Phương Tử Đạo cứ tựa như một kẻ điên, đấm hết cú đấm này đến cú đấm khác vào người Mạc Bách Trần, nụ cười ngạo nghễ của Mạc Bách Trần dần dần yếu ớt, thân thể đã sớm không còn hình người nữa, cũng không phát ra nổi tiếng gào thét đứt quãng nữa, cả người thê thảm không nỡ nhìn.
Chết đi trong im lặng. Mạc Bách Trần có lỗi với rất nhiều người, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không phụ vị trí hội trưởng này.
Diệp Phàm có năng lực ngăn hắn ta tự tử, thế nhưng hắn ta lại thông qua cách châm biếm mà khiến cho Phương Tử Đạo đánh chết mình.
Sở Phong Vân đứng ở một bên, vẻ mặt ngưng đọng hiện lên trên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú:
- Mạc Bách Trần này cũng là một nhân vật, nhưng kế hoạch trừ khử mầm họa của ngươi e là phải hủy bỏ rồi đó.
Lúc này, Phương Tử Đạo mới từ từ hồi phục lại từ trong sự điên cuồng. Hắn ta nhìn Mạc Bách Trần đã chết, sau đó lại quay đầu sang nhìn Diệp Phàm, hai đầu gối khụy xuống, quỳ trên đất, lớn tiếng nói:
- Tử Đạo đã phụ lòng công tử, xin công tử trừng phạt.
- Nếu đổi lại là nữ nhân và phụ thân của ta, ta còn ra tay độc ác hơn ngươi nữa là. Thân là một người con, mối thù giết cha không đội trời chung. Là một trượng phu, nỗi hận cướp vợ, chết vạn lần cũng không tha thứ, ngươi chỉ làm vì tình cảm của mình, chẳng có gì sai cả.
- Nhưng vì sự xúc động của ta mà kế hoạch của công tử đã tan thành mây khói.
- Không sao. Nếu ta đã nhận ngươi làm thuộc hạ, thuộc hạ đã có thù máu mà ta có thể khoanh tay đứng nhìn, vậy thì ta không đủ tư cách làm chủ thượng. Ta tin trong tương lai ngươi sẽ tạo ra lợi ích càng lớn hơn cho ta.
- Công tử...
Phương Tử Đạo nghe thấy những lời đó, không thể kìm chế được cảm xúc lẫn lộn, cảm kích, tin tưởng, áy náy, một niềm tin vạn chết bất từ đan xen vào nhau.
- Phương Tử Đạo ta hôm nay chỉ thiên thề ta, sau này Phương Tử Đạo sẽ là cánh tay của công tử, là thanh kiếm sắc bén của người, là người mà cả đời này ta tôn thờ. Nếu công tử muốn giết ai, ta nhất định sẽ là đầy tớ, nếu có ai dám gây ra bất lợi với công tử, ta sẽ lấy thân thể máu thịt này để chặn mọi kẻ địch của công tử.
Từng lời Phương Tử Đạo nói ra đều vô cùng nghiêm túc. Hiện tại đại thù đã được báo, hắn ta không còn cầu gì khác nữa, việc còn lại là trở thành thanh kiếm của công tử và chém giết hết tất cả kẻ thù.
- Ta tin tưởng ngươi!
Diệp Phàm gật đầu nói.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng đối với Phương Tử Đạo mà nói, nó lại nặng như thiên quân, lòng dạ của công tử khiến hắn ta phải kính nể.
Chuyện bên này, Diệp Phàm cũng không có ý định đồng hành với Sở Phong Vân. Sau khi giết chết Mạc Hoành thì cả ba người bèn cải trang, che giấu bản thân rồi rời đi.
Khi đến Phi Thiên Thần Thành, Diệp Phàm cáo từ Sở Phong Vân.
- Diệp huynh, cả đời này Sở Phong Vân ta rất ít khi kính nể một người nào. Trong nhóm cùng lứa tuổi, năng lực của ngươi đã khiến cho ta nể phục. Chẳng qua đến trận thi đấu thiên hạ, ta sẽ không nương tay đâu.
- Nếu như ngươi nương tay là không tôn trọng đối với ta. Nhưng trước khi rời đi, ta vẫn phải nhắc nhở Sở huynh hai chuyện.
- Giữa ta và ngươi không cần gọi Sở huynh Diệp huynh nữa, mặc dù chúng ta là đối thủ của nhau, nhưng Sở Phong Vân ta vẫn muốn làm bằng hữu với Diệp huynh đây. Nếu Diệp huynh coi trọng ta, sau này có thể gọi ta là Phong Vân, ta sẽ gọi ngươi là Diệp Phàm, được chứ? Còn về hai lời nhắc nhở của ngươi, cứ nói đi.
- Sở huynh có ý nghĩ như vậy đương nhiên là rất tốt. Phong Vân, việc đầu tiên là ngươi nợ ta một ân huệ, sau này ngươi nhớ phải đền đáp đấy. Điều thứ hai, khi đến Chí Tôn Học Phủ, mong người đừng quá chú ý đến ta, ta thích khiêm tốn tu hành thôi.
- Đều là bằng hữu rồi mà ngươi còn nói chuyện ân huệ gì với ta chứ… Diệp Phàm, ngươi thật đúng là không bao giờ chịu lỗ mà. Được rồi, hai chuyện này, ta cũng tiếp thu rồi.
- Nếu đã như thế, sau này gặp lại!
- Sau này gặp lại!
Hai người chắp tay cáo từ. Con đường phía sau, hai người đều muốn đi một mình. Đối với bọn họ mà nói, đây cũng được xem như là một lần rèn luyện.
Diệp Phàm đưa Phương Tử Đạo đi vào một tức lầu ở gần đó. Đây là một căn khách phòng thượng đẳng, bên trong được trang trí xa hoa, bàn ghế làm bằng gỗ được chạm khắc hình rồng đỏ chót, thiền hương thanh tịnh và đẹp đẽ lượn lờ, một đêm cần ba mươi viên Nguyên Thạch thượng phẩm, xa hoa mà lại cao quý.
Diệp Phàm gọi người hầu lấy một cái thùng lớn bằng gỗ, sau khí đổ nước vào bên trong thì bắt đầu khắc họa trận pháp tẩy rửa của Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy. Sau đó, hắn nhàn nhạt nói:
- Tử Đạo!
Lúc này, Phương Tử Đạo chắp tay lại.
Đây là một bình Vạn Niên Khổ Túy, có thể giúp ngươi đột phá Hư Cương cảnh.
- Vạn Niên Khổ Túy?
Phương Tử Đạo nghe xong thì sửng sốt. Sau đó, trong lòng hắn ta trở nên vô cùng kích động. Vạn Niên Khổ Túy là đồ tốt đến mức nào, thế mà Diệp Phàm lại cho hắn ta dễ dàng như vậy.
- Còn có thứ này, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, có thể rèn luyện tư chất của ngươi. Tiến vào trong cái thùng gỗ này, ngươi không được mặc trang phục có linh khí trên người. Trận pháp mà ta đã khắc họa ra có thể trợ giúp ngươi tu hành. Ta đã trả tiền thuê phòng trong ba tháng rồi, còn căn dặn hạ nhân không được đến quấy rầy ngươi, ngươi cứ ở lại đây tu hành cho thật tốt đi.
- Tuân lệnh!
- Sau khi ngươi đột phá Hư Cương thì hãy mang những tài nguyên này đi đến Đông Linh cảnh, tìm hoàng đế của Sở quốc, phụ tá cho hắn ta âm thầm thôn tính các triều đại khác, đồng thời giúp đỡ Phong Nhất và Vân Nhất của Thiên Đế Môn phát triển Thiên Đế Môn.
Diệp Phàm lấy ra một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ ra rồi đưa cho Phương Tử Đạo:
- Còn nữa, ngươi bí mật tìm một số cao thủ đáng tin cậy, tốt nhất là Hợp Thánh cửu trọng, ký kết khế ước với bọn họ, đưa cho bọn họ Vạn Niên Khổ Túy, dốc sức cống hiến cho Thiên Đế Môn ta. Ít nhất là một năm, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ trở lại Đông Linh cảnh, đến lúc đó ta muốn thống nhất Đông Linh!
- Vâng!
- Được, mấy việc này giao cho ngươi đấy, đừng để ta thất vọng.
- Công tử hãy yên tâm, chờ khi người trở về Đông Linh cảnh, chính là ngày chúng ta phát binh đao xuất toàn bộ thế lực của Đông Linh cảnh.
- Tốt!
Diệp Phàm gật gật đầu. Sau khi dặn dò xong một lượt, hắn trực tiếp rời đi.
…
Hội trưởng của Thiên Hạ thương hội, Thái Thượng trưởng lão đã bị giết chết. Nghe nói kẻ ra tay chính là Sở Phong Vân cùng với một tên cường giả không biết hình dáng rõ ràng. Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp cả Trung Linh cảnh giống như một chiếc cánh dài bay vút, nhất là khi cường giả Chí Tôn ngã xuống đã khiến cho vô số cường giả khác phải chấn kinh.
Đã bao nhiêu năm rồi Trung Linh cảnh không có cường giả Chí Tôn vẫn lạc?
Không có ai biết, nhưng danh tiếng của Sở Phong Vân lại thật sự đã danh chấn khắp toàn bộ Trung Linh cảnh. Mà điều khiến cho tất cả mọi người không thể ngờ tới chính là Sở Phong Vân không chỉ giết hội trưởng và Thái Thượng trưởng lão của Thiên Hạ thương hội, hắn ta còn cải trang thành Mạc Hoành và Vũ Gia, giao dịch với Quan Cốc, lừa lấy Ngũ Hành Thần Ngọc, thậm chí còn quét sạch của cải của Thiên Hạ thương hội.
Không có nhiều người quan tâm đến đồng bọn của Sở Phong Vân là ai, phần lớn người đều để tâm đến vị đệ nhất thiên kiêu của Đế bảng kia. Hắn cứ tựa như một ngôi sao sáng nhất, thu hút vô số nữ tu si mê, vô số nam tu kính nể.
Lần này xem như Quan Cốc và Vũ Gia đã tiền mất tật mang, Thiên Hạ thương hội lại càng bị tổn hại nguyên khí nặng nề hơn. Nếu không có hai vị lão tổ Chí Tôn cảnh ở đó, e rằng còn phải vô duyên vô cớ bồi thường cho Vũ Gia và Quan Cốc. Điều đó cũng đủ khiến cho Thiên Hạ thương hội phải táng gia bại sản.
Tuy nhiên, Thiên Hạ thương hội đã lâm và nguy cơ chồng chất. Quan Cốc và Vũ gia nể mặt hai vị Chí Tôn mà không đưa ra yêu cầu quá quá đáng. Nhưng những thứ cần phải bồi thường thì đều phải làm. Thiên Hạ thương hội bù chỗ này đắp chỗ nọ, sau khi đã bồi thường một phần tài nguyên thì đồng thời cũng giành lấy được sự che chở từ Vũ gia và Quan Cốc, ít nhất cũng không bị tứ đại gia tộc tiêu diệt.
Tuy nhiên, các phân hội khác ở bên ngoài của Thiên Hạ thương hội đã bị tổn thất nặng nề. Tứ đại gia tộc cũng không phải hạng dễ chọc, động thủ với Vương Thể của bọn họ, nếu không bỏ ra một cái giá nhất định thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác cho rằng tứ đại gia tộc bọn họ dễ khinh rẻ sao.