Hai ngày sau Diệp Phàm tiến vào Bách Thần Thành, Diệp Phàm trực tiếp đi vào trong tửu lâu lớn nhất địa phương, tửu lâu Thiên Hạ.
Đây cũng sản nghiệp của Thiên Hạ thương hội, không thể không nói, phần quyết đoán này của Diệp Phàm quả thật còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Diệp Phàm chọn một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh, liếc mắt một cái là có thể thu hết cảnh đẹp của Bách Thần Thành vào đáy mắt, tiếng ồn ào huyên náo chung quanh cũng không phải quá mức hỗn tạp, một bình rượu nồng, một bàn đồ nhắm. Diệp Phàm đặt trường kiếm ở một bên, mặc trang phục màu trắng hoa quý, uống một chén rượu nồng, mang theo một tia ngang ngạnh, lại lộ ra chút tao nhã.
Lẳng lặng uống vào rượu nồng, ăn thức ăn, ngắm phong cảnh, nghe đông đảo võ tu tán gẫu, trộm được một chút sự nhàn rỗi trong kiếp người phù du, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
- Aizz, ngươi có nghe nói gì chưa?
- Chuyện gì?
- Vũ Bách Cầm của Vũ gia đã bị một hắc bào nhân thần bí giết chết ở Thiên Hương Uyển trong Thiên Lôi Thần Thành đấy.
- Vũ Bách Cầm? Cầm Thánh của Vũ gia kia sao? Không thể nào, tuy rằng người này tu hành không tính là rất mạnh, nhưng cũng không phải là người mà người bình thường có thể chém giết được, huống chi, trên người hắn ta hẳn là có Cấm Khí Hộ Thể, ít nhất có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Hợp Thánh ngũ trọng đấy.
Có người không tin. Thân phận của Vũ gia bày ra ở đó, ai dám lớn mật như vậy chứ?
- Khà khà, Cấm Khí Hộ Thể này cũng không phải nói có là có, quả thật phương diện âm luật của tên Vũ Bách Cầm kia không tệ, nhưng tư chất tu hành thật sự không ra làm sao cả, Cấm Khí Hộ Thể cũng là loại kém cỏi nhất. Mà nghe nói một đòn của hắc bào nhân kia rất mạnh, đã tiếp cận đến trình độ Hư Cương cảnh rồi, hơn nữa tốc độ còn nhanh như điện. Vũ Bách Cầm ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có thì đã mất mạng rồi.
- Con người bây giờ đúng là lớn gan lớn mật, tư chất của Vũ Bách Cầm không được tốt lắm, nhưng cũng là thiên tài của Vũ gia mà. Vũ gia chính là thế lực Chúa Tể Cấp đấy! Nếu thật sự muốn điều tra, cho dù chỉ là một con ruồi nhặng cũng trốn không thoát đâu. Ta nói này, trong vòng ba ngày, hắc bào nhân kia sẽ phải đền tội thôi.
- Chuyện mà vị huynh đệ này đang nói tới ta cũng đã có nghe qua rồi, các ngươi nói rốt cuộc là ai ra tay giết Vũ Bách Cầm chứ? Nếu là người có thù oán với Vũ gia, như vậy hẳn là nên giết một vài yêu nghiệt tuyệt đỉnh mới đúng, Vũ Bách Cầm còn không được tính là gì nữa. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là người có thù oán với Vũ Bách Cầm, ngược lại nói còn nghe được.
Một vị nam tử đeo đại đao xen vào nói:
- Chẳng qua Vũ Bách Cầm này từ trước đến nay làm việc luôn tàn nhẫn, nếu như có kết thù với người khác thì cũng sẽ mượn thế lực của gia tộc trừ khử đối phương, mà đối với một vài đệ tử của các đại gia tộc, bình thường Vũ Bách Cầm rất ít khi trêu chọc đến họ.
- Chuyện này cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên chuyện Vũ gia cầu hôn Tiên Trì, các ngươi có biết không? Có người hoài nghi là do Thiên Chi Kiêu Nữ Hoa Vũ Vân ở Tiên Trì gây ra, Vũ gia cũng đã tiến hành điều tra rồi, tình huống cụ thể thế nào, tin rằng qua một đoạn thời gian ngắn sẽ biết ngay thôi. Nào, chúng ta uống rượu thôi.
- Quả nhiên...
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ. Vũ gia điều tra Hoa Vũ Vân cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thì trong khoảng thời gian này, người có động cơ giết chết Vũ Bách Cầm lớn nhất cũng chính là Hoa Vũ Vân, mà thông qua Hoa Vũ Vân, tất nhiên bọn họ sẽ có thể tra ra được Diệp Phàm. Cũng may Diệp Phàm đã sớm tính toán tất cả mọi chuyện, mặc cho Vũ gia điều tra thì cũng không tìm ra được nguyên nhân gì.
Chỉ tiếc thời gian có chút gấp gáp, nếu không hắn đã có thể vu oan giá họa khiến cho Vũ gia và Quan cốc xảy ra mâu thuẫn rồi.
Trong lúc Diệp Phàm suy tư, một đạo thân ảnh đi tới.
- Vị huynh đài này, có thể lắp một cái bàn hay không. Tửu lâu này hết bàn ghế trống mất rồi, ta thấy huynh đài ngồi uống một mình cũng không thú vị, thêm một người cùng uống không phải là tốt hơn sao?
Một người thanh niên đi tới, trong tay phe phẩy một cái quạt xếp, mặc trường bào như thư sinh, trên người có khí chất thư quyển, thoạt nhìn có vẻ tao nhã lễ độ, lúc nói chuyện với Diệp Phàm cũng cực kỳ lịch sự.
Diệp Phàm đánh giá nam tử trước mắt, người này cũng đánh giá Diệp Phàm, sau đó, Diệp Phàm bèn lộ ra một tia ý cười:
- Uống rượu một mình quả thật không thú vị. Mời!
- Đa tạ huynh đài, ta là Lâm Bán Vân, không biết nên xưng hô với huynh đài như thế nào?
- Ta là Lạc Vô Thư.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi tùy ý nói, nếu đã dịch dung thành tướng mạo có phần tương tự với Lạc gia, đương nhiên Diệp Phàm cũng không ngại mà dùng một cái tên họ để đánh lừa người khác.
- Vô Thư, không thua (*), tên của Lạc huynh rất hay.
(*) đồng âm, chơi chữ, Vô Thư (无书) đồng âm với “không thua (无输)
- Lâm huynh quá khen.
Diệp Phàm khách sáo, trong lòng thì lại âm thầm kinh ngạc, loại cảm giác nguy hiểm này cứ như mang gai trên lưng. Chiến lực của người này thế mà lại rất có thể không thua kém gì hắn. Đây vẫn là người duy nhất cùng tuổi làm cho Diệp Phàm phải thận trọng.
Người này là ai? Chẳng lẽ là lão yêu quái? Không đúng, loại thần thái cùng ánh mắt này, tuyệt đối là người trẻ tuổi.
Vị nam tử đối diện Diệp Phàm lại càng vô cùng kinh ngạc hơn nữa. Hắn tự cho là mình đã vô địch thiên hạ trong lứa người cùng tuổi rồi. Lần này đi tới Chí Tôn học phủ, vừa đúng lúc đi ngang qua Bách Thần Thành, muốn lưu lại để đổi lấy một vật cưỡi trong buổi đấu giá lần này.
Không phải hắn ta không có vật cưỡi mạnh mẽ, chẳng qua là vật cưỡi của hắn ta không thể xuất hiện trước mặt người khác được, dù sao thì thế lực của người muốn giết hắn ta cũng không nhỏ. Lần này đi tới Chí Tôn học phủ, đối với hắn ta mà nói cũng là một cuộc lịch luyện thú vị.
Thế mà khi hắn ta tiến vào cái tửu lâu này, hắn ta đã trực tiếp thấy được Diệp Phàm, trong Chân Linh Huyễn Nhãn của hắn ta, khí màu đỏ trên người Diệp Phàm cực kỳ nồng đậm, mà loại khí thể màu đỏ này có giá trị uy hiếp đối với hắn ta. Trong Chân Linh Huyễn Nhãn của hắn ta, màu đỏ trải rộng càng nhiều người, mối uy hiếp đối với hắn ta càng mạnh.
Đây là một người cùng trang lứa, vậy hắn là ai? Thánh Tử của Chí Tôn học phủ sao?
Sở Phong Vân cũng đang âm thầm suy tư, Lâm Bán Vân, chính là bí danh của Sở Phong Vân.
Quan Cốc và Thiên Hạ thương hội đều đang tìm Diệp Phàm gây phiền toái, mà Sở Phong Vân thì lại bị Vũ gia và Quan Cốc cùng nhắm vào. Vũ gia muốn để cho nữ tử của gia tộc hấp thụ sinh lực và máu của Sở Phong Vân, mà Quan Cốc thì muốn hấp thụ Sở Phong Vân làm chất dinh dưỡng.
Ai cũng cho rằng Sở Phong Vân hoặc Diệp Phàm sẽ một lòng lên đường đến Chí Tôn học phủ sớm một chút, lại không nghĩ tới, hai người này lại đồng thời xuất hiện ở Bách Thần Thành, thậm chí rất trùng hợp gặp nhau ở tửu lâu.
- Mục đích Lạc huynh tới đây chẳng lẽ cũng là vì đấu giá hội?
Sở Phong Vân nói bóng nói gió. Hắn ta có thể kết luận nam tử trước mắt là cường giả trên Đế bảng, hơn nữa rất có thể chính là Thánh Tử của Chí Tôn học phủ, hoặc là thiên kiêu của Quan Cốc.
Nếu là Thánh Tử Chí Tôn học phủ nói còn nghe được, nếu Chí Tôn học phủ đã đánh cờ hiệu công bằng, vậy Thánh Tử tất nhiên cũng phải một mình đi đến địa phương đủ xa để trở lại Chí Tôn học phủ.
Quan Cốc này và Vũ gia đều có chủ ý với những thiên kiêu có thể chất đặc biệt, mà Thánh Tử của Chí Tôn học phủ dịch dung cải trang cũng không phải là không có khả năng.
- Xem ra Lâm huynh cũng vì cái này mà đến.
Diệp Phàm thản nhiên thừa nhận.
- Đúng vậy!
Trong lòng Sở Phong Vân sáng tỏ, khóe miệng hắn ta lộ ra một nụ cười, tiếp đó lại tùy ý tán gẫu với Diệp Phàm một lúc, sau đó mới cái từ rời đi.
Đến buổi tối, Diệp Phàm mới rời khỏi tửu lâu, đi tới phòng đấu giá.
Thiên Hạ thương hội tổ chức đấu giá hội tất nhiên không cần nhiều lời, chất lượng tuyệt đối thuộc về hàng thượng thừa. Cho dù là linh thú hay là nô lệ thì đều có chỗ đặc thù. Thậm chí nghe đồn mấy năm trước, Thiên Hạ thương hội từng bán đấu giá một nữ tử quốc sắc thiên hương, nữ nhân này còn có thân thể Huyền m, cuối cùng lại bị Vũ gia bán đấu giá đi, nhưng lại không biết có phải đã bị thiên tài kia của Vũ gia hấp thụ hết sinh lực và máu rồi hay không.
Mục đích lần này của Diệp Phàm là vì tọa kỵ, mà không phải vì người. Trong cái thế giới cường giả vi tôn này, chỉ cần ngươi có tài nguyên, có thực lực, cái gì ngươi cũng có thể có được.
Diệp Phàm không hề nhìn thấy Sở Phong Vân. Trường đấu giá vô cùng lớn, nhân số đông đảo, muốn tìm được một người nào đó trong biển người cũng không hề dễ dàng.
Diệp Phàm tìm được một chỗ hẻo lánh tương đối yên tĩnh rồi ngồi xuống, ước chừng nửa canh giờ sau, đấu giá hội triển khai.
Một nữ tử ăn mặc cực kỳ lộ liễu đi ra.
- Các vị khách quý, xin chào tất cả mọi người, ta là đấu giá sư lần này, ta tên là Ngô Tuyết, rất vui vì mọi người chủ trì cuộc đấu giá này.
Nữ tử lộ ra một tia tươi cười quyến rũ, dáng người để lộ ra xuân quang mặc cho người ta thỏa thích nhiệt huyết sôi trào.