chú ý của nàng.
Quả nhiên, lúc này Lạc Phượng Vũ lần nữa trở nên có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm.
- Không bằng ngồi Thiên Linh Mã đi, thời gian một tuần là có thể trở về Thần Nguyên học phủ.
Diệp Phàm đột ngột nói, sắc mặt Lạc Phượng Vũ lập tức trắng nhợt, ngược lại đôi mắt động lòng người hung hăng lườm Diệp Phàm, nghiến chặt hàm răng, hận không thể hung hăng đánh nam tử trước mặt một trận.
Thiên Linh Mã đương nhiên cũng không được, dù sao Thiên Linh Mã chạy như bay trên mặt đấy, nếu là Lạc Phượng Vũ vẫn đang có nguyên lực hộ thể thì không sao, nhưng với tình huống của nàng bây giờ, lặn lội đường xá xa xôi, thân thể không chịu đựng nổi.
Diệp Phàm ôm Lạc Phượng Vũ, sau đó ôm kiểu công chúa ôm nàng vào lòng, cao giọng nói:
- Đến Phi Thiên thần thành trước đi, mua một Kim Vũ Điêu thông qua Kim Vũ Điêu tiến về đại thành có truyền tống trận, thông qua truyền tống trận trở về Thần nguyên thần thành.
Lạc Phượng Vũ bị Diệp Phàm ôm lấy, lập tức cảm giác khô nóng không nói rõ được cũng không tả rõ được xuất hiện, khuôn mặt không khỏi ngượng ngùng, đầu chôn trong lòng Diệp Phàm, ngửi khí tức độc hữu của nam tử, cả người đều cảm giác ẩm ướt một chút.
- Lần này ta phụng lệnh của sư môn tiến về Chí Tôn học phủ, ngươi đưa về Thần Nguyên học phủ chẳng phải là nhiệm vụ của ta thất bại rồi sao?
Lạc Phượng Vũ dịu dàng nói.
- Chí Tôn học phủ? Ngươi chỉ là Siêu Phàm cảnh đi Chí Tôn học phủ làm gì?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hiếu kỳ nói, tu vi của Lạc Tố Tố hắn biết rõ, Lạc Phượng Vũ trước mắt nguyên lực không thành hình, hắn cũng không biết trong lòng mình là tỷ tỷ sinh đôi của Lạc Tố Tố, cũng không phải là Diệp Phàm quá đần, chủ yếu là Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố hoàn toàn giống nhau y như đúc.
Cộng thêm hai tỷ muội tâm ý tương thông, khí chất trên cũng không có quá nhiều khác biệt, mặt khác, trên người Lạc Phượng Vũ bây giờ vẫn như cũ còn độc tính của Vọng Giang Dục Ba lưu lại, cho dù biểu hiện hiện tại của nàng cùng Lạc Tố Tố có chút khác biệt, Diệp Phàm cũng sẽ cho là vì dược tính của Vọng Giang Dục Ba, cho nên hắn cũng không chút nghi ngờ.
- Ngươi không phải cũng là Siêu Phàm cảnh sao? Vì sao ngươi có thể, còn ta thì không thể?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi âm thầm buồn cười nói, nam tử này có chút thú vị, rõ ràng bản thân là Siêu Phàm cảnh, còn xem thường muội muội Siêu Phàm cảnh của nàng chứ.
- Cũng đúng!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi khẽ gật đầu tán thành, ngay sau đó hơi nhún chân, lao nhanh về Phi Thiên thần thành.
Một đường chạy như bay, Lạc Phượng Vũ kinh hãi với tốc độ cực kỳ đáng sợ của Diệp Phàm loại tốc độ này cho dù nàng toàn lực ứng phó cũng không thể được, người này Siêu Phàm chi cảnh, vậy mà cường hoành đến mức này.
Đúng lúc hắn xem mình là muội muội, chẳng bằng lấy thân phận của muội muội, hỏi tình hình tu vi của hắn, ngày sau đến chiến trường, mình cũng có thể nắm chắc.
- Nghe nói lần này trên trận đấu thiên hạ, có nhân vật cực kỳ cường hoành, tu vi của ngươi vẫn tương đối yếu, nếu đối đầu với bọn họ, ngươi nhất định phải cẩn thận.
Lạc Phượng Vũ xem mình như Lạc Tố Tố, nói ra lời nói phù hợp với tính cách của muội muội.
Lạc Tố Tố vẫn luôn quan tâm Diệp Phàm, điểm này Diệp Phàm biết rõ, lúc này cười nói:
- Những người khác ta không biết, nhưng mà Sở Phong Vân ta và hắn từng có một khoảng thời gian giao hảo với nhau, ta và hắn vừa tách nhau ở Phi Thiên thần thành.
- Sở Phong Vân này thực lực quả thực đáng sợ, dựa vào thù đoạn trước mắt của ta, còn không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà hắn muốn thắng ta, cũng không dễ dàng.
Diệp Phàm khá thản nhiên nói.
- Sở Phong Vân?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi có chút kinh hô, dọc theo con đường này nàng nghe được một tin tức, Sở Phong Vân cùng một cường giả bí ẩn liên thủ chém giết cường giả chí tôn Mạc Hoành của Thiên Hạ thương hội, cường giả bí ẩn này chẳng lẽ là . . .
Điều này sao có thể, hắn chỉ là một cường giả Siêu Phàm cảnh thôi mà?
- sao tim ngươi đập nhanh như vậy, chẳng lẽ ngươi thích tên Sở Phong Vân kia, Sở Phong Vân này dáng dấp quả thực rất đẹp trai, ta còn chưa gặp qua nam tử nào lớn lên còn đẹp hơn nữ tử như vậy đâu, con người cũng không tồi.
Diệp Phàm cảm nhận được nhịp tim của Lạc Phượng Vũ tăng nhanh, không khỏi cao giọng nói, trong lòng không khỏi hơi có chút khó chịu, có vẻ như nếu Lạc Tố Tố thích Sở Phong Vân, hắn sẽ rất khó chịu, nhưng mà cảm giác khó chịu này rất nhanh bị hắn đè xuống, hắn không muốn nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ còn muốn quản chuyện ai thích ai sao, không khỏi quá ích kỷ rồi.
- Thích Sở Phong Vân? Ta mới không thích hắn, người ta thích, ngươi không biết là ai sao?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy trong đầu có chút xoay chuyển, tính tình muội muội mình nàng hiểu rõ, rất nhiều tình cảm cũng giấu ở trong lòng, thời điểm đối mặt với Diệp Phàm e là cũng che giấu, mà Diệp Phàm này dường như là một nam nhân tính nguyên tắc cực mạnh, nếu mình không thêm một mồi lửa, muội muội mình sợ là không có duyên với hắn.
- Ta . . . Không phải ngươi thích ta đấy chứ?
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi khẽ động, sau đó có chút không biết làm sao nói, Lạc Tố Tố chưa bao giờ nói rõ ràng như thế, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe nàng nói trực tiếp như vậy, chẳng lẽ đây chính là dược tính của Vọng Giang Dục Ba? Thực sự khiến người ta đau đầu mà.
- Chẳng lẽ ta thích ngươi là không đúng sao? Ngươi đấy, có phải chưa từng thích ta không?
Sau khi Lạc Phượng Vũ đắn đo một lúc, nói tiếp, chuyện muội muội không làm được, nàng giúp muội ấy làm tất.
Bước chân Diệp Phàm dừng lại, nhìn khả nhân nhi trong lòng, ngược lại khe khẽ lắc đầu:
- Tố Tố động lòng người như vậy, ai mà không thích chứ? Chỉ là năm đó Thiên phủ hủy diệt, một nữ tử lấy bạc mệnh đổi cho ta cuộc sống tạm bợ ngày hôm nay, mặc dù không phải là nam tử si tình gì, nhưng ta vẫn chưa thể tìm được nàng ấy, cũng không thể cùng nữ tử khác phu thê tình thâm được.
Nói đến đây, trong lòng Lạc Phượng Vũ rõ ràng, trên Thiên Vũ đại lục, chuyện tình cảm không cũng không cao cả gì cả, bình thường một chồng một vợ người, người có tình cảm thâm hậu, còn có một loại người có phúc mà không biết hưởng.
Nếu Diệp Phàm nói chỉ thích một người, lúc này Lạc Phượng Vũ xem như Diệp Phàm uyển chuyển cự tuyệt nàng, nhưng cũng không thể không nói người này quá giả, nhưng nếu là một nữ tử từng vì hắn mà tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, hắn đang tìm nữ tử kia trở về, không muốn cùng nữ tử khác tình sâu như biển, ngược lại cũng có thể coi như là một đại trượng phu.