Thuốc này cần kết hợp hai mùi thơm cực kỳ kỳ dị, hai loại mùi thơm đơn độc không thể ngửi thấy độc, nhưng lại tính hòa tan vô cùng đáng sợ, người hít phải một phần hương hoa, từ đó lưu lại trong khoảng thời gian dài.
Một mùi thơm khác càng kinh khủng hơn, loại mùi thơm này có thể thông qua lỗ chân lông trên cơ thể con người tiến vào bên trong, từ đó đạt tới hiệu quả phóng độc vô khổng bất nhập, người thường phát hiện thân thể dị thường, đều sẽ dùng nguyên lực phong bế miệng mũi, từ đó ngăn chặn khả năng tiếp tục trúng độc nhưng không thể ứng phó với loại độc này.
Dưới gầm trời này không có độc khó giải, nhưng hiệu quả của loại độc này khủng bố như thế, một khi bị phóng độc, càng khó lòng phòng bị, độc dược như thế làm sao ngăn cản được chứ?
Vào mấy trăm năm trước, Nam Linh cảnh quả thực bởi vì loại độc này mà khiến cho lòng người bàng hoàng, không thiếu nữ tu liên tiếp bị ngộ hại, loại độc này trở thành những thủ đoạn vô địch của những nam tu dơ bẩn, cuối cùng đã khiến cho mấy nữ thánh hiền ở Nam Linh cảnh tức giận, truy sát Hoa Tùng Ngữ.
Lúc ấy Hoa Tùng Ngữ đã là cường giả chí tôn, uy danh hiển hách, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà đối mặt với sự truy sát của mấy cường giả Thánh Hiền, thượng thiên không đường, nhập địa không cửa.
Sau một tháng truy sát, Hoa Tùng Ngữ cuối cùng bị trảm, mấy nữ Thánh Hiền truy cứu nguồn gốc phát ra của loại độc dược này, phàm là người sử dụng loại độc này để giết hại nữ tu, đều khó thoát khỏi cái chết.
Một tháng trôi qua, đồ sát mấy chục vạn nam tu, đồng thời Vọng Giang Dục Ba bị tiêu hủy, ngay cả phương thức điều chế ra loại độc dược này cũng bị tiêu hủy.
Trước mắt có thể xuất hiện loại kỳ dược này, sợ là những dong binh này thu hoạch được độc dược còn sót lại trong di tích.
Diệp Phàm cũng thu hoạch được dị văn trên một bản cổ tịch về loại thuốc này ở Nam Linh cảnh, đồng thời thông qua một vài ký ức thủy tinh còn lưu lại thấy được dáng vẻ của một vài nữ tử khi bị trúng loại độc này, so với Lạc Tố Tố trước mắt thì không khác nhau chút nào.
Không thể không nói, loại thuốc này vô cùng ngang ngược, giờ phút này nguyên lực trên người Lạc Tố Tố sẽ tự phát bảo vệ thân thể nàng, ngoài ra lại không có tu vi chấn động, thậm chí Diệp Phàm căn bản không nhìn ra giờ phút này tu vi của Lạc Tố Tố vậy mà là Hợp Thánh cảnh.
Lạc Phượng Vũ nói đùa trước mặt Lạc Tố Tố nói muốn giả trang thành nàng, thực ra chỉ nói đùa một chút mà thôi, dù sao cho dù Diệp Phàm không xem bảng danh sách, tu vi của Lạc Phượng Vũ cũng không thể giấu giếm được Diệp Phàm, lại không ngờ tới Vọng Giang Dục Ba khiến cho nguyên lực của nàng ta xáo trộn, trời xui đất khiến quấy rối trực giác của Diệp Phàm.
Lạc Phượng Vũ đã hoàn toàn mất đi lý trí, Diệp Phàm cũng sắp mất lý trí rồi, hắn là nam nhân bình thường, cũng không phải hòa thượng lục căn thanh tịnh, tuyệt sắc nữ tử điên cuồng ôm hắn, hôn hắn như vậy, nếu hắn không có phản ứng, đó mới là có quỷ.
Thần văn nguyên lực vận chuyển, Diệp Phàm đưa tay phải ra, đặt trên bờ vai Lạc Phượng Vũ, độc Vọng Giang Dục Ba, Diệp Phàm cũng không biết có thuốc giảigì, biện pháp duy nhất chính là âm dương điều hòa, nếu không nữ tử chắc chắn dục hỏa đốt người mà chết.
Nhưng mà thần văn nguyên lực có thể trị liệu đủ loại độc tố, có lẽ sẽ có kỳ hiệu.
Ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa bệnh, Diệp Phàm tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng Lạc Tố Tố là bằng hữu của hắn, nếu biết rõ có những phương pháp khác có thể thử nghiệm giúp nàng giải độc, hắn lại lựa chọn không cần, mà là đoạt lấy sự trong trắng của cô nương ấy, loại chuyện này hắn không làm được.
Đương nhiên, nếu thần văn nguyên lực cũng không có tác dụng gì, như vậy đây chính là thiên ý, Diệp Phàm cung kính không bằng tuân mệnh.
Thần văn nguyên lực vận chuyển, khiến cho Diệp Phàm thất vọng là . . . À không, khiến cho Diệp Phàm may mắn là thần văn nguyên lực lại có tác dụng, độc tố trên người Lạc Phượng Vũ bắt đầu chậm rãi biến mất, nhưng mà loại kỳ độc này có một phần đã hoàn toàn dung nhập vào trong máu thịt của Lạc Phượng Vũ, những độc tố này thần văn nguyên lực không thể nào loại trừ.
Điều này sẽ dẫn đến một hiện tượng, nguyên lực của Lạc Phượng Vũ sẽ từ từ khôi phục, mặt khác, cho dù nàng không còn điên cuồng như bây giờ, nhưng cực kỳ khát khao thân thể nam nhân, phương diện này phải xem lực khống chế của bản thân Lạc Phượng Vũ rồi.
Lạc Phượng Vũ cảm nhận được loại khô nóng khó xử kia chậm rãi biến mất, thần chí chậm rãi khôi phục, tiếp theo, một gương mặt vô cùng tuấn dật lọt vào trong mắt nàng, nhất là khí tức nam khiên khiến cho người ta mê say gần như khiến nàng thiếu chút nữa lần nữa tiến vào trạng thái điên cuồng kia.
Đây chính là tác dụng của độc dược còn lưu lại, dáng dấp của Diệp Phàm quả thực đẹp trai, khí tức trên người cũng rất dễ chịu, nhưng cũng không đến mức đẹp trai quá mức, nhưng ltrong mắt Lạc Phượng Vũ, giờ phút này Diệp Phàm lại giống như mỹ nam, nam nhân kia độc hữu khí tức, cũng bị phóng đại mấy chục lần.
- Tố Tố, ngươi khôi phục thần trí?
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra vẻ tươi cười, ngay sau đó hai mắt không khách khí đảo qua y phục rối loạn của Lạc Phượng Vũ, âm thầm nói, tiểu ny tử này thật sự động lòng người.
Túc hạ nhiếp ty lý, đầu thượng đại mội quang, yêu nhược lưu hoàn tố, nhĩ trước minh quyệt đương, chỉ như tước thông căn, khẩu như hàm chu đan, tiêm tiêm tác tế bộ, tinh diệu thế vô song (*), đây chính là nữ tử động lòng người.
(*) Nguyên văn: 足下蹑丝履, 头上玳瑁光, 腰若流纨素, 耳著明月珰, 指如削葱根, 口如含朱丹, 纤纤作细步, 精妙世无双 : Tạm dịch là: Chân xỏ hài tơ gấm, trâm đồi mồi giắt đầu, eo thon lụa trắng thắt, tài cài ngọc minh châu, ngón trắng như hành bóc, miệng đỏ tựa chu đan, rón ren đi từng bước, tinh thế khó ai bằng. Ý chỉ người con gái tuyệt sắc vô cùng xinh đẹp.
Lúc này Lạc Phượng Vũ hơi sững sờ, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ động, rồi lại không biết có lí do gì thoái thác, nàng có chút khó khống chế ôm Diệp Phàm, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy ôm Diệp Phàm khiến nàng mê muội.
Diệp Phàm thấy thế lập tức sững sờ, ngay sau đó trong lòng rõ ràng, sợ là dược lực còn sót lại quấy phá, haizzz, thời gian sau này, lại muốn khảo nghiệm lực khống chế của bản thân rồi.
Bộ dáng của Diệp Phàm Lạc Phượng Vũ đương nhiên quen biết, biết được từ ký ức hình ảnh của Lạc Tố Tố, vốn dĩ nàng cho rằng lúc gặp lại người này chắc chắn là ở trên diễn võ trường của Chí Tôn học phủ, hoặc là bên trong Du Long bí cảnh, lại không ngờ đến vậy mà lại là nơi đây, gặp gỡ trong loại tình huống này.
Dưới ấn tượng trái ngược kịch liệt về một người, giác quan có sự thay đổi cực kỳ rõ ràng, Diệp Phàm giờ phút này suất khí cùng với phong thái quân tử phong gấp mười lần người kia, không biết mê người gấp bao nhiêu lần, công thêm hiệu quả của thuốc, hai thứ đó mãnh liệt tương phản, khiến cho Lạc Phượng Vũ có cảm giác tim đập rộn lên.
Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân nữa Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố là tỷ muội song sinh, tâm ý tương thông, Lạc Tố Tố có loại tình cảm không thể nói rõ cũng không thể miêu tả được với Diệp Phàm, Lạc Phượng Vũ đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Diệp Phàm . . .
Lạc Phượng Vũ nói khẽ, tiếng như u cốc, êm tai thú vị.
- Những người khác đã bị ta chém giết, phần lớn độc tố trong người ngươi đã được ta thanh trừ rồi, còn có một phần nhỏ đã dung nhập vào huyết nhục của ngươi, ta bất lực, nhưng mà nếu Tố Tố ngươi khống chế không nổi, bản công tử bất cứ lúc nào cũng vui lòng vì ngươi cống hiến sức lực.
Diệp Phàm nói khẽ, trong lời nói mang theo một tia ngả ngớn một tia trêu ghẹo, ngược lại khiến cho tình huống lúng túng giữa hai người được làm dịu.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười động lòng người ngay sau đó lấy bộ y phục còn hoàn chính, sau đó bao bọc mình, nói khẽ:
- Ngươi nghĩ hay đấy.
Nói xong, trong mắt Lạc Phượng Vũ có chút ý vị, nhìn Diệp Phàm, trong lòng âm thầm nói: một Ngọc công tử nhanh nhẹn thoải mại, trách không được muội muội ta mê muội.
Sau khi ăn mặc tử tế, Lạc Phượng Vũ muốn muốn đứng lên, chỉ là trên người có chút mềm nhũn, rõ ràng không có nguyên lực, cộng thêm tác dụng của dược lực, nàng cảm thấy có chút không còn chút sức lực nào.