Vô Địch Thiên Đế

Chương 660: Được voi đòi tiên

Chương Trước Chương Tiếp

Quân Hành học phủ.

- Ngươi đã nghe nói chưa? Diệp Quỷ bị phế rồi.

- Cái gì? Diệp Quỷ làm sao có thể bị phế, hắn là đồ nhi của Lam Thiên trưởng lão, nhưng Lam Thiên trưởng lão là cường giả Chí Tôn đấy, ai mà lại dám ngông cuồng như vậy?

- Lục gia!

- Lục gia? Ngươi nói là… lão tiền bối Lục Thiên Đê?

- Không sai, ngoài hắn ra, ai dám coi Lam Thiên trưởng lão không ra gì nữa?Khà khà, theo ta biết, lão tiền bối Lục Thiên Đê thực ra đã có một chút xích mích với Lam Thiên trưởng lão rồi, như vậy mà Diệp Quỷ còn ngây ngốc đi theo Lục Bách Bách tới Lục gia. Chậc chậc, mặc dù Diệp Quỷ không bị phế bỏ hoàn toàn, nhưng đan điền đã gần như vỡ tan tành rồi.

- Đoán chừng vốn hắn còn tưởng mình có thể ôm mỹ nhân về, không nghĩ tới lại đưa mình đến tận cửa. Ở lại học phủ thì an toàn, nhưng sau khi ra ngoài hắn lại không là cái gì cả. Nếu như hắn bị tàn phế rồi, ta tin là không lâu sau, học phủ sẽ đi vào điều tra, đến lúc đó có thể sẽ trục xuất hắn ra khỏi phủ, mà người của Trần gia cũng đang một mực chờ báo thù kia kìa.

- Xuỵt, Diệp Tàn đến rồi, đừng nói nữa. Diệp Tàn này cũng là một tên không sợ trời, không sợ đất gì đâu, để hắn nghe được sẽ không hay.

- Hừ, không sợ trời không sợ đất cũng phải có thực lực đã, tam đệ của hắn không phải là một ví dụ sao, ngang tàn nhưng không có thực lực, đúng là não tàn.

...

Diệp Tàn khẽ nhíu mày. Cả dọc đường đi hắn cũng đã nghe được không ít tin đồn, chuyện này sao có thể lan truyền khắp Quân Hành học phủ nhanh như vậy, còn không phải có người ở Lục gia cố ý tuyên truyền ra sao? Tam đệ của hắn vì người tình mà đi đến Lục gia, không chỉ bị Lục gia làm nhục, thế mà lại còn bị truyền đi khắp cả học phủ. Hừ, món nợ này, sớm muộn sẽ có ngày ta tính cả lũ.

Rất nhanh, Diệp Tàn nhướng mày một cái, hai bóng người đã đi tới.

Ngô Nhiên Nhiên, Lục Vô Địch.

- Diệp Tàn!

Hai người có chút phức tạp nói:

- Diệp Quỷ hắn…

Diệp Tàn lạnh lùng nhìn hai người, nhất là Lục Vô Địch.

- Để các người thất vọng rồi, tam đệ không có chuyện gì cả. Lục gia rất tốt, món nợ này chúng ta từ từ tính.

- Diệp Tàn, chuyện này là Lục gia ta không đúng, thật xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế này.

Lục Vô Địch áy náy nói.

- Áy náy có ích sao? Nói xin lỗi thì làm được gì? Nếu không phải đan điền của tam đệ ta đặc biệt thì đã bị phế tu vi ngay tại chỗ rồi. Ngươi có biết tu vi của một võ tu đại diện cho cái gì không? Còn quan trọng hơn cả sinh mệnh nữa. Lão già Lục Thiên Đê là muốn giết chết tam đệ ta. Hừ, cường giả Thánh Hiền cảnh rất lợi hại, bây giờ ta nhịn, chẳng qua đợi đến khi đại ca của ta đến Lục gia, Lục gia các người sẽ phải hối hận.

Diệp Tàn nghe vậy thì không khỏi lạnh giọng nói, hắn tiếp tục nhìn về phía Ngô Nhiên Nhiên:

- Chuyện này không liên quan đến ngươi, nhưng cũng mong ngươi tránh xa tam đệ ra một chút. Nói cho cả tỉ muội tốt Lục Bách Bách của ngươi, cút được bao xa thì cút, nếu còn dám dây dưa với tam đệ, ta sẽ giết nàng ta.

Nói xong, Diệp Tàn trực tiếp kéo Vệ Linh rời đi.

Lục Vô Địch và Ngô Nhiên Nhiên lập tức cứng đờ cả người, có chút yên lặng. Lục gia làm ra chuyện này thật sự rất quá đáng, mà biểu hiện của Lục Bách Bách cũng làm cho bọn họ rất thất vọng. Nhưng Diệp Tàn cũng đã nói đến đây rồi, bọn họ muốn đi thăm Diệp Quỷ cũng không có lý do nữa.

- Ta đi xem Diệp Quỷ một chút. Vô Địch đại ca, ngươi đi về hỏi Bách Bách xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Yên tâm đi, Diệp Tàn đại ca cũng là vì tức giận nên mới nói ra những lời ác liệt như vậy thôi, hắn sẽ không làm gì ta đâu. Nếu không đi thăm Diệp Quỷ một lát, ta cũng không yên lòng.

Ngô Nhiên Nhiên nhẹ giọng nói.

- Ừ, cứ như vậy trước đi, chuyện này tám phần cũng không thể trách Diệp Quỷ được, cảm giác ưu việt của gia tộc chính là căn nguyên của mọi chuyện, muội muội của ta còn quá trẻ, căn bản còn rất nhiều thứ nàng ta chưa suy xét kỹ.

Lục Vô Địch thở dài, nhưng trong lòng hắn ta thầm lẩm bẩm, nếu Diệp Phàm thật sự biết chuyện này, cho dù hiện tại Diệp Phàm không có thực lực, nhưng với tư chất của hắn, sau này Lục gia sẽ gặp tai họa mất.

...

Nơi ở của Diệp Quỷ.

Ầm!

Một tiếng ầm kinh hoàng vang lên, sau đó, Hộ Viện Trận Pháp bị phá vỡ, ba nam tử trực tiếp bước vào.

Đùng!

Cánh cửa phòng bị đá ra một cách thô bạo, ba người đi tới, nhìn Diệp Quỷ đang nằm nghỉ ngơi trên giường, trên mặt đều lộ ra vẻ giễu cợt.

Thiên tài của Trần Gia, Trần Thủy, thiên tài của Lục gia, Lục Vũ, Mạc Bất Thành của Thiên Hạ thương hội.

- Aiyo, chậc chậc, đây không phải là thiên tài Diệp Quỷ của chúng ta sao? Sao lại thành ra thế này? Haha, hình như con cóc không ăn được thịt thiên nga, ngược lại ăn phải miếng cứt.

Trần Thủy châm chọc nói.

- Haha, tất cả các ngươi đều không biết thiên tài vĩ đại của chúng ta mạnh đến mức nào đâu. Dám ra tay với trưởng lão của bọn ta ngay trong Lục gia gia tộc, nếu không phải muội muội của ta can ngăn, ta sợ hắn ta đã trở thành một con chó chết luôn rồi.

Lục Vũ cười nói.

- Ba huynh đệ Diệp gia trước nay đều luôn kiêu ngạo, sau khi phách lối ở Đông Linh Cảnh thì lại trở thành chó nhà có tang, chạy đến Trung Linh cảnh giới phủ thêm một lớp da cho mình là đã coi mình như con người rồi. Bây giờ thì thế nào? Bị đánh trở lại nguyên hình rồi chứ gì.

Mạc Bất Thành cũng cười nói.

- Tự tiện xông vào nơi ở của người khác, phá hủy trận pháp của ngôi nhà, chủ nhân có quyền truy giết ngươi, các ngươi muốn chết sao?

Diệp Quỷ lạnh lùng nói.

- Ôi, thiên tài vĩ đại của chúng ta nói bọn mình đang tìm cái chết kìa, thật là sợ quá! Ha ha ha, Diệp Quỷ, ngươi nghĩ mình vẫn như trước đây sao? Đan điền sắp vỡ rồi phải không? Ngươi muốn giết bọn ta sao? Chỉ dựa tên tên phế vật như ngươi?

- Xem ra đại thiên tài của chúng ta còn chưa nhận ra tình trạng hiện tại của hắn, hay là chúng ta cùng nhau giúp hắn thả lỏng gân cốt đi.

- Haha, ta nghĩ Lục huynh nói đúng đấy. Đúng rồi Diệp Quỷ, ngươi có biết sự khác nhau giữa phế vật và thiên tài không? Để ta nói cho ngươi biết, nếu nơi ở của một thiên tài bị xâm lấn thì sẽ bị học phủ trừng phạt, không chết cũng bị lột mất một lớp da, nhưng nơi ở của phế vật, đừng nói là xông vào, cho dù có làm nhục một phen thì nhiều nhất chúng ta cũng chỉ bồi thường một chút của cải mà thôi.

Mạc Bất Thành lạnh lùng nói, một cỗ sát ý lóe lên. Nếu như không giết được Diệp Quỷ ở Quân Hành học phủ, hôm nay chính là ngày giỗ của Diệp Quỷ.

- Ngươi đừng hy vọng sư phụ có thể giúp được ngươi cái gì. Sau khi Lam Thiên Chí Tôn biết chuyện của ngươi, Lam Thiên Chí Tôn đã đến tìm Lục gia bọn ta đòi công đạo, lại bị lão tổ của bọn ta một chưởng đánh cho trọng thương, bây giờ đến đánh rắm cũng không dám nữa là.Phải biết chính là ngươi, tên tiểu bối ngu dốt không biết trời cao đất dày đã ra tay với trưởng lão nhà bọn ta, cho dù có là viện trưởng của Quân Hành học phủ đến thì cũng không làm gì được lão tổ của bọn ta đâu.

Lục Vũ cười lạnh nói.

Sắc mặt của Diệp Quỷ vô cùng khó coi. Từ khi vào học phủ, sư phụ Lam Thiên vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, lần này lại vì hắn mà bị lão tổ Lục gia đánh bị thương, đều trách hắn vô dụng.

- Diệp Quỷ, ngươi nhìn thấy chỗ này không, chui qua đó đi, hôm nay chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, chúng ta sẽ cho ngươi biết cái gọi là muốn chết cũng không được.

Mạc Bất Thành chỉ xuống dưới háng mà giễu cợt nói.

Đôi mắt Diệp Quỷ bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng, tất cả sỉ nhục này đều là do hắn tin vào thứ gọi là tình yêu, một thứ tình yêu nực cười. Đại ca nói đúng, chỉ có mạnh mẽ mới là nền tảng, chỉ cần ngươi mạnh mẽ thì sẽ không cần có tình yêu, vì sẽ có vô số nhân vây xung quanh ngươi như một tên nô lệ vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)