Duy trì ba ngày như vậy, sau lưng Diệp Phàm có một hư ảnh Thanh Long quanh quẩn trong hư không, bên trong mắt rồng chợt hiện thần văn chi lực vô tận.
Vạn Đạo Pháp Nhãn giai đoạn thứ nhất, Vĩnh Hằng Chi Nhãn thành!
Làm thời gian dừng lại, tất cả trở thành vĩnh hằng, Vĩnh Hằng Chi Nhãn có hai loại năng lực cực kỳ đáng sợ, loại thứ nhất lúc Diệp Phàm mở con mắt này ra, tốc độ thời gian trôi qua của hắn và tốc độ thời gian trôi qua của kẻ khác sẽ có sự sai biệt rất nhỏ, Diệp Phàm có thể giảm bớt thời gian của mình gấp đôi.
Đã như thế, Diệp Phàm tác chiến cùng người khác, cực tốc của người khác ở nơi này của Diệp Phàm đã giảm bớt gấp đôi, mà tốc độ của Diệp Phàm ở nơi đó của người khác sẽ tăng nhanh gấp đôi, Thời Gian Đồng Thuật là đáng sợ như thế.
Một loại năng lực khác thì là tuyệt đối bất động, cần Diệp Phàm kích phát long uy, phối hợp sử dụng với huyết mạch Thanh Long, có thể giam cầm đối phương thời gian một tức hoặc là mấy tức, thời gian cụ thể có quan hệ với thực lực của đối thủ, tỉ như ứng phó cường giả Thánh Cảnh Hiền, khả năng đứng im một hơi cũng không làm được, nhiều nhất là đứng im trong nháy mắt.
Đây chỉ là thời gian pháp tắc trên diễn sinh, năng lực không gian pháp tắc trước mắt cũng không có kích phát, có thể có quan hệ cùng thời không chi hạch bổ sung khiếm khuyết không gian pháp tắc.
Hư ảnh Thanh Long chậm rãi biến mất, đường vân trong đôi mắt Diệp Phàm chậm rãi tan đi, cảm nhận được tu vi của bản thân vẫn là Siêu Phàm thất trọng, không khỏi khẽ nhíu mày, thủ đoạn mặc dù nhiều hơn không ít, nhưng tu vi vẫn khá miễn cưỡng.
Tính toàn thời gian cũng sắp đến thời gian tiến vào Chí Tôn học phủ.
Lấy thủy tinh truyền âm ra, thần văn truyền âm của Lạc Tố Tố vẫn đang vang động, lúc này Diệp Phàm thắp sáng.
- Diệp Phàm, cho ngươi rất nhiều truyền âm đều không tiếp, ngươi mau lên, ta cũng chỉ có thể nhắn lại, chuyện ngươi để cho ta tra hai người đệ đệ của ngươi đã có kết quả, có điều ngươi phải đáp ứng ta, tuyệt đối không nên xúc động, nếu như ngươi đồng ý với ta thì ngươi truyền âm cho ta, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ chuyện gì.
Lạc Tố Tố nhắn lại chỉ có nhiều như vậy, trong lòng Diệp Phàm không khỏi khẽ trầm xuống một cái, lời Lạc Tố Tố nói cho hắn một tin tức, hai đệ đệ của bản thân tình cảnh cũng không tốt.
Lúc này liên hệ Lạc Tố Tố, mà Lạc Tố Tố cũng kịp thời kết nối như trong dự liệu của Diệp Phàm, cái này khiến Diệp Phàm lần nữa nhịn không được nhổ nước bọt, cái tiểu nha đầu này cả ngày đều không tu hành sao, làm sao mà mỗi lần đều có thể nhận được rất nhanh.
Lần này quả thật Lạc Tố Tố không có tu hành, mà là về Lạc gia, Lạc Phượng Vũ là tỷ tỷ sinh đôi với nàng ta, bởi vì chuyện Chí Tôn học phủ, lịch luyện trở về, Lạc Tố Tố mừng rõ đương nhiên phải về gia tộc nghênh đón tỷ tỷ đã rất lâu chưa gặp.
- Tỷ tỷ, ngươi lại trở nên xinh đẹp rồi.
Lạc Tố Tố cười nói.
- Muội muội, chúng ta thế nhưng là giống nhau như đúc, ngươi nói ta trở nên đẹp, có phải đang khen bản thân hay không?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa nói, tính cách có chút khác biệt với Lạc Tố Tố, Lạc Phượng Vũ thuộc về tuyệt đối võ si, đối với chuyện gì cũng tương đối tùy ý, bởi vì lịch duyệt thành thục, nàng có thể đóng vai rất nhiều mặt, nhưng đối với Lạc Tố Tố là cực kỳ thật tình.
Lạc Phượng Vũ chỉ lớn hơn Lạc Tố Tố nửa phút, kỳ thật tuổi tác chênh lệch không lớn, chỉ có điều hoàn cảnh sinh hoạt của hai người không giống nhau, luận tư chất, kỳ thật tư chất của Lạc Phương Vũ còn mạnh hơn, từ nhỏ nàng ta đã được xem như đệ nhất thiên tài chân chính của Lạc gia bị tuyết tàng, tiếp nhận tu hành khắc nghiệt nhất.
Lạc Tố Tố thì xem như là thiên tài đệ nhất bên ngoài của Lạc gia, hưởng thụ lấy sinh hoạt tu hành không khác những người khác chút nào, lần này nếu không phải liên quan đến Phiêu Miểu Tiên cung, Lạc Phượng Vũ cũng sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.
Cách làm loại thiên tài ẩn giấu này rất bình thường, mỗi một thời đại, rất nhiều gia tộc đều sẽ bí mật bồi dưỡng một chút đệ tử thiên tài nhất, để sau khi những đệ tử này trưởng thành sẽ trở thành một thủ hộ giả ẩn hình của gia tộc, đây cũng là át chủ bài và nội tình của mỗi gia tộc, bị một thế lực khác nhìn thấy thế lực, nhiều khi là không có quá nhiều lực uy hiếp.
- Hì hì, chẳng lẽ tỷ tỷ cho là chúng ta không đẹp sao?
Lạc Tố Tố nháy mắt cười khẽ nói.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khỏi mỉm cười, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa mũi ngọc tinh xảo của Lạc Tố Tố.
Nhưng vào lúc này, thủy tinh truyền âm của Lạc Tố Tố vang lên.
Lúc này nàng ta lấy ra ngoài, nói khẽ:
- Diệp Phàm.
Tiếp đó Lạc Tố Tố nhìn thoáng qua Lạc Phượng Vũ, muốn trốn ở một bên nói chuyện phiếm cùng Diệp Phàm, rồi lại có chút xấu hổ.
- Làm sao, muội muội chẳng lẽ còn có chuyện gì gạt ta sao?
- Không, không có.
Lạc Tố Tố vội vàng giải thích, tiếp đó nối được truyền âm của Diệp Phàm.
- Tố Tố, không quấy rầy ngươi chứ?
- Không có, ngươi thật đúng là người bận rộn nhỉ.
- Ngai quá, trước đó ta đang bế quan, đúng rồi, hai đệ đệ ta kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Ta có thể nói cho ngươi, có điều ngươi phải đồng ý với ta, tuyệt đối không thể xúc động.
- Ta đáp ứng ngươi!
- Là như thế này, hơn một tháng trước, Diệp Quỷ theo Lục Bách Bách.....
Lạc Tố Tố đơn giản nói tất cả mọi chuyện một lần, Diệp Phàm lẳng lặng nghe, lửa giận chậm rãi từ trong lòng của hắn hừng hực dấy lên, tiếp đó bị hắn hung hăng ngăn chặn.
- Cho nên, lão già Lục Thiên Đê kia kém chút phế tam đệ ta có đúng không?
Diệp Phàm có chút lạnh giọng nói, loại sát ý kiềm chế kiệt lực kia bất kể như thế nào cũng không có biện pháp che giấu hoàn toàn.
Lạc Phượng Vũ ở một bên nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, người này thật đúng là vô pháp vô thiên, vật mà gọi thẳng cường giả Thánh Hiền Cảnh là lão già.
Ngược lại Lạc Tố Tố đối với Diệp Phàm hiểu rất rõ, chỉ cần hắn nhận định là kẻ thù, cho dù tu vi đối phương như thế nào, Diệp Phàm đều khó có khả năng khách khí với đối phương.
- Đúng vậy, Diệp Phàm, ngươi đồng ý với ta, không thể xúc động, lão đông Lục Thiên Đê...lão tiền bối chính là cường giả Thánh Hiền Cảnh, ngươi đi Lục gia không khác gì lấy trứng chọi đá, không công chịu chết thôi.
- Yên tâm, ta không có ngu như vậy, quân tử báo thù mười năm không muộn, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, Tố Tố, cảm ơn ngươi.
Diệp Phàm cao giọng nói, giống như lập tức kiềm chế lửa giận vừa rồi, Lạc Tố Tố không khỏi thả lỏng trong lòng, quan tâm sẽ bị loạn, diệp Phàm quyết đoán nàng rất rõ ràng, trên đời này thật ra không có gì là hắn không dám làm.
Nhưng đối phương dù sao cũng là gia tộc nhất đẳng, còn có cường giả Thánh Hiền, nàng thật sự sợ Diệp Phàm xúc động phạm hồ đồ.
Diệp Phàm không trò chuyện nhiều, rất nhanh đã cắt đứt truyền âm, vui sướng khi thu hoạch được đồng thuật lập tức biến mất không thấy gì nữa, hắn biết rõ vì sao tam đệ và nhị đệ muốn giấu diếm hắn, bởi vì bọn họ hiểu rõ Diệp Phàm làm người như thế nào, nếu Diệp Phàm biết rõ chuyện này, tất nhiên muốn ra tay đối phó với Lục gia.
Không sai, nếu là một tháng trước, cho dù Diệp Phàm không đi Lục gia cũng sẽ đi Đông Hoàng thần thành một chuyến, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng nhất định phải đòi lại một chút lợi tức trước, nhưng bây giờ Chí Tôn học phủ sắp mở ra, thời gian của hắn không đủ.
Một phương diện khác, Lạc gia tất nhiên sẽ phái thiên tài tuyệt đỉnh tiến vào Chí Tôn học phủ, tin tưởng phế bỏ thiên tài tuyệt đỉnh này sẽ để cho Lục gia cực kỳ "vui vẻ".
- Dám đụng đến huynh đệ của ta, Lục gia, chúng ta nhìn xem.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói.
.....
Lạc gia.
Lạc Tố Tố nhìn thủy tinh truyền âm, khẽ thở một hơi, Lạc Phượng Vũ giống như thần giao cách cảm, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười:
- Muội muội hoài xuân?
- A...không có, tỷ tỷ, ngươi nói gì thế, chúng ta chỉ là bằng hữu.
- A....bằng hữu?
Lạc Phượng Vũ ra vẻ kinh ngạc nói, ngược lại đụng vào mũi ngọc tinh xảo của Lạc Tố Tố:
- Chúng ta là tỷ muội song sinh, tâm linh tương thông, gần nhất khoảng thời gian tu hành này ta cuối cùng sẽ có một loại tâm tình phức tạp, ta nghĩ loại tâm tình này hắn không phải chính ta sinh ra?
- Có điều Diệp Phàm này, là Diệp Phàm trên Tôn bảng sao?