Ở phủ công chúa trong hoàng cung.
- Không, cho dù Diệp ca ca không có thiên phú, ta vẫn sẽ không cắt đứt quan hệ với hắn. Ta thật sự không hiểu, tư chất của ba người bọn họ lại không thể quyết định con người bọn họ. Diệp ca ca và Diệp Tàn bị phế bỏ tu vi, Diệp Quỷ từ nhỏ đã như thế.
Bắc Cung Tuyết kích động nói:
- Nhưng… bọn họ dựa vào sự cố gắng của mình nhận được thành tựu ngày hôm nay, các ngươi đều không nhìn thấy bọn họ vì tu luyện đã phải trả giá lớn thế nào đâu. Ta cảm thấy người như vậy càng ưu tú hơn Đông Hoàng Vũ.
Từ sau khi đo lường tư chất của ba người Diệp Phàm kết thúc, không ít người đào bới chuyện cũ của ba người Diệp Phàm lên.
- Nhưng… phế phẩm chính là phế phẩm. Tuyết Nhi muội muội, ngươi không nên lún sâu hơn. Chúng ta và hắn không ở cùng một thế giới, tu vi cả đời của bọn họ sẽ dừng lại ở Cương Thể cảnh, tuổi thọ tối đa một trăm năm mươi năm, chúng ta thậm chí có thể sống đến bốn trăm tuổi, năm trăm tuổi.
Triệu Linh Nhiên nói tiếp:
- Đến khi đó, ngươi phải làm thế nào? Ngươi sẽ ở bên cạnh một lão già sao? Hoặc ngươi sẽ cùng hắn bước xuống Hoàng Tuyền? Hoặc tàn nhẫn hơn, vứt bỏ hắn?
- Nhưng… bây giờ bọn họ chắc hẳn rất khó chịu, sao chúng ta có thể bỏ đá xuống giếng được? Cho dù Diệp ca ca già cũng được, ta cùng hắn xuống Hoàng Tuyền cũng được, ta không muốn Diệp ca ca thương tâm. Các ngươi không cần khuyên ta, ta sẽ không xa cách Diệp ca ca vào lúc này.
Bắc Cung Tuyết quật cường lắc đầu nói, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Thính Vũ:
- Thính Vũ tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi và Diệp Tàn thật sự chia tay sao?
- Tuyết Nhi, ngươi lớn lên ở trong hoàng cung, trưởng thành dưới sự che chở của Sở Hoàng và Bắc Cung Thanh Sơn, ngươi mới có thể đơn thuần như vậy, nhưng đơn thuần có đôi khi phải trả giá đắt.
- Bây giờ là tình cảm ngây thơ, bóp chết nó là chuyện tốt đối với cả ta và hắn. Có một số việc, không đơn giản như ngươi nghĩ. Chờ ngươi bước vào Thiên Phủ, ngươi sẽ phát hiện ra người ưu tú hơn Diệp Phàm nhiều tới mức đếm không xuể.
Thượng Quan Thính Vũ dịu dàng nói:
- Diệp Tàn cũng là người rất tốt, chỉ tiếc là ta và hắn không thích hợp. Chúng ta nhất định là hai đường thẳng không thể giao nhau, đi tới thiên địa khác nhau.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy thoáng im lặng, trong đầu không khỏi nghĩ với giọng nói, dáng người và nụ cười của Diệp Phàm. Nàng không có cách nào làm được như đám người Thượng Quan Thính Vũ, nói cắt đứt là có thể cắt đắt được. Thậm chí nàng biết Diệp Phàm chỉ xem nàng là muội muội.
Nhưng… tình yêu không phải là thế sao? Biết rõ là lửa vẫn lao vào như con thiêu thân, không có cách nào ngăn cản mình.
Có lẽ Thượng Quan tỷ tỷ các nàng nói rất đúng, ta suy nghĩ quá đơn giản, nhưng ta chỉ biết con đường là do ta chọn, ta bằng lòng gánh chịu hậu quả.
Hai người Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ khuyên Bắc Cung Tuyết mãi, nhưng Bắc Cung Tuyết vẫn cố chấp với ý kiến của mình, không có cách nào, Triệu Linh Nhiên cao giọng nói:
- Cho dù ngươi thật sự có tình ý với hắn, nhưng hắn còn có thể đối xử với ngươi như trước sao?
- Con người chung quy sẽ tự ti, hắn hiểu rõ sự chênh lệch giữa các ngươi, cho nên hắn ba ngày nay sẽ không tới hoàng cung tìm ngươi!
- Không, Diệp ca ca không phải là người như thế!
Bắc Cung Tuyết nghe vậy lắc đầu nói.
- Thế này đi, nếu trong vòng ba ngày này, hắn tới tìm ngươi, vậy chứng minh ngươi đúng. Nếu hắn không đến, chứng minh hắn chính là loại người như ta đã nói. Lúc đó, ngươi lại suy nghĩ cẩn thận hơn.
- Ta...
Bắc Cung Tuyết im lặng, vừa không đồng ý, cũng không phản đối.
Triệu Linh Nhiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Ta làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi Tuyết Nhi muội muội, có vài người nhất định sẽ là khách qua đường, chờ đến Thiên Phủ, ngươi sẽ hiểu rõ, ngôi sao rực rỡ nhất cũng dần mất đi hào quang của nó.
...
Ba ngày, Diệp Phàm dặn dò hai mươi sáu người Phong Vân một số nhiệm vụ, chủ yếu là phải bảo đảm an toàn cho Tô Tịch.
Gần như mỗi ngày hắn đều ăn cùng, nói chuyện phiếm cùng Tô Tịch. Tuy không muốn Diệp Phàm rời đi một mình, nhưng Tô Tịch cũng biết nam nhân chí ở bốn phương, không thể làm gì khác hơn là nhiều lần căn dặn.
Sau khi kiểm tra tu vi của Tô Tịch, Diệp Phàm quả nhiên chấn động. Nhập Cương cảnh nhất trọng, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn hắn ăn đan dược, nâng cao hoàn toàn là không theo đạo lý.
Điều càng làm cho người ta nghẹn lời là Tô Tịch chỉ vào lúc rảnh rỗi mới tu luyện một lúc, cũng không tu luyện bất kỳ võ kỹ nào khác. Có đôi khi cơ duyên chính là kỳ diệu như vậy. Thái Âm Nguyên Sinh Quyết thích hợp cho những người như Tô Tịch tu luyện.
Tu vi của mẫu thân nâng cao, Diệp Phàm tất nhiên cũng vui mừng. Cho dù nàng không có võ kỹ, bất luận là tốc độ nâng cao hay các phương diện khác đều có thể tăng thêm ăng lực tự vệ cho Tô Tịch.
Diệp Phàm cũng đề cập qua muốn dạy nàng võ kỹ, nhưng Tô Tịch trực tiếp từ chối, nàng không thích tập võ, Diệp Phàm cũng không miễn cưỡng nữa.
Ngày thứ nhất trôi qua, Bắc Cung Tuyết có chút nóng nảy.
Ngày thứ hai trôi qua, Bắc Cung Tuyết hơi nôn nóng.
Ngày thứ ba trôi qua, Bắc Cung Tuyết chẳng hiểu tại sao luôn nhớ tới lời Triệu Linh Nhiên nói: Diệp Phàm hắn sẽ tự ti, hắn thật sự sẽ như vậy sao?
buổi tối ngày thứ ba, Diệp Phàm vào cung gặp Sở Hoàng.
Bắc Cung Hàn Tiêu ngồi đối diện Diệp Phàm, tự mình rót trà cho Diệp Phàm, cười nói:
- Ngươi là người đầu tiên được trẫm rót trà đấy.
- Ta rót trà cho Hàn thúc mỗi ngày, ngươi mới rót cho ta một lần, nói thế nào cũng là ta thiệt!
- Ha ha, thằng nhóc này, xem ra lần đo mạch kia không gây ảnh hưởng gì cho ngươi.
- Có thể có ảnh hưởng gì chứ? Tu luyện là do bản thân, không phải do ai khác quyết định. Đúng rồi Hàn thúc, lần này ta tìm ngươi quả thật có một việc muốn làm phiền ngươi.
- Nói đi, ta đã biết thằng nhóc ngươi không có việc gì không lên điện tam bảo.
- Sau khi ta đi, vẫn mong Hàn thúc giúp ta chiếu cố mẫu thân ta. Ta sợ Lâm gia sẽ gây bất lợi cho nàng. Còn nữa, trong vương phủ ta nuôi một nhóm tử sĩ, lúc bọn họ làm nhiệm vụ ở Sở Quốc, mong ngươi cũng giúp ta chiếu cố một chút.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, Lâm gia sẽ không dám ra tay. Ta sẽ phái cường giả Cương Thể cảnh âm thầm bảo vệ. Về phần tử sĩ của ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức ủng hộ tất cả hoạt động của bọn họ ở Sở Quốc. Nhưng… ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
- Mời Hàn thúc cứ nói!
- Các ngươi đến Thiên Phủ, ta lo lắng cho Tuyết Nhi, nếu có thể, ngươi hãy giúp đỡ nàng nhiều hơn. Tính tình nàng đơn thuần, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ sở gì, ta sợ nàng đến Thiên Phủ sẽ bị lừa.
Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp:
- Về phần Thanh Sơn, tính tình hắn phong lưu, sợ rằng đến Thiên Phủ sẽ gây chuyện, ngươi cũng hỗ trợ nhiều hơn.
- Nếu như gặp phải, ta tất nhiên sẽ giúp. Nhưng Hàn thúc ngươi nói đùa rồi. Ta đến Thiên Phủ chỉ là một đệ tử Tiềm Long Phong, đến lúc đó ai giúp ai còn chưa biết đâu.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.
- Tình hình của thằng nhóc ngươi thế nào, người khác không biết, ta còn không biết sao? Ngươi từng thấy người nào trong mấy giây đã có thể giải được Huyết Độc Tử Thiên Thanh? Ngươi lại từng thấy mấy người có thể ở tu vi Ngưng Thể cảnh tứ trọng dùng kiếm chọc được một lỗ trên người cường giả Cương Thể cảnh?
Bắc Cung Hàn Tiêu uống cạnh chén trà trong tay, lộ ra dáng vẻ ta đều hiểu:
- Rồng ẩn cuối cùng cũng có ngày bay lên trời. sâu chó sao có thể so sánh được. Ta xem trọng ngươi!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, tất cả đều không cần nói rõ.
...
Ngày thứ tư, mới sáng sớm đám người Diệp Phàm đã đi tới nơi dừng chân của Thiên Phủ. Thượng Quan Thính Vũ không chào hỏi Diệp Tàn, Diệp Tàn cũng không nói gì, giống như hai người căn bản không quen biết vậy.
Ngược lại Bắc Cung Tuyết tâm sự nặng nề, không chủ động tìm Diệp Phàm nói chuyện phiếm, theo lý thuyết hắn tốt xấu đã từng là sư phụ của Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Tuyết không chào hỏi hắn, hắn trái lại đi tới có vẻ quá nịnh nọt.
Diệp Phàm cũng không có tự đòi mất mặt.
Dương Thương dẫn theo Dương Nhược Huyên ra khỏi nơi dừng chân.
Hắn vung tay phải lên, trên tay mỗi người có thêm một bộ trang phục:
- Đi vào trong phòng thay quần áo của Thiên Phủ.
- Vâng!
Đám người gật đầu, sau đó vào gian phòng ở nơi dừng chân, bắt đầu thay quần áo.
Mỗi người đều nhanh chóng đi ra, trong lòng vui mừng. Trang phục của Thiên Phủ không chỉ đơn giản là một bộ trang phục, còn là một vinh dự.
Ở sáu đại vương triều, người mặc trang phục này đều tượng trưng cho thân phận. Mặt khác, trang phục của Thiên Phủ rất đẹp, đều là trường bào màu trắng, phía sau là áo choàng màu trắng, phía trên áo choàng, vẫn có chỗ cài vũ khí.