Thiên Hạ thương hội bị tổn thất nặng nề, ngoài hai vị cường giả Chí Tôn chống đỡ bên ngoài ra thì đã không đủ để làm một thế lực nhất đẳng nữa rồi. Quan Cốc và Vũ gia cũng rất khó chịu, một khi khó chịu thì phải phát tiết. Trong khoảng thời gian này, võ tu trong mộ phần coi như là được nuôi cấy vào, mấy vạn võ tu trở thành chất dinh dưỡng, ngay cả thi thể cũng không có sót lại chút gì.
Thật không may, La Thâm của Vạn Đạo học phủ lại bị chém giết ngay bên trong học phủ.
La Thâm cũng được coi là một cường giả thiên tài ở Quan Cốc, mà một thiên tài như vậy mà lại bị người khác giết chết ở Vạn Đạo học phủ, điều này đối với Quan Cốc mà nói là sự sỉ nhục tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
Nếu như là trước đây, mấy chuyện nhỏ nhặt này sẽ không khơi dậy lửa giận của Quan Cốc. Một môn phái như bọn họ vô cùng thờ ơ đối với sinh mạng, chết đi là chuyện rất bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra vào lúc này, ngay thời điểm Quan Cốc nhiều lần chịu thua thiệt.
Mà kẻ ra tay hóa ra lại chính là Diệp Phàm, việc này càng khiến cho bọn họ khó mà chịu đựng được. Cùng đều là thiên tài, thế mà khi nhìn thấy Diệp Phàm bọn họ cứ cảm giác như thể nhìn thấy Sở Phong Vân thứ hai vậy. Cơn tức giận này khiến họ quyết định phải bắt đầu sỏ gây chuyện lại, biến hắn ta thành chất dinh dưỡng.
Mà đầu sỏ gây nên là ai? Tô Trọng!
Với lực lượng của Quan Cốc cũng không khó để bắt được một người trong Vạn Đạo học phủ, dù sao thì không phải ai cũng đều biến thái như Diệp Phàm. Ban đầu, nếu không phải Diệp Phàm thông qua môn học của Vạn Đạo Tháp mà thể hiện thực lực mạnh mẽ thì La Thâm đã sớm ra tay động thủ với Diệp Phàm từ lâu rồi.
Thực lực của Tô Trọng có mạnh không? Ít nhất thì trước mắt cũng không quá mạnh. Tô Trọng bị các đệ tử của Quan Cốc thần không biết quỷ không hay bắt đi, không nhấc lên một chút sóng gió nào trong Vạn Đạo học phủ. Đệ tử của Vạn Đạo học phủ nhiều đến cỡ nào chứ? Ai lại đi quan tâm đến một người không có tài cán gì như vậy?
Quan tài quen thuộc, Nguyên Lực quen thuộc, Tô Trọng nghiến răng nghiến lợi cảm nhận lực tan rã khủng bố này. Sự đơn thuần, lòng lương thiên ban đầu đã từng chút từng chút một hao mòn đi bên trong sinh tử, nỗi bi ai yếu ớt, khát vọng mạnh mẽ đối với vị Chúa Tể mà hắn ta hằng hướng tới đang không ngừng cô đọng lại trong lòng hắn ta, không thể khắc chế được.
Tô Trọng bị đưa đến Quan Cốc, khi nhìn thấy Quan Cốc Chi Chủ thì chỉ nói một câu:
- Giúp bọn ta dụ Diệp Phàm ra ngoài đi!
Tô Trọng nhìn về phía Cốc chủ đang ngồi phía trên đại điện, khóe miệng lộ ra một tia kiên quyết:
- Giết ta đi, ta sẽ không giúp các ngươi làm hại Diệp đại ca đâu.
- Ha ha, Diệp đại ca? Tiểu bối, ngươi thực sự nghĩ mình là nhân vật gì? Tên Diệp Phàm đó chẳng qua chỉ thấy ngươi đáng thương nên mới cho ngươi một chút lợi ích mà thôi. Chỉ có điều, ngược lại không có gì thú vị cả, thế mà ta lại muốn ngươi đi dẫn dụ tên tiểu bối Diệp Phàm kia ra ngoài, đây vốn là câu chuyện cười. Ngươi căn bản không dụ nổi hắn.
- Đúng vậy, ta không thể dẫn Diệp đại ca đến được. La Thâm cũng là do ta giết chết, muốn giết hay phế đều tùy ngươi.
- Giết, phế? Ha ha, dám động đến người của Quan Cốc của ta thì chỉ có một kết cục thôi, diệt môn! Dẫn người thân của hắn ta tới đây.
Hoàng Mệnh lãnh đạm nói. Hắn ta rất ít khi để ý đến những chuyện vụn vặt như vậy, nhưng con người luôn có một số sở thích mới lạ. Tên tiểu bối Diệp Phàm kia đã giết chết nhi tử của hắn ta, có giờ nào khắc nào mà hắn ta không nghĩ đến việc giết chết Diệp Phàm chứ? Nhưng tên Diệp Phàm hết lần này đến lần khác lại rất gian xảo, luôn trốn mãi trong Vạn Đạo học phủ tu hành, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với nữ nhân khốn kiếp kia của Vạn Đạo học phủ. Có sự bảo vệ của nữ nhân đó, người của hắn ta căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thực ra, Tô Trọng này không có quan hệ gì với Diệp Phàm cả, thậm chí hắn ta còn không có tài nguyên liên quan đến hắn nữa là. Chẳng qua những lúc tâm trạng không vui, hắn ta luôn muốn làm gì đó để trút giận, chẳng hạn như hành hạ một vài người đến chết.
Thú vui của một số người là nâng cao tu vi, mà có một bộ phận người lại thích chiếm hữu nữ nhân tuyệt sắc, mà thú vui của Hoàng Mệnh lại là tùy ý chà đạp lên nhân phẩm của người khác như vậy, tùy ý dày xéo tính mạng của người khác, nhìn người khác đau đớn đến tê tâm liệt phế, cuối cùng chết đi trong nỗi tuyệt vọng của hận thù.
Rất nhanh, phụ thân và một muội muội của Tô Trọng đã bị dẫn lên. Hoàng Mệnh đứng lên, nhìn Tô Trọng rồi cười lạnh nói:
- Một con kiến hôi như ngươi còn không đủ tư cách để nhìn thấy ta nữa là. Chẳng qua ta thật sự rất muốn biết nỗi căm phẫn của con kiến hôi như ngươi rốt cuộc phải nực cười đến thế nào. Ghi lại tất cả những điều này rồi gửi cho Diệp Phàm đi. Ha ha ha, ta tin rằng hắn sẽ rất vui vẻ thôi.
- Người đâu, đưa phụ thân của hắn ta vào trong quan tài, ngộp chết đi!
- Tuân lệnh!
- Đừng… đừng mà!
Tô Trọng lập tức lớn tiếng nói. Khi nhìn thấy người nhà của mình bị đưa đến đây, sự kiên quyết của hắn ta đã bắt đầu sụp đổ, nỗi hoảng sợ bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Câu nói đầu tiên của Hoàng Mệnh chính là muốn làm cho phụ thân của hắn ta phải ngạt thở đến chết. Tô Trọng lập tức quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu nói:
- Cốc chủ, tất cả đều là lỗi của ta, La Thâm chết là do ta, không liên quan gì đến phụ thân và muội muội của ta cả. Muốn giết thì cứ giết ta đi, ta cầu xin ngươi, ta xin ngươi tha cho bọn họ đi.
- Hử? Tha cho bọn họ? Vậy thì ngươi có nguyện ý giúp ta dụ Diệp Phàm ra ngoài hay không đây?
- Ta… Ta
- Xem ra ngươi cũng không quá để ý đến người thân của mình. Cho một ít dầu vào quan tài, đột nhiên ta muốn xem cảnh đốt người sống ở trong quan tài như thế nào.
Hoàng Mệnh cười lạnh nói.
- Không, ta nguyện ý, ta sẽ đi gọi Diệp đại ca ra. Cốc chủ, ta cầu xin ngươi, ta xin ngươi hãy bỏ qua cho người nhà ta đi.
Trên mặt Tô Trọng lập tức tràn đầy lo lắng nói, hắn ta liên tục dập đầu xuống đất, phát ra từng tiếng vang trầm đục, cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe và âm thanh đầu đập xuống mặt đất tạo thành một bức họa tuyệt mỹ, ít nhất thì trong mắt Hoàng Mệnh là như vậy.
- Giờ này khắc này, lòng trung thành của ngươi thật nực cười làm sao. Một giây trước ngươi còn không sợ sống chết mà bảo vệ Diệp Phàm, một giây sau, ngươi đã có thể phản bội hắn. Nhìn xem, ha ha ha, đây chính là con người, là lòng ích kỷ của nhân loại, phàm là tất cả lời nói hùng hồn chẳng qua đều không đáng giá một đồng. Nực cười!
Hoàng Mệnh nhìn Tô Trọng, không khỏi cười nhạt nói:
- Tuy nhiên, sự yếu đuối và vô năng của lũ kiến các ngươi sẽ chỉ là trò cười buôn chuyện cho cường giả bọn ta mà thôi. Ta đã nói rồi, ngươi không đủ tư cách dẫn Diệp Phàm ra ngoài, thà rằng khắc họa lại cái chết của các ngươi rồi gửi nó cho Diệp Phàm còn hơn, ta tin hiệu quả sẽ còn tốt hơn nữa.
Nói rồi, Hoàng Mệnh vung tay lên, phụ thân của Tô Trọng đã bị ném vào trong quan tài. Tô Trọng liều mạng giãy giụa, quỳ lạy trong tuyệt vọng, hắn ta dùng hết toàn lực mà hét lên, muốn ngăn cản cái chết của phụ thân mình, thế nhưng ngay một khắc khi ngọn lửa kia dâng lên, khi phụ thân của hắn ta hét toáng lên đầy thảm thiết trong đau đớn, sinh mạng của hắn ta cũng đang sụp đổ.
Tiếng kêu gào nhỏ dần, Tô Trọng siết chặt hai quả đấm tay, nhìn Hoàng Mệnh với đôi mắt đỏ ửng như máu, nhưng nụ cười châm biếm lại tràn ra khỏi khóe miệng Hoàng Mệnh:
- Ngươi hận ta đúng không? Ha ha ha, chính là ánh mắt này, rất tốt, ta rất hài lòng.
Nói xong, Hoàng Mệnh lại vung tay lên, mẫu thân của Tô Trọng lại bị nâng lên.
- Trọng Nhi, cứu ta, cứu ta!
Mẫu thân của Tô Trọng khóc toáng lên, Tô Trọng vội vàng giãy dụa muốn xông tới, nhưng tu vi của hắn ta quá thấp, cho dù có dùng hết toàn lực nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.
- Ngươi hận ta sao?
- Ta không hận, ta không hận, Cốc chủ, ngươi tha cho mẹ ta đi, ta cầu xin ngươi tha cho mẹ ta đi.
- Không hận ta sao? Ha ha ha, bản tính con người thật là buồn cười, đưa nàng ta làm thức ăn cho mèo của ta đi.
Hoàng Mệnh tiếp tục cười nói. Mèo của hắn ta là một con hung thú Huyết Nhương Hổ cực kỳ khổng lồ.
- Đừng mà, Cốc chủ, ngươi muốn thế nào mới có thể tha cho người nhà của ta? Ngươi muốn thế nào đây?
- Ha ha ha, không sai, chính là loại cuồng loạn này, rất tốt, tiếp tục đi!
Nghe vậy, Hoàng Mệnh lập tức cười nói, mỗi một lần như vậy, hắn ta đều cảm thấy vô cùng vui sướng. Loại cảm giác khống chế mọi thứ trong tay rất thoải mái.
Mẫu thân của Tô Trọng bị răng hổ của Huyết Nhương Hổ xé nát thành từng mảnh trong nháy mắt, thậm chí còn không phát ra nổi tiếng gào thét. Hai mắt đỏ au của Tô Trọng rơi lệ. Hắn ta căm phẫn hét lên, nụ cười trên môi Hoàng Mệnh càng lúc càng nồng đậm hơn.
- Ngươi hận ta sao? Hoàng Mệnh vẫy cánh tay phải, muội muội của Tô Trọng được đưa lên, hắn ta nhìn Tô Trọng đã sớm tái méc cả sắc mặt, mở miệng cười lớn.
- A… A...
Tô Trọng gào thét, sau đó điên cuồng mà đè nén nỗi hận thù của mình:
- Tha cho muội muội ta, ngươi tha cho muội muội của ta, ta không hận ngươi, ta không có hận ngươi, ta van xin ngươi đấy, ta xin ngươi!