- Ha ha ha, tuyệt vời, mối thù tuyệt vời, chậc chậc, tiểu nha đầu dáng dấp thật không tệ.
Hoàng Mệnh lạnh nhạt nói.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì, ca ca cứu muội, ca ca cứu muội với, muội sợ.
Muội muội của Tô Trọng hai mắt ngấn lệ mà nói.
- Cứu ngươi, dựa vào hắn ta sao? Cứu ngươi từ trong quan tài ra à?
Nghe vậy, Hoàng Mệnh không khỏi nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó, hắn ta vận chuyển Nguyên Lực xoay quanh, xé nát hết quần áo của muội muội Tô Trọng ra, sau đó ôm nàng ta đến trước mặt Tô Trọng ...
Đã ba ngày, Tô Trọng không biết mình đã vượt qua như thế nào, ngay cả khi bị nhốt vào trong quan tài, hắn ta cũng mơ hồ nghe được tiếng la hét của muội muội, mơ hồ nhìn thấy phụ thân bị thiêu sống mà chết, thấy mẫu thân bị hung thú phanh thây, đồng tử của muội muội dần dần giãn ra, lòng căm thù thấu xương, sự bất tài của bản thân và sự tàn khốc của hiện thực đã hoàn toàn thiêu rụi chút mềm yếu cuối cùng của hắn ta.
Trong mắt hắn ta, huyết lệ đáng sợ không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt còn non nớt của hắn.
Sức mạnh tan rã đáng sợ liên tục xoay quanh trên cơ thể hắn ta, đó là đệ tử Quan Cốc đang xem hắn ta như chất dinh dưỡng mà hấp thụ.
Nỗi hận thù thấu xương dường như có thể xé nát cả thần hồn của hắn ta, nỗi bi ai vô tận có thể thiêu cháy cả mảnh thiên hạ này. Không muốn bị người khác chà đạp xuống dưới lòng bàn chân thì hắn ta phải giẫm đạp người khác. Giết! Hắn ta muốn giết tất cả mọi người, hắn ta muốn biến thế giới mục nát này hoàn toàn chìm vào trong bóng tối. Bản chất ích kỷ và độc ác của con người không nên tồn tại trong mảnh thiên địa này. Hủy diệt! Hắn ta muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Như thể một phong ấn đang dần bị phá bỏ vậy. Hai tay của Tô Trọng bắt đầu vô thức tạo thành một ấn quyết kỳ quái. Ấn quyết này tương tự như Minh Vương Thần Ấn vậy, nhưng nó lại hoàn toàn thoát ra ngoài phong ấn này.
Trong cơ thể hắn ta, Hắc Sắc Khí Thể đáng sợ phun ra, đồng tử huyết sắc biến thành màu đen kịt vô cảm. Sau đó, Hắc Sắc Khí Thể chậm rãi lan tràn ra bên ngoài từ trong quan tài.
Người hấp thụ Tô Trọng là một thiên tài của Quan Cốc. So với những người khác, công pháp hấp thụ trong tu hành của thiên tài này càng thêm kinh tởm và đáng sợ hơn nhiều, công pháp tu hành của người khác là hấp thụ sinh lực của người sống xong thì người đó sẽ chết đi, sau đó xác chết sẽ trở thành chất dinh dưỡng.
Mà bản chất của tên thiên tài này cực kỳ tà ác, nhưng lại tài năng hơn ngươi. Hắn ta tiến hành cải biến công pháp hấp thu này, để hắn ta từ việc có thể đồng thời trong lúc hấp thụ vẫn để cho võ tu làm chất dinh dưỡng vẫn còn ý thức, mà võ tu này sẽ trải qua nỗi hoảng sợ khi cơ thể dần dần bị ăn mòn và cơn đau đớn cùng cực tựa như lóc da cắt thịt.
Bởi vì sở thích bệnh hoạn của người này mà khiến cho hắn ta không có quá nhiều bằng hữu trong Quan Cốc, hơn nữa người này còn thích che chắn bản thân mình bằng một chiếc hắc bào, cặp mắt kia nhìn ai cũng giống như đang nhìn con mồi vậy.
Người này tên là Bách Lý Thịnh Vân, ngược lại thì cái tên cũng không tệ.
Bách Lý Thịnh Vân không ngừng vận hành công pháp, trong lòng tính toán xem phải nghe Tô Trọng kêu rên trong quan tài bao lâu, có thể mất một ngày, như vậy thì tốc độ hấp thu khá nhanh, cơn đau cũng mạnh hơn, nhưng ít đi một chút vui vẻ kéo dài. Cũng có thể là một tuần, như vậy tốc độ hấp thu tuy chậm nhưng lại hấp thu cực kỳ triệt để, quan trọng là hắn ta còn có thể cảm nhận được tiếng thét êm tai thảm thiết trong suốt bảy ngày liền.
Lúc này, hắn ta không biết rằng chiếc quan tài phía sau mình đang không ngừng thoát ra Hắc Sắc Khí Thể. Hắc Sắc Khí Thể càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ lại thành một chiếc đầu lâu to lớn vô cùng dữ tợn và khủng bố.
Cái đầu lâu loáng thoáng có thể nhìn ra hình dạng của Tô Trọng. Chiếc đầu lâu khổng lồ có cái miệng lớn, tựa như đang cười, cũng giống như đang khóc, như đang hận, lại như thể một kẻ điên.
Cắn một cái, Bách Lý Thịnh Vân cảm giác được bóng tối vô tận bao trùm lại. Sau đó, nỗi kinh hoảng khủng khiếp kéo đến, ngay giây tiếp theo, lực tan rã càng thêm kinh khủng, Bách Lý Thịnh Vân cảm nhận được một cỗ đau đớn bứt rứt đến không thể hình dung được khiến cho thần hồn của hắn ta cũng phải run rẩy.
Hắn ta muốn hét lên thảm thiết nhưng căn bản lại không cách nào lên tiếng được, Hắc Sắc Khí Thể này hoàn toàn ngăn chặn lại thất khiếu của hắn ta. Sau đó, nắp quan tài phía sau lưng mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.
Đôi mắt của Tô Trọng chỉ có bóng tối lãnh khốc nhất cùng với sự khát máu khó có thể hình dung được.
- Ha ha ha ha, ngươi định ăn thịt ta sao? Vậy thì ta sẽ ăn ngươi trước. Kiếp trước, ta là một tế phẩm chỉ để mở ra cánh cửa của thế giới này. Ta bị Thiên Đạo Pháp Tắc phân tách ra giống như một miếng thịt cá vậy. Ngươi có biết nỗi đau đớn đó như thế nào không? Nó còn đau thấu xương gấp vạn lần hơn cả những gì ngươi phải trải qua bây giờ nữa.
Tô Trọng thở hổn hển, trầm giọng nói, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ dữ tợn đáng sợ:
- Tại sao ta còn phải trải những điều tương tự trong kiếp này nữa? Nếu đó đã là kiếp số của ta, vậy ta muốn nghịch thiên cải mệnh! Thiên đạo này đã vô tình, thế giới tàn nhẫn và mục nát, chỉ có hủy diệt, chỉ còn có hủy diệt thôi!
- A, ta muốn ăn thịt ngươi, ăn tất cả mọi người, ăn cả thế giới này!
Hai mắt của Tô Trọng bắt đầu nhỏ máu, máu huyết này bắt đầu ngưng tụ thành đại dương, nhấn chìm sự nhân ái cùng nhân tính còn sót lại của hắn ta. Thiên đạo đã bất công, hắn ta càng muốn đâm thủng thiên này, nhân gian vô tình, hắn ta càng muốn hủy diệt cả nhân gian, vạn vật có mệnh, hắn ta không phục!
Bách Lý Thịnh Vân bị Tô Trọng đặt vào trong quan tài trong nỗi khủng hoảng cùng cực. Sau đó, Tô Trọng lấy một chiếc trường bào màu đen từ bên trong Trữ Vật Giới Chỉ của Bách Lý Thịnh Vân ra, hoàn toàn bao phủ lấy bản thân mình, đồng thời cõng quan tài lên người, từng cổ lực lượng tương tự như Tiêu Dung Chi Lực trong công pháp tu hành của các đệ tử Quan Cốc bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Vốn dĩ Tô Trọng có thể hấp thụ được người sống cũng là vì Minh Vương Thể của hắn ta đã thức tỉnh, nhưng vẫn có chút khác biệt với công pháp của Quan Cốc. Thế nhưng Bách Lý Thịnh Vân lại là một thiên tài nghịch thiên, hắn ta đã tự mình sửa đổi công pháp của Quan Cốc, vì vậy sự chênh lệch của Tô Trọng ngược lại mới trở nên bình thường trong mắt của các đệ tử Quan Cốc.
Hắc bào rơi xuống, che đi đôi đồng tử dữ tợn và khát máu của thiếu niên. Hắn ta lấy một mảnh Thủy Tinh Ký Ức ra. Thủy Tinh Ký Ức này là Hoàng Mệnh ra lệnh cho Bách Lý Thịnh Vân tìm cách gửi cho Diệp Phàm, mục đích là khiến cho Diệp Phàm phải hổ thẹn.
Phía trên có ghi lại cái chết thảm thương của người nhà Tô Trọng, khoảnh khắc hắn ta bị kéo vào quan tài trong nỗi tuyệt vọng.
- Diệp… Đại ca, chuyện này… ngươi đừng bao giờ biết đến thì hơn!
Tay phải của Tô Trọng hơi dùng sức một chút, Thủy Tinh Ký Ức bị nghiền nát hoàn toàn. Nếu trên đời này còn có ai có thể khiến cho Tô Trọng tồn tại một chút xíu nhân tính, vậy người đó tất nhiên là Diệp Phàm không nghi ngờ gì nữa. Những người khác trong mắt hắn ta đã là thức ăn rồi. Hắn ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, hắn ta phải tiếp tục ăn không ngừng. Chỉ có kẻ mạnh mới có đủ tư cách để thống trị bản thân.
- Bắt đầu ăn từ Quan Cốc đi! Ha ha, Hoàng Mệnh, ta muốn ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
...
Trung Linh cảnh có một nơi cấm địa được gọi là Vũ Lạc Hải Hạp, nơi truyền thừa mà Diệp Quỷ tiến đến gọi là Vũ Lạc Kiếm Lăng, là nơi sâu nhất trong Vũ Lạc Hải Hạp.
Rầm!
Một âm thanh chấn động vang lên, hình dáng của Diệp Quỷ đập mạnh vào một tảng đá trong Hải Hạp. Trước mặt hắn là một khô lâu vô cùng to lớn. Trên tay khô lâu đang cầm một cự kiếm rỉ sét nhiều chỗ. Mỗi khi nó bước xuống một bước, mặt đất tựa như chấn động lên.
- Kiếm Lăng Thủ Linh, thật mạnh!
Trên khóe môi Diệp Quỷ trào ra máu tươi, hắn lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn kiên định nói:
- Nhưng ta là Diệp Quỷ, mạnh hơn, bởi vì...
Diệp Quỷ từ từ đứng lên, Huyền Minh Kiếm phát ra ánh kiếm vô tận. Ngay sau đó, lôi đình nổ tung, thân hình Diệp Quỷ trong nháy mắt đã hóa thành một đạo quang ảnh, chém về phía khô lâu.
- Bởi vì ta là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay đại ca, ta sẽ bất khả chiến bại!
Diệp Quỷ gần như gầm lên, tay trái của hắn cọ vào mép kiếm của đối phương, một kiếm hiểm hóc cắm vào bên trong quỷ hồn của khô lâu, đồng thời, thanh kiếm của khô lâu đã gần như chặt đứt hoàn toàn cánh tay trái của hắn.