Những thứ này Diệp Quỷ có thể chịu đựng được, vì người mình yêu, tóm lại là phải hy sinh một chút, nhưng hắn không thể chịu đựng được người khác làm nhục Diệp Phàm, đây là nghịch lân của Diệp Quỷ. Có lẽ đối với Lục Bách Bách mà nói, Diệp Quỷ chỉ là đại ca, nhưng Lục Kỳ lại là cha nàng ta, ngay cả khi cha nàng ta có nói năng lỗ mãn thì Diệp Quỷ cũng không nên trực tiếp phản bác.
Mặt khác, Lục Bách Bách lại nói Diệp Quỷ đồng ý ở rể, Diệp Quỷ chưa bao giờ nghĩ tới việc ở rể, nàng ta nói như vậy một mặt là để ổn định gia tộc, mặt khác, chẳng phải nàng ta đang cảm thấy Diệp Quỷ cưới được nàng ta là với cao đến Lục Gia hay sao?
Có lẽ ý nghĩ này tồn tại, cũng có lẽ không có, Diệp Quỷ chẳng qua là cười xùy một tiếng. Hắn ta là một người rất cực đoan, tình cảm của hắn cũng không quá phức tạp. Ở trước mặt gia tộc, Lục Bách Bách cũng không phải là loại người vì tình yêu mà hi sinh tất cả, đương nhiên, cũng có một số người có thể hi sinh mọi thứ vì tình yêu chăng?
Một điểm này, Diệp Quỷ không trách Lục Bách Bách, nhưng tính cách của Diệp Quỷ vốn đã không thích thỏa hiệp, nếu như phải quỳ xuống chỉ để được ở bên cạnh Lục Bách Bách thì hắn lựa chọn đứng cô độc một mình. Tình yêu không phải là tất cả, mỗi người đều có nhân sinh quan của riêng mình. Ở trong mắt Diệp Quỷ, đại ca mới là ông trời của hắn, là thần linh của hắn, những chuyện khác đều không thể chạm tới địa vị của đại ca được.
- Nhục mạ cha ngươi là ta vô lễ, nhưng cũng không ai có thể nhục mạ đại ca ta, cho dù là cha ngươi cũng không thể. Lục gia xem thường ta, ta có thể chấp nhận, nhưng nhục mạ đại ca của ta thì không được.
Diệp Quỷ lãnh đạm nói.
- Haha, đại ca của ngươi có tư cách gì mà so sánh với bọn ta? Cút đi! Cút ra khỏi Lục gia, đừng làm bẩn đất của Lục gia bọn ta. Trong vòng ba hơi thở, nếu ngươi còn không cút, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.
Lục Kỳ lãnh đạm nói. Theo lý mà nói, thân là tộc trưởng của một gia tộc, không nên thô lỗ như vậy, nhưng trước hết là vì chuyện của Trần gia nên vốn Lục Kỳ đã có ác cảm với Diệp Quỷ rồi. Thứ hai, Diệp Quỷ quả thật cũng không được xem như là nhân vật nào, thậm chí còn chưa xứng để cho hắn ta lấy lễ đối đãi.
Nếu như không phải vì Lục Bách Bách, loại tiểu bối như vậy, thậm chí còn không đủ tư cách để hắn ta đi gặp một lần nữa kìa. Sự khác biệt của hai người quá lớn, một con sư tử sẽ nói lễ nghi đối với một con kiến sao?
Mặt thứ ba, Lục Kỳ biết Lục Thiên Đê muốn Diệp Quỷ ở rể, nếu như hôm nay lời nói của hắn ta không ác liệt hơn một chút thì không cách nào giải quyết được mâu thuẫn, đến lúc đó thật sự để cho Lục Bách Bách phải gả cho một người như vậy, hắn ta sẽ buồn rầu đến chết mất.
Dưới tất cả những nguyên nhân như thế, Lục Kỳ mới có biểu hiện mất phong độ như vậy.
Lục Bách Bách cuống cuồng, ánh mắt của Diệp Quỷ khiến nàng ta bối rối, nhưng nàng ta không thể phản kháng lại gia tộc, huống chi, nàng ta cho rằng bản chất của vấn đề này chính là do Diệp Quỷ. Lần đầu tiên đến Lục gia đã nhục mạ cha nàng, chuyện này quá đáng quá rồi.
Nhưng nhìn thấy Diệp Quỷ thổ huyết, trong lòng Lục Bách Bách có chút khó chịu. Gia gia của nàng ta một mực đè ép sự cáu giận lên trên người nàng ta, nhưng nàng ta lại không hề ngăn cản, nghĩ lại cũng thấy bản thân mình làm không tốt.
Diệp Quỷ không nói nhiều nữa, hắn cũng không tiện nói thêm lời nào. Ngày thường, một lời không hợp hắn sẽ trực tiếp rút kiếm, nếu như ở bên ngoài thì hắn đã sớm ra tay rồi, nhưng hắn ta vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, đều là vì Lục Bách Bách.
Nhưng chỉ vì Lục Bách Bách quá mềm yếu, thậm chí là ở trước mặt gia gia của nàng ấy, nàng ấy cũng không dám kiên định đứng bên cạnh của Diệp Quỷ. Có lẽ là bởi vì gia gia của nàng ấy đã quá yêu thương nàng, khiến cho nàng không muốn làm gia gia thất vọng, nhưng nàng lại khiến cho Diệp Quỷ phải chịu đau khổ.
Diệp Quỷ không giỏi nói chuyện, nhưng lòng hắn lại trong sạch hơn bất kì người nào, có lẽ hắn sinh lòng yêu thương Lục Bách Bách, nhưng lúc này, hắn rất thất vọng.
Ba vòng trôi qua, ngay sau đó, Lục Kỳ đã động thủ.
Lục Kỳ tu hành là Hư Cương cửu trọng, còn Diệp Quỷ...
Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Quỷ vượt xa so với người cùng cấp bậc, nhưng hắn vẫn kém hơn Lục Kỳ cả vạn dặm, hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Chỉ với một chiêu, Diệp Quỷ đã bị Lục Kỳ trực tiếp đánh đến nôn ra máu.
- Sau này tránh xa nữ nhi của ta ra, nếu không, ta sẽ phế ngươi.
Lục Kỳ hét lên một tiếng, tay phải tóm lấy cổ của Diệp Quỷ, giống như nhấc một con gà vậy. Hành động này đối với Diệp Quỷ mà nói là một loại chà đạp và sỉ nhục nhân phẩm.
Diệp Quỷ làm sao có thể chịu đựng được, hắn có lòng kiêu ngạo của riêng mình, cho dù có chết cũng không bao giờ để Lục Kỳ sỉ nhục hắn như vậy. Ngay lập tức, Diệp Quỷ hét lên một tiếng, sau đó rút thanh gươm ra khỏi vỏ, thoáng chốc đã chém về phía Lục Kỳ.
Kiếm khí vô cùng ác liệt ép sát đến cánh tay phải của Lục Kỳ trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Kỳ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hắn ý quát lớn:
- Ngươi dám động thủ với ta? Ngươi tự tìm cái chết à!
Nguyên Lực nổ vang, Diệp Quỷ trực tiếp bị một chưởng đánh bay, phun ra một ngụm máu.
- Không được!
Lục Bạch Bạch lập tức kêu lên, chạy thẳng đến bên cạnh Diệp Quỷ, đỡ Diệp Quỷ lên rồi lớn tiếng nói:
- Phụ thân, người làm gì vậy? Diệp Tử là khách của Lục gia chúng ta, người đối xử với hắn như vậy, người bảo người khác nghĩ như thế nào về Lục gia ta chứ?
- Khách nhân? Từ khi nào Lục gia ta lại có hạng khách nhân như vậy chứ hả? Càng không có loại khách nào lại dám xúc phạm chủ nhà cả. Dám động thủ với chủ nhà, đồ không có giáo dưỡng, đại ca gì đó của ngươi chắc hẳn cũng là thứ người không có giáo dưỡng gì cho cam, nếu không thì làm sao có thể dạy dỗ được người như ngươi chứ.
Một vị trưởng lão khác của Lục gia nghe xong cũng không khỏi lớn tiếng, tất cả trưởng lão và đệ tử của Lục gia đều lộ ra một nụ cười nhẹ. Đúng vậy, Lục gia không có loại khách như vậy, nếu không phải vì Lục Bách Bách, Diệp Quỷ căn bản không xứng tiến vào cửa Lục gia.
- Ngươi nói ai thiếu giáo dưỡng?
Diệp Quỷ tức giận nhìn về phía vị trưởng lão kia, sau đó trực tiếp tránh khỏi Lục Bạch Bách, lập tức lao về phía trưởng lão.
Không ai có thể xúc phạm Diệp Phàm, đây chính là nghịch lân của Diệp Quỷ!
- Hỗn xược!
Với một tiếng hét giận dữ, Lục Thiên Đê trực tiếp cường thế xuất thủ, đánh Diệp Quỷ một trưởng, Diệp Quỷ bị đánh bay dưới sức mạnh đáng sợ của một đòn này, Kiếm Đan trong tay lập tức nứt toạc, mà đan điền lại gần như vỡ nát, hơi thở của hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn và yếu ớt. Người sáng mắt chỉ nhìn thoáng qua là đã biết Diệp Quỷ đã bị phế rồi, cho dù đan điền không hoàn toàn bị phế bỏ, nhưng sau này hắn cũng sẽ không thể sử dụng hết Nguyên Lực của mình được nữa, nếu không đan điền của hắn ta sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Diệp Quỷ ôm lấy đan điền của mình, sát khí đáng sợ trực tiếp bức ép về phía tất cả mọi người của Lục gia.
Lục Kỳ cau mày, lãnh đạm nói:
- Thật can đảm, không chỉ động thủ với Lục gia bọn ta mà còn dám có sát ý, ngươi có tin hôm nay ta sẽ giết chết ngươi hay không?
- Không được, phụ thân, Diệp Quỷ là do ta đưa đến, nếu như người giết hắn, sư phụ của hắn sẽ không buông tha cho chúng ta đâu, mà danh tiếng của Lục gia chúng ta cũng sẽ xấu đi mất.
Lục Bạch Bạch vội vàng nói lớn. Nàng ta quay đầu, áy náy mà nhìn Diệp Qủy, trong lòng có chút không biết phải làm sao. Đan điền của Diệp Quỷ đã sắp vỡ rồi, đây là chuyện nàng ta chưa từng nghĩ tới, nhưng nàng ta có thể làm gì bây giờ chứ?
- Diệp Quỷ, thật xin lỗi, ta... tại sao ngươi lại tấn công Tam trưởng lão chứ, ngươi thật sự là...
Lục Bách Bách không biết nên nói gì, mà Diệp Quỷ lại nở một nụ cười lạnh nhạt. Cuối cùng hắn cũng hiểu tình yêu là cái quái quỷ gì rồi. Thật nực cười, thật đáng tiếc, Lục gia đối xử với hắn như thế này, Lục Bách Bách còn trách móc hắn đã xuất thủ, nữ nhân như vậy đã không còn xứng đáng với tình yêu của hắn nữa rồi.
Miễn cưỡng đứng lên, Diệp Quỷ lạnh lùng liếc nhìn Lục gia một lượt, sau đó xoay người rời đi.
- Diệp Quỷ, ngươi...
Lúc này, Lục Bách Bách đuổi theo đỡ lấy Diệp Quỷ, nhưng Diệp Quỷ chợt đưa tay hất ra, lãnh đạm nói:
- Cút!