Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, Diệp Phàm chui lên từ dưới đất, hắn cũng không thể dùng Thiên Hạc để làm phương tiện đi lại nữa, dẫu sao thì dấu hiệu của Đông Linh cảnh quá rõ ràng, hơn nữa tốc độ quả thật có chút không theo kịp.
Nếu có vật cưỡi tốt thì từ nơi này đến Chí Tôn học phủ chỉ cần bốn năm ngày là được, một tháng đã đủ để hắn làm rất nhiều chuyện, bây giờ chỉ vì vấn đề vật cưỡi mà hành trình của hắn tăng lên ít nhất là gấp đôi.
Lấy bản đồ mà Thu Nguyệt đã giao cho hắn ra, bên trên bản đồ được đánh dấu rất rõ các lộ tuyến có thể đi đến Chí Tôn học phủ, thậm chí trên đó còn đánh dấu một vài điểm rất có thể là di tích. Với sự hiểu biết của Diệp Phàm, chín mươi phần trăm đều là sai hết cả, nhưng vẫn có một số nơi thật sự có dấu vết của di tích.
Trước mắt, Diệp Phàm không có quá nhiều hứng thú với những di tích này. Với cơ duyên của hắn, ngoại trừ Phiêu Miểu Tiên cung, Đế Lâm cùng với di tích nơi cất chứa Đan Môn Quyết ở đời trước ra thì những di tích ở cấp bậc khác đều không phải thứ mà hắn cần.
Nhưng mua một vật cưỡi cao cấp cũng vẫn làm cho hắn có hơi phiền não, thú cưỡi tốt nhất ở Thiên Vũ đại lục cần phải có Chúc Mặc Thanh Long, nhưng Mặc Thanh Long thường sống ở Long Cốc, mà Long cốc lại không được hoan nghênh đối với nhân loại như trong tưởng tượng. Trong các thế lực Chúa Tể Cấp ở Trung Linh cảnh, Long Cốc còn không được tính vào trong đó, cũng không phải bởi vì Long Cốc không mạnh mà là vì từ trước đến giờ Long Cốc đều không tham gia vào hoạt động của con người.
Long Cốc giống như một thế lực không màng thế sự, thống trị muôn vàn linh thú của sơn mạch Thiên Thú, sở hữu thế lực có địa vị ngang hàng với các tu sĩ nhân tộc. Ma Nhân Cốc cũng thuộc về Long Cốc, Ma Nhân của Ma Nhân Cốc trời sinh đã thấp bé, phương diện tu hành cũng không tốt, nhưng về mặt sáng tạo lại rất giỏi.
Sơn mạch Thiên Thú vô cùng to lớn, kéo dài qua Thiên Vũ đại lục, từ Đông Linh Cảnh xuyên qua Trung Linh cảnh, chặn dừng ở Tây Linh cảnh, nhưng ngoại trừ linh thú thất giai có thể biến hình ra thì tất cả những linh thú khác vẫn duy trì cơ thể thú.
Trên thực tế, rất nhiều linh thú thất giai đã đến thế giới võ tu của con người, trong Thiên Vũ đại lục cũng có rất nhiều võ tu có huyết thống linh thú, mà linh thú có thể thay đổi hình dạng thật ra đã không đơn thuần là linh thú nữa rồi, bọn họ đã đạt đến một tầng sinh mệnh khác.
Võ tu của nhân loại vốn không hề bài xích những linh thú thất giai này. Tương tự như thế, dù bọn họ có muốn bài xích thì cũng phải nhìn xem thực lực của bản thân ra sao. Thực lực của mỗi một linh thú thất giai đều có đủ khả năng đánh một trận với cường giả Thánh Hiền cảnh, thậm chí linh thú thất giai đỉnh cấp hoàn toàn có thể diệt sạch các cường giả Thánh Hiền bình thường nữa là.
Trên bản đồ lộ trình của Diệp Phàm thực sự có một thần thành gần đây đang tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn. Buổi đấu giá này không phải là bán đấu giá thiên chân địa bảo, mà là đấu giá thú nuôi, thú cưỡi, dục nô, võ nô.
Nói cách khác, thứ được đấu giá đều là sinh vật sống, linh thú và con người.
Người khởi xướng buổi đấu giá này là Thiên Hạ thương hội, cũng được xem như là kẻ thù cũ của Diệp Phàm. Mà địa điểm tổ chức là ở Bách Thần Thành, cũng chính là trụ sở của Thiên Hạ thương hội.
Diệp Phàm đưa tay chỉ vào Bách Thần Thành, khóe miệng nở một nụ cười. Có lẽ đó sẽ là một trải nghiệm thú vị đấy.
Triệu hồi Thiên Linh Mã ra, Diệp Phàm xoay người lên ngựa, trực tiếp phi vọt đi.
...
Quân Hành học phủ, sau khi Diệp Quỷ cắt đứt truyền âm, hắn bèn thu Huyền Minh Kiếm lại, đổi thành một thanh Huyền Thiết Kiếm bình thường. Nếu đã muốn giết Vũ Bách Cầm, đương nhiên hắn không thể sử dụng vũ khí của chính mình được.
Sau khi thay đổi vũ khí, hắn bèn đổi lấy một chiếc hắc bào khổng lồ, có thể che phủ cả người hắn ta.
Sau khi làm xong tất thảy, Diệp Quỷ xoay chuyển Nguyên Lực của mình, khiến cho sắc mặt của bản thân trông cực kỳ tái nhợt, đồng thời hơi thở cũng hỗn tạp, thoạt nhìn trạng thái vô cùng tệ.
Sau khi cáo từ Diệp Tàn, Diệp Quỷ liền đi về phía đại môn của Quân Hành học phủ.
Trên đường đi, cũng có không ít người đã nhận ra Diệp Quỷ.
- Đây không phải là Diệp Quỷ sao? Hắn ta đi đâu vậy?...
- Ta đã không gặp hắn ta hơn một tháng rồi, nghe nói tu vi của hắn ta đã sắp bị phế, lúc này khí tức hỗn tạp, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như lời đồn là sự thật đấy.
- Theo hướng đi này của hắn, chẳng lẽ hắn muốn rời khỏi học phủ sao?
- Này, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình, đáng đời.
- Ngược lại ta cảm thấy hắn rất đáng thương, các đệ tử của đại gia tộc đều có hứng thú tệ hại, cái gọi là thiên chi kiêu nữ cũng thích trêu chọc người không có quyền không có thế.
Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi thì Diệp Quỷ đã đi tới cửa của Quân Hành học phủ.
- Diệp Quỷ, ngươi đi đâu thế?
Giọng của Lục Vô Địch vang lên, sau đó, ba bóng người bước đến, Ngô Nhiên Nhiên, Lục Bách Bách, Lục Vô Địch.
Diệp Quỷ không ngờ lại gặp Lục Bách Bách ngay trước cổng học phủ, nhìn hướng đi của bọn họ, có lẽ là vừa chạy từ Lục gia đến đây.
Diệp Quỷ có hơi phức tạp mà liếc nhìn Lục Bách Bách. Rất nhanh sau đó, ánh mắt hắn đã trở nên lãnh đạm và lạnh lùng, không thèn để ý đến Lục Vô Địch mà vẫn bước đi về phía cửa học phủ.
- Diệp Quỷ ca ca...
Giọng nói buồn bã của Lục Bách Bách vang lên. Sự thờ ơ và xa lạ của Diệp Quỷ khiến nàng ta vô cùng đau lòng. Loại lạnh nhạt ấy cứ giống như lần đầu bọn họ gặp mặt vậy. Khi đó Diệp Quỷ vừa bước ra khỏi Kiếm Lăng Truyền Thừa bên trong Đế Lâm, thản nhiên giết chết rất nhiều đệ tử Trung Linh cảnh đang vây giết hắn. Đám người Lục Bách Bách đứng ở một bên, mà ánh mắt của Diệp Quỷ lúc đó cũng giống bây giờ vậy, đạm mạc, lạnh nhạt.
Bước chân của Diệp Quỷ dừng lại, nhưng không hề quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi có gia tộc của ngươi, ta cũng có sự kiên trì của ta. Chuyện này không có đúng hay sai. Nhưng lúc đó một chưởng của gia gia rõ ràng là muốn phế đi tu vi của ta. Mối thù phế bỏ tu vi, không đội trời chung, ta nhất định phải trả mối thù này.
- Ngươi không cần tới tìm ta nữa đâu, nếu sau này lúc ta tới Lục gia, ta còn có thể nể mặt ngươi mà tha cho gia gia và phụ thân của ngươi một mạng.
Dứt lời, Diệp Quỷ bèn triệu hồi Thiên Hạc ra, phóng vọt ra phía bên ngoài học phủ, thậm chí chỉ nghe thêm một câu của Lục Bách Bách thôi cũng không muốn.
Sắc mặt của Lục Bách Bách lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, ánh mắt có chút mơ hồ, nàng ta nhẹ giọng nói:
- Thực xin lỗi... ta, ta thật sự làm sai sao?
- Ôi, muội muội, đứng ở vị trí của ngươi thì không sai, nhưng trong chuyện này, người sai là gia gia và đại bá. Đầu tiên, bọn họ không hề cho Diệp Quỷ sự tôn trọng căn bản nhất, còn ngươi là người đưa Diệp Quỷ tới gia tộc chúng ta nhưng lại khiến cho tu vi của Diệp Quỷ gần như bị phế đi, hoặc có thể bây giờ đã bị phế luôn rồi, bởi vì bây giờ số Nguyên Lực mà hắn có thể vận động được ít đến đánh thương. Ngươi có biết tu vi đối với một vị võ tu mà nói còn quan trọng hơn cả sinh mạng hay không?
Lục Vô Địch lắc đầu mà nói:
- Điều ngươi phải vướng mắc bây giờ không phải là ngươi có sai hay không, mà là tại sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho việc gia gia của ngươi đánh Diệp Quỷ ra nông nỗi như vậy.
- Nhưng từ nhỏ gia gia vẫn luôn yêu thương ta, làm sao ta có thể làm trái lại lời gia gia chứ...
- Vậy Diệp Quỷ ca ca thì sao? Ngươi không làm trái lại gia gia của ngươi thì cứ để Diệp Quỷ ca ca bị thương như vậy à?
Ngô Nhiên Nhiên không nhịn được mà nói, trong lời nói tràn đầy ý trách móc.
- Nhiên Nhiên tỉ...
Lục Bách Bách buồn bã mà nhìn Ngô Nhiên Nhiên.
Nhìn thấy vậy, Ngô Nhiên Nhiên lập tức mềm lòng, nàng ta thở dài:
- Thực xin lỗi Bách Bách, vừa rồi ta có chút kích động, nhưng quả thật lần này ngươi làm thật sự làm người khác rất thất vọng.
Lục Bách Bách nghe xong thì lập tức cúi thấp đầu xuống, trong lòng dâng lên một cỗ hối hận cùng đau lòng.
Sau khi Diệp Quỷ rời khỏi học phủ, hắn ta trực tiếp đi vào bên trong một dãy núi hẻo lánh, tìm thấy một hang động thì lập tức thay đổi hành trang của mình, thú cưỡi Thiên Hạc được thay thế bằng Kim Vũ Điêu, nhanh chóng phóng vút về phía Thiên Lôi Thần Thành.