- Diệp Quỷ ca ca, thật xin lỗi, là ta không tốt.
- Không có đúng hay không, chẳng qua là chúng ta đã nhìn lầm người thôi.
Diệp Quỷ lắc đầu một cái, kiếm đan đã gần như tan tành, đại biểu rằng tiềm lực của hắn đã cạn kiệt, chiến lực của hắn cũng chỉ còn lại một nửa, nếu không phải là hắn còn có Đan Môn thì giờ này hắn đã là một phế nhân rồi.
Tất cả những thứ này đều trách Lục Bách Bách sao? Nếu thật sự phải nói, coi như Lục Bách Bách có ngăn cản cũng vô ích, nhưng Diệp Quỷ không thể nào chịu được thái độ của Lục Bách Bách, gia tộc của nàng ta đối xử với Diệp Quỷ như thế, thế nhưng Lục Bách Bách lại không có câu nào biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ của mình, càng không có kiên quyết đứng ra sánh vai với Diệp Quỷ khi hắn bị công kích.
Có lẽ đây chính là tính cách của đệ tử trong gia tộc chăng, bọn họ từ nhỏ đã bị truyền thụ sự vẻ vang của gia tộc, nhưng Diệp Quỷ không có cách nào chấp nhận được. Yêu là một chuyện, cuộc sống lại là một chuyện. Khi tình yêu và gia tộc không có tranh chấp, Diệp Quỷ cảm thấy Lục Bách Bách toàn tâm toàn ý đối với hắn, còn ở thời điểm tình yêu và gia tộc xảy ra mâu thuẫn, hắn mới hiểu được tình yêu nực cười đến thế nào.
Không chịu nổi một kích!
Diệp Quỷ yên lặng rời đi, Lục Bách Bách có chút thất thần, hồn bay phách lạc mà nhìn theo bóng lưng của Diệp Quỷ. Diệp Quỷ bị phế rồi sao? Võ đạo của hắn đã bị cắt đứt rồi sao?
Lục Bách Bách phát hiện mình rất quá đáng, thật sự rất quá đáng. Nhưng đúng thật là Diệp Quỷ đã ra tay trước mà, vì sao hắn lại chẳng coi gia tộc của nàng ra gì chứ?
- Bách Bách, sau này ta không cho phép ngươi tới lui cùng tên tiểu bối này nữa, khoảng thời gian này ngươi phải ở trong gia tộc tu hành, không được trở lại học phủ nữa.
Lục Thiên Đê nghiêm nghị nói:
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, loại nam nhân này mà con cũng thích sao? Chẳng lẽ nam nhân ưu tú bên cạnh ngươi quá nhiều rồi nên ngươi bắt đầu thay đổi hứng thú ư? Người này quá vô lễ, không xứng để bước vào cửa Lục gia ta, hắn đến gần ngươi cũng chỉ là muốn thông qua ngươi để bước chân vào Lục gia mà thôi.
- Không phải vậy, Diệp Quỷ không có tiếp cận ta, là ta chủ động tiếp cận hắn trước.
- Được rồi, không cần nhiều lời nữa, trở về tu hành đi.
Lục Thiên Đê nghiêm nghị nói, sắc mặt của Lục Bách Bách lập tức trở nên hơi tái nhợt, bất luận nàng ta có làm chuyện gì thì Lục Thiên Đê đều chưa từng đối với nàng nghiêm nghị như vậy, lúc này, sự nghiêm nghị của Lục Thiên Đê khiến cho nàng ta không thích ứng được.
Đồng thời, còn có Diệp Quỷ bất ngờ lạnh lùng với nàng ta, lúc này Lục Bách Bách đã phát hiện mình còn chưa thật sự trưởng thành, nàng ta vẫn không thể hiểu được rất nhiều chuyện.
Tin tức tu vi của Diệp Quỷ gần như bị phế, bị Lục gia ném ra khỏi cửa trong phút chốc đã lan truyền khắp cả Quân Hành học phủ, không ít nam nhân nghe tin tức mà bật cười trào phúng. Đây chính là cái giá của việc cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ngay ngày hôm đó, Diệp Tàn lập tức đuổi tới nơi ở của Diệp Quỷ.
Diệp Quỷ nằm trên giường, hơi thở có chút yếu ớt, kiếm đan gần như đã vỡ tan tành, chỉ còn có mỗi Đan Môn chống đỡ, nhưng dù vậy đi nữa thì tình trạng của hắn cũng rất tệ hại, dù sao thì hắn cũng tu hành Diệu Lôi Thần Quyết, kiếm đan sẽ tụ tập lại khi truyền thừa, nhưng cũng không phải giành được từ trong công pháp tu hành, hơn nữa Diệu Lôi Thần Quyết có thể tụ tập lôi đan, mà bên trong Kiếm Đan của hắn cũng có lực lượng lôi đình nhất định.
Lôi Đình Chi Lực rất không ổn định, có thể nói, tình huống trước mắt của Diệp Quỷ vô cùng tệ hại.
- Tam đệ!
Diệp Tàn vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Quỷ, vận nguyên khí, ổn định lại vết thương của Diệp Quỷ, sau đó lo lắng nói:
- Đan điền của ngươi…
- Bị lão tổ của Lục gia đánh một chưởng, nếu không phải đan điền của ta khác với người thường, một chưởng kia sẽ phế bỏ ta luôn mất, khụ khụ.
Trên mặt Diệp Quỷ có một chút tức giận, trong mắt lại có một chút đau buồn.
- Không phải ngươi đi theo Lục Bách Bách đến Lục gia sao, sao bọn họ có thể xuất thủ với ngươi chứ? Đường đường là một gia tộc lớn, bọn họ có còn biết xấu hổ hay không? Bách Bách không giúp ngươi sao?
Diệp Tàn lập tức tức giận nói.
Diệp Quỷ nghe thấy vậy thì có chút suy sụp, mà thoáng chốc Diệp Tàn cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại biểu tình này ở trên người tam đệ. Suy sụp? Tam đệ mà cũng sẽ suy sụp sao? Nếu như đại ca biết được, chẳng phải sẽ tức chết sao? Phải biết rằng mặc dù đại ca đối xử rất tốt với huynh đệ bọn họ, thế nhưng xưa nay vẫn quan tâm Diệp Quỷ hơn, cũng có thể là vì tính cách của Diệp Quỷ khiến cho đại ca bận tâm phải nhiều.
- Chết tiệt, ta nhất định phải làm cho Lục gia đẹp mắt!
Diệp Tàn đột nhiên lạnh lùng nói, trực tiếp đứng bật lên.
- Nhị ca, ngươi đợi một chút!
Diệp Quỷ vội vàng nói:
- Diệp Tàn, ngươi bình tĩnh đi, với thực lực của ngươi, tới Lục gia rồi thì làm được gì chứ?
Vệ Linh cũng ngăn Diệp Tàn lại.
- Ta không thể làm được gì, nhưng dù có liều cái mạng này ta cũng phải khiến cho Lục gia phải trả giá, nếu không thì ta không xứng làm nhị ca của tam đệ, nếu đại ca biết tam đệ xảy ra chuyện như thế này, huynh ấy nhất định sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho tam đệ.
Diệp Tàn lắc đầu, sau đó kiên quyết bước ra khỏi cửa.
- Nhị ca!
Diệp Quỷ cất cao giọng nói, lúc này Diệp Tàn mới dừng bước lại, xoay người.
Diệp Quỷ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhị ca, nếu như ngươi vì chuyện này mà bị Lục gia giết chết, vậy ta làm sao sống được nữa đây? Hơn nữa, một khi ngươi xảy ra chuyện gì, với tính khí của đại ca tất nhiên là sẽ muốn tiêu diệt cả Lục gia, bất kể như thế nào, ta và Bách Bách đều có một đoạn quá khứ, chẳng lẽ ngươi muốn đại ca giết chết cả Bách Bách luôn sao?
Diệp Tàn vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên dừng bước lại, sau đó siết thật chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Diệp Quỷ rồi lớn tiếng nói:
- Ta đi nói cho đại ca!
- Không được, nhị ca, ngươi không được để cho đại ca biết chuyện này., Ngươi còn không hiểu tính khí của đại ca sao? Một khi hắn mà biết ta đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy ở Lục gia, hắn nhất định sẽ tìm Lục gia tính sổ, nhưng dù sao thì tu vi vẫn chưa đủ, ở Lục gia có cường giả Thánh Hiền cảnh, cho dù đại ca thật sự có bản lãnh đi giết cường giả Thánh Hiền cảnh thì hắn cũng sẽ bị trọng thương, không thể đẩy đại ca vào tình thế nguy hiểm được.
Diệp Quỷ tiếp tục lắc đầu nói.
- Nhưng đan điền của ngươi… có lẽ đại ca có cách để cứu được ngươi, ngươi biết thủ đoạn của đại ca mà.
Diệp Tàn không nhịn được mà nhẹ giọng nói.
- Vậy thì phiền nhị ca đi hỏi thăm xem phải chữa trị cho đan điền của ta như thế nào, nhưng không được để cho đại ca biết tình hình cụ thể.
Diệp Quỷ miễn cưỡng nở một nụ cười, mặc dù nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.
- Được, cứ giao chuyện này cho ta, nhưng ta muốn biết tại sao ngươi đến Lục gia lại bị công kích như vậy, và tại sao Lục Bách Bách lại không người nhà của nàng ta. .
- Cũng không thể hoàn toàn trách nàng, là ta xuất thủ với người của Lục gia trước.
- Ngươi động thủ với người Lục gia? Ngươi đi gặp các vị trưởng lão, sao lại động thủ trước được? Tam đệ, không phải ta nói ngươi chứ, dù không biết đối nhân xử thế thì cũng không được làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Bởi vì họ sỉ nhục đại ca.
- Sỉ nhục đại ca? Bọn họ là cái thá gì mà dám sỉ nhục đại ca, chết tiệt...
Diệp Tàn đột nhiên thay đổi thái độ mà nói, Vệ Linh lập tức lắc đầu bất lực, ngày thường hai huynh đệ không quan tâm đến chuyện gì, nhưng một khi liên quan đến Diệp Phàm, dù chỉ là chuyện nhỏ thôi thì hai huynh đệ cũng có thể động thủ ngay. Cũng không biết Diệp Phàm có bản lĩnh gì mà khiến cho hai huynh đệ bọn họ bảo vệ như vậy.
Lục Bách Bách này còn quá nhỏ, nói cách khác, nàng ta cũng không biết quan hệ giữa ba huynh đệ Diệp Phàm.
- Tam đệ, Lục Bách Bách kia nhìn thấy ngươi bị đánh trọng thương như vậy mà cũng không có biểu hiện gì quá khích, có thể thấy tình cảm của nàng ta đối với ngươi chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện cười thôi. Loại nữ nhân thế này không cần cũng được. Ngươi đừng quá buồn! Nếu đại ca mà biết ngươi vốn chẳng màng thế sự mà nay lại thương tâm đau buồn như vậy, hắn sẽ bổ ta ra đấy. Vì người làm nhị ca như ta đây không xứng chức, không chăm sóc tốt cho ngươi.
Diệp Tàn khuyên răn.
Diệp Quỷ nghe vậy thì gật đầu một cái:
- Nhị ca, ta biết, trước tiên ngươi cứ hỏi xem đại ca có cách nào chữa trị tình trạng của ta không đi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, thứ gọi là tình yêu này đã không còn thích hợp với ta nữa rồi.
- Tam đệ của Diệp Phàm và Diệp Tàn sẽ không yếu ớt như vậy đâu.
Diệp Tàn đưa tay phải ra, đặt ở trên người Diệp Quỷ rồi nghiêm túc nói.
- Ừ!
Diệp Quỷ gật đầu, vẻ u buồn trong đôi mắt nhanh chóng bị hắn đè xuống.