Thiên Hạ thương hội cũng được, Vũ gia Quan cốc cũng được, giờ phút này Diệp Phàm có một khoản tiền lớn, tâm trạng khá dễ chịu, thông qua truyền âm thủy tinh giao không ít đan dược tu hành cùng đạo khí truyền tống cho đám người Diệp Tàn, Diệp Phàm suy nghĩ, Lạc Tố Tố giúp mình không ít, bây giờ bản thân có không ít đạo khí, tặng nàng một bộ đồ phòng ngự hộ thân cũng không tồi.
Lúc này mở truyền âm thủy tinh ra, nhưng mà rất nhanh, Diệp Phàm ngừng động tác của mình, từng đợt nguyên lực kịch liệt dao động ở phía trước sơn cốc vang lên.
Khoảng cách này, Loan Hỏa Điểu chỉ cần ba hơi sẽ bay tới.
Bay nhanh lại gần, lúc này Diệp Phàm nhìn về phía mấy người đang đánh nhau.
Phía dưới Diệp Phàm, giờ phút này ước chừng khoảng mười võ tu mặc đồ lính đánh thuê đang vây quanh một nữ tử, nữ tử sắc mặt vô cùng tái nhợt, tu vi có chút chập trùng bất định, hiển nhiên là trúng kịch độc.
Loại kịch độc này có thể phân giải nguyên lực, từ đó có thể khiến cho nguyên lực của đối thủ không thể nào hội tụ, chứ đừng nhắc tới chiến đấu, bây giờ nữ tử có thể chống cự, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cùng nguyên lực miễn cưỡng còn lưu lại được ít.
- Tố Tố!
Diệp Phàm kinh ngạc nói, hắn quả thực không ngờ tới lại lại có thể gặp được Lạc Tố Tố ở chỗ này, theo lý mà nói, Lạc Tố Tố nên ở Thần Nguyên học phủ tu hành chứ, Thần Nguyên học phủ cách nơi đây không gần, nhưng mà có thể là nàng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bất kể như thế nào, bản thân cũng phải xuất thủ cứu người trước đã.
Lùi lại thời gian ba canh giờ trước.
Lạc Phượng Vũ đến Chí Tôn học phủ đương nhiên không cần dịch dung, nàng ta cũng không phải là mục tiêu của Vũ gia và Quan cốc, điều này cũng rất bình thường, trên đời này thiên tài biết bao nhiều, những thiên tài này đối với Vũ gia cùng Quan cốc mà nói, cũng là chất dinh dưỡng vô cùng tốt, thế nhưng hai thế lực lớn này cũng không ngốc, nếu một thiên tài bị bắt đi, điều này sẽ chọc giận toàn bộ thế lực Trung Linh cảnh khiến bọn họ cùng nhau thảo phạt.
Giá trị của Vương thể đối với Quan cốc và Vũ gia cùng những người khác không giống nhau, một phương diện khác, hai thế lực lớn cùng tứ đại gia tộc đã có thù cũ, lúc nên xuất thủ không chút qua loa, nhưng thiên tài bình thường còn chưa thể khiến cho Vũ gia cùng Quan cốc ấm đầu bất chấp hậu quả mà trêu chọc thế lực khác.
Tu vi của Lạc Phượng Vũ không cần nói nhiều, cường giả Thánh cảnh ở Trung Linh cảnh cơ hồ cũng có thể xông pha, huống chi nàng chiến lực Vô Song, cho dù là Hư Cương cảnh cũng có thể đấu một trận, cho nên dọc theo con đường này, Lạc Phượng Vũ hoàn toàn xem như du sơn ngoạn thủy.
Nếu nói tu hành, Lạc Phượng Vũ trong lớp đồng niên tuyệt đối có một không hai, nhưng nếu nói về lịch luyện kinh nghiệm, biết lòng người, hành tẩu bên ngoài Lạc Phượng Vũ hơi yếu một chút, nàng lịch duyệt không ít, đối với nhân tâm cũng không phải một chữ cũng không biết, nhưng mà đa số thời gian đều dành cho việc tu hành, nói tóm lại, còn không tính là lão đạo.
Theo lý mà nói, với kinh nghiệm và thực lực của Lạc Phượng Vũ không thể lại xảy ra vấn đề, lại không nghĩ đến sau khi đến Phi Thiên thần thành thì xảy ra vấn đề.
Cái gọi là hồng nhan họa thủy, tướng mạo của Lạc Phượng Vũ ở Trung Linh cảnh cũng được coi là đỉnh tiêm, một mỹ nhân như vậy, tới nơi nào cũng là ngôi sao chói mắt nhất, hoàn toàn có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Lòng người hiểm ác, nữ tử xinh đẹp như vậy đương nhiên có không ít người mơ tưởng, dọc theo con đường này Lạc Phượng Vũ cũng đã giết không ít nam ty có ý đồ bất chính, nhưng dù sao con người vẫn có nhược điểm, trong Phi Thiên thần thành, nàng gặp một tiểu nữ hài bán hoa.
Tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, mắt to thanh thuần chân thành đáng yêu, nhóc con vừa nhìn thấy Lạc Phượng Vũ đã một tiếng tiên tử tỷ tỷ khiến tim Lạc Phượng Vũ mềm nhũn.
Lạc Phượng Vũ mua một đóa hoa, mùi thơm thơm ngát, mang theo một mùi thơm say đắm lòng người, hương hoa thuần túy, không có bất kỳ độc tố gì, nữ tử yêu hương nhân chi thường tình, Lạc Phượng Vũ không keo kiệt ngửi một hồi.
Đợi Lạc Phượng Vũ ra khỏi Phi Thiên thần thành, lúc đi đến một sơn cốc vắng vẻ, lại dừng bước, trường kiếm gào thét, bức nam tu đang âm thầm theo dõi nàng lộ diện, với thực lực của Lạc Phượng Vũ, những người này đương nhiên không phải là đối thủ.
Nhưng mà mội mùi hương kỳ lạ xuất hiện, mùi hương này cũng không có độc, chỉ là mùi hương này kết hợp với mùi hương thơm ngát của tiểu nữ hài ở trong Phi Thiên thần thành lại có độc tính cực kỳ đáng sợ.
Lạc Phượng Vũ ngàn tính vạn tính, cũng không tính được sẽ xuất hiện tình huống này, hai loại hương hoa cũng không phải là đồng thời ngửi được, mùi hương thứ nhất là ngửi được ở mấy canh giờ trước, theo lý mà nói, cho dù hiện tại có phản ứng với mùi hương kỳ lạ này, chắc chắn không thể duy trì đến bây giờ.
Nếu là võ tu Hợp Thánh cảnh bình thường gặp phỉa loại độc này, sợ là đã sớm bó tay chịu trói, nhưng Lạc Phượng Vũ chính là thiên chi kiêu nữ, so với võ tu thường đương nhiên mạnh hơn không ít, quả thực là cùng mười mấy người này đấu đến bây giờ, chỉ là nguyên lực điều động càng ngày càng ít, thất bại là điều tất nhiên.
- Tiểu nương tử, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, dung mạo ngươi mỹ mạo như vậy, mấy gia đây cũng không nỡ giết ngươi, chẳng bằng cùng bọn ta sung sướng một chút, hưởng thụ vô thượng cực lạc của thế gian này?
Những Võ tu này vừa bao vây tấn công, vừa mở miệng đùa giỡn, mục tiêu khiến cho Lạc Phượng Vũ tức giận nóng giận công tâm, tăng tốc độ khuếch tán của độc tố.
- Đám đạo chích các ngươi, cho dù ta chết, chắc chắn cũng sé không khiến cho các ngươi toại nguyện.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch mà tuyệt sắc tràn đầy kiên quyết, chỉ là thân thể vô lực khiến nàng có chút miễn cưỡng, nhất là sau khi nguyên lực chậm rãi tan rã, nàng cảm thấy khô nóng khó tả.
- Ha ha ha, tiểu nương tử có phải cảm nhận được rồi không.
Có người nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lạc Phượng Vũ bắt đầu đỏ ửng không bình thường, không khỏi cười nói.
- Các ngươi vô sỉ này.
Lạc Phượng Vũ cũng không phải là thiếu nữ hồn nhiên chưa trải đời, loại phản ứng này rõ ràng là cương liệt xuân dược.
- Vô sỉ? Lát nữa chúng ta sẽ để tiểu nương tử biết rõ cái gọi là chân chính vô sỉ.
Người kia cười sang sảng nói, ngay sau đó hợp lực phát ra một đòn, Lạc Phượng Vũ chỉ có thể điều động nguyên lực yếu ớt, nháy mắt bị xé nát hoàn toàn, nàng hung hăng đâm vào cự thạch sau lưng.
Trong đôi mắt mơ hồ tràn đầy tuyệt vọng, dục vọng xấu hổ kia khiến nàng có chút điên cuồng, nhưng mà nghĩ tới những thứ tên dong binh dơ bẩn này, nàng lại cảm thấy không thể nào tiếp nhận được.
Gương mặt ghê tởm kia chậm rãi tới gần, Lạc Phượng Vũ cố gắng duy trì tia thần chí cuối cùng, nhưng thân thể đã bắt đầu không thể khống chế sinh ra phản ứng không bình thường.
- Chết!
Một tiếng quát chói tai vang lên, tiếp theo, một đạo kiếm khí lộng lẫy nổ vang, ngay sau đó, tất cả dong binh trong nháy mắt bị đánh giết, một thanh ảnh tuấn dật xuất hiện ở trước mặt Lạc Phượng Vũ trong.
- Tố Tố, ngươi không sao chứ!
Diệp Phàm vội vàng đỡ Lạc Phượng Vũ dựa trên tảng đá lớn, ân cần nói, nhưng mà ngay sau đó, trước mắt Lạc Tố Tố lại phát ra một tiếng rên rỉ mê người ngay sao đó, nàng ôm chặt Diệp Phàm, đôi môi in lên bờ môi của Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức có chút sững sờ, tiếp lấy khẽ chau mày, dĩ nhiên là Vọng Giang Dục Ba.
Vọng Giang Dục Ba, chính là kỳ độc của Nam Linh cảnh người trúng độc trong vòng hai mươi ngày, không thể vận dụng bất kỳ nguyên lực nào, hơn hai mươi ngày này, một trinh tiết liệt nữ cũng sẽ biến thành loại người dâm dục.
Ngày đầu tiên là thời điểm điên cuồng nhất, không có bất kỳ thần chí gì, hoàn toàn là sự đòi hỏi theo bản năng, hai mươi ngày sao, mỗi một ngày nữ nhân này sẽ từ từ khôi phục lý trí, nhưng cho dù khôi phục lý trí, bản thân căn bản không thể khống chế thân thể được.
Loại kỳ dược này do đệ nhất dâm tặc Hoa Tùng Ngữ của Nam Linh cảnh sáng tạo, cường đại nhất không chỉ là dược tính của nó, mà là nó có thể khiến đối phương vô thanh vô tức trúng chiêu.