- Ha ha, Diệp Phàm kia quả nhiên là một tên ngu dốt, tặng bảo vật quý giá này cho một người tình cờ gặp nhau, hừ, cũng tốt, vật này hiện tại thuộc về ta.
Khóe miệng nam tử quan cốc lộ ra một tia cười lạnh nói.
Ngay sau đó bước chân chạy vội, nam tử Quan cốc lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Phàm đứng phía trên Thiên Hạc, khẽ chau mày, giác quan thứ sáu của Mệnh Thần Thuật cường hóa nói cho hắn biết, phía đông có một chuyện có liên quan đến hắn.
Lúc này khống chế Thiên Hạc lao về phía đông.
Ước chừng nửa canh giờ, Diệp Phàm thấy được một đệ tử Quan cốc đang chạy vội.
Khẽ nhíu mày, một giây sau, Thiên Hạc rơi xuống, chặn đường đi của đệ tử Quan cốc.
- Dừng lại!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nam tử Quan cốc kia đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút bối rối, ngược lại đè nén lại, lạnh nhạt nói:
- Diệp Phàm, ngươi muốn làm gì?
Trường thương đã bị đệ tử Quan cốc thu vào, Tô Trọng nằm trong quan tài sau lưng hắn, hắn ta cho rằng Diệp Phàm không biết, nơi này là Vạn Đạo học phủ, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không ngang nhiên ra tay với đệ tử học phủ, chung quanh nơi này còn có đệ tử khác lui tới.
Cho dù hắn ta tóm được Tô Trọng, cũng là hắn ta tốn không ít tâm tư mới có thể dẫn hắn đến một chỗ không người để ra tay.
Đệ tử Quan cốc này tên là La Thâm, xem như là thiên tài đệ tử của Quan cốc, tu vi tại Hợp Thánh bát trọng, trước kia cũng đánh sự chú ý lên người Diệp Phàm sau này Diệp Phàm xông lầm Giáo Học môn, hiện ra thực lực cực kỳ đáng sợ khiến cho La Thâm tạm thời bỏ đi suy nghĩ ứng phó Diệp Phàm mà Diệp Phàm rất ít khi ra vào học phủ, ngoại trừ lần kia một mình đi đến phần mộ, cơ bản cũng là Thu Nguyệt dẫn theo hắn chạy khắp nơi.
Mà lần hắn lén lút ra ngoài sau này Thu Nguyệt mới biết được, huống chi là La Thâm, càng không thể nào biết được.
Diệp Phàm nhìn quan tài sau lưng La Thâm, trực giác của hắn chưa bao giờ sai lầm, trong quan tài sau lưng người này tuyệt đối chứa một người hắn quen.
Lúc này không chút do dự, thân hình Diệp Phàm trực tiếp biến mất, một quyền nện xuống.
- Diệp Phàm, ngươi vậy mà xuất thủ với đồng môn sư huynh đệ, ngươi không sợ Chấp Pháp điện xử phạt sao?
La Thâm lập tức sững sờ, ngay sau đó hoảng sợ nói, rõ ràng không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ xuất thủ quyết đoán như vậy, bay ngược, lúc này La Thâm tiêu xạ, lao về phương xa rời đi, đệ tử Hợp Thánh bát trọng nhìn thấy đệ tử Siêu Phàm thất trọng, thậm chí ngay cả ham muốn chiến đấu đều không có, có thể thấy được Diệp Phàm mạnh mẽ đến mức nào.
- Ngươi chạy sao, dừng lại!
Diệp Phàm quát to một tiếng, thân hình rơi xuống, một quyền nện phía trên mặt đất, đồng thời, ở trước mặt La Thanh, một phiến đá to lớn từ bên trong lòng đất bay ra, vừa vặn ngăn chặn phía trước của La Thâm.
- Phá!
Quát lạnh một tiếng, quan tài sau lưng La Thâm lập tức tự nổ tung, thân ảnh Tô Trọng trắng bệch bay ra, rơi ầm ầm trên mặt đất, đồng thời, La Thâm sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Đệ tử xung quanh đều vô cùng kinh ngạc ngay sau đó nguyên một đám không chút thiện cảm nhìn La Thâm, đám người Quan cốc đức hạnh thế nào bọn hắn rất rõ ràng, rất nhiều thế lực đệ tử vô cùng chán ghét Quan cốc, chỉ là Vạn Đạo học phủ xem như là một học phủ, đối với việc toàn bộ Trung Linh cảnh tuyển nhận Võ tu, cho dù đệ tử Quan cốc, Thu Nguyệt cũng không thể cự tuyệt ở ngoài cửa.
Nhưng mà, Vạn Đạo học phủ cũng có viện quy quy định rõ ràng, người tàn sát đồng môn, chết! Người lấy thân thể đồng môn tu hành, người người đến mà tru diệt!
Thời khắc Tô Trọng xuất hiện, La Thâm đã bị phán tử hình rồi!
- Đệ tử quan cốc thật lớn mật!
Diệp Phàm quát to một tiếng, ngược lại thân hình vô cùng cuồng bạo phóng tới La Thâm, Bạo Liệt Đột Tiến!
Một quyền nện xuống, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, La Thâm kêu thảm không phát ra tiếng, trực tiếp bị Diệp Phàm chém giết.
Phần lớn đệ tử xung quanh đều khen ngợi, rất nhanh đệ tử Chấp Pháp điện đã lao tới, sau khi đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện chắp tay nhìn Diệp Phàm rồi rời đi.
Diệp Phàm đi đến trước mắt Tô Trọng, giờ phút này sắc mặt Tô Trọng vô cùng tái nhợt, suy yếu nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt tràn đầy sa sút cùng hôi bại.
Loại ánh mắt này giống như đã trải qua thống khổ cùng cực, Diệp Phàm không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng mà người có thể bị quan cốc bắt được ở Vạn Đạo học phủ, vậy chỉ có thể có một loại tình huống, hắn ta bị người ta lừa gạt, dẫn dụ đến nơi cực kỳ hẻo lánh.
Phải biết, đệ tử Vạn Đạo học phủ rất nhiều, có rất ít người tới những nơi vắng vẻ, mà tình huống của Tô Trọng rõ ràng cũng sẽ không chủ động đi tới chỗ vắng vẻ, mặt khác, Tô Trọng ở học phủ gần như vô thân vô cố, hắn ta sao có thể đến mấy nơi đặc biệt để La Thâm bắt được chứ?
Với hiểu biết của Diệp Phàm, đơn giản là chữ tình, phản bội, hoặc là lừa gạt.
- Diệp đại ca, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.
Tô Trọng cung kính nói.
- Trong thế giới của võ tu, chính là thế giới người ăn thịt người, không nên tùy tiện đi nỗ lực vì một đoạn tình cảm, cũng không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào, Tô huynh đệ, người sống, cũng nên làm chút gì, nhưng mà phải làm gì cũng phải cần tài nguyên, cường đại, chỉ có cường đại, ngươi mới có thể làm bất cứ chuyện gì, mới không bị lừa gạt, phản bội, bởi vì người khác không dám.
Diệp Phàm ôn hòa nói:
- Thế giới này, thiện lương không phải là phẩm đức tốt đẹp gì, mà là bị người xấu ức hiếp bắt nạt, ngươi chỉ có thể ác hơn người khác, ngươi mới có tư cách sống sót.
- Ta . . . Diệp đại ca, ta phụ lòng ngươi!
- Ngươi không phụ lòng bất luận kẻ nào, ta giúp đỡ ngươi, chỉ bởi vì chúng ta hữu duyên, nhưng con đường sau này ngươi phải tự mình bước đi, sau này con đường ngươi đi có thể nào, cũng là sự cố gắng của ngươi, Tô huynh đệ, thiên đạo vô tình lấy vạn vật làm sô cẩu, người tu hành như chúng ta, lấy sự nghịch thiên mà xông lên, xông phá gông cùm xiềng xích, nắm vững vận mệnh của chính mình, nếu như chỉ ngã một phát ngươi đã không dậy nổi, vậy không bằng chết đi cho xong.
Diệp Phàm lắc đầu, ngay sau đó tay phải ta một chiêu, giới chỉ La Thâm lưu lạixuất hiện, lấy trường thương ra, đồng thời lấy ra một viên ký ức thủy tinh, Diệp Phàm giao ký ức thủy tinh cùng trường thương cho Tô Trọng:
- Cố gắng tu hành, không có tư chất không đáng sợ, té ngã cũng không sợ, đáng sợ là bản thân tự từ bỏ.
Tô Trọng nghe vậy tiếp nhận trường thương cùng ký ức thủy tinh, cắn chặt răng, trong đôi mắt mơ hồ lóng lánh xuất hiện, linh khí vốn dĩ bây giờ đã trở thành đạo khí, trong đó đương nhiên đã xảy ra một vài chuyện, Tô Trọng cũng hiểu được giá trị của trường thương trong ta.
Sự phản bội của mối tình đầu, huynh đệ tính kế, đến cuối cùng bị La Thâm bắt đi, cũng là bởi vì trường thương nàu, nhưng mà trường thương trân quý như thế, Diệp Phàm lại không hề nghĩ ngợi giao cho hắn ta, phần ân tình này, hắn ta sẽ không quên, cũng không thể quên.
Trường thương hắn đặt tên là Minh Vương thương, cây thương này cùng thể chất của hắn dường như có quan hệ cực kỳ huyền ảo, khiến cho tốc độ tu hành bình thường của hắn không hề thua kém yêu nghiệt nghịch thiên.
Vẻn vẹn mấy tháng, thực lực của hắn ta đã đạt đến Siêu Phàm cảnh, tốc độ tu hành khủng bố như vậy đủ khiến cho không ít người xấu hổ.
Người cùng người có chênh lệch, nhưng mà Tô Trọng đã trải qua sinh tử cùng phản bội, lại chỉ ngộ ra một đạo lý, đây là thế giới máu lạnh, thế giới của hắn ta không cần lòng thương hại, không cần thiện lương, không cần tín nhiệm, hắn muốn đi theo con đường của chính mà, hắn ta phải cường đại hơn, muốn giống như Diệp Phàm Diệp đại ca.
Người đối tốt với hắn ta, ngoại trừ Diệp đại ca cùng phụ mẫu, những người khác đều thờ ơ với hắn ta, ha ha ha, thế giới đáng buồn, sự vô tình cùng máu lạnh này, nhất định còn tàn khốc hơn tàn sát đẫm mái, mới có thể thay đổi.
- Tô Trọng xin lắng nghe lời dạy bảo của đại ca.
- Cố lên nha! Ấn pháp bên trong ký ức thủy tinh bên ta cho người có thể có chút liên quan đến thể chất của ngươi, nghiên cứu cho thật tốt đi, mặt khác, công pháp trong đó không thể ngoại truyền.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghiêm túc nói, trong ký ức thủy tinh hắn giao cho Tô Trọng có Diệu Lôi Thần Quyết cùng Minh Vương thần ấn, trực giác nói cho Diệp Phàm biết, Minh Vương thần ấn có chút quan hệ đặc biệt với Tô Trọng, nói xong, Diệp Phàm ngồi lên Thiên Hạc trực tiếp rời đi.