Tiếng đàn đơn giản, giống như một người mới vào người, ý cười trên mặt Vũ Bách Cầm càng đậm.
Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất, cuộn chân lại, cổ cầm đặt trên hai chân, hai tay lấy một phương thức cực kỳ quỷ dị điều động dây đàn.
Tiếng đàn vang lên, giống như âm thanh của tự nhiên giáng lâm, đại sảnh vốn dĩ ồn ào lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người cảm thấy thần hồn của mình trong phút chốc nổ vang, thăng hoa, cuối cùng ở trong trường hà âm nhạc đình trệ.
Tất cả mọi người căn bản không thể nào khống chế tâm tình của mình, loại âm nhạc này hoàn toàn ảnh hưởng tới tâm linh, sự cảm thán vừa rồi đối với Vũ Bách Cầm biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại sự cộng hưởng với âm nhạc của Diệp Phàm.
Tiếng đàn chợt lên cao chợt xuống thấp, đột nhiên như như mưa giông gió bão gấp rút, bỗng nhiên như bi thương vắng lặng như chiến trường, Vũ Bách Cầm phác hoạ đi ra phong hoa Tuyết Nguyệt lãng mạn, tiếng đàn của Diệp Phàm phác hoạ ra núi thây biển máu tàn khốc.
Nhiệt huyết, chiến ý, bi thương, cuồn cuộn, tất cả mọi người tiến vào thế giới Diệp Phàm tạo nên, trong thế giới này, giống như có được sự hưng thịnh và tan biến của một nền văn minh, sự bắt đầu cùng vòng luân hội của Thiên Đạo.
Thật lâu, tiếng đàn rơi xuống, toàn bộ yến hội hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người vẫn đang rong ruổi ở trong thế giới Diệp Phàm tạo nên sợ hãi thán phục, mãi đến mười hơi sau, mới nhao nhao lục tục bừng tỉnh, nguyên một đám rung động nhìn Diệp Phàm.
Vũ Bách Cầm, đồng niên, âm luật nhất đạo không ai bằng, hôm nay, lại thua trong tay một thiên tài không biết tên, đến giờ phút này, nhiều người bắt đầu hiếu kỳ với Diệp Phàm.
Hoa Vũ Vân ngơ ngác đứng ở phía dưới, trong ánh mắt nàng nhìn Diệp Phàm trong, có sùng bái, có mê luyến, còn có ngượng ngùng cùng cảm kích.
Còn có cái gì mà nam nhân này không biến không, chiến lực Vô Song, tư chất tuyệt đỉnh, bây giờ, ngay cả âm luật cũng vô địch.
Chính bởi vì Hoa Vũ Vân cũng tu hành âm luật, cho nên ở phương diện này, nàng hiểu rõ Diệp Phàm ưu tú đến mức nào, người khác chỉ có thể nghe được âm luật dễ nghe, nàng lại có thể nghe ra thủ pháp không thể tưởng tượng được trong đó, cùng sự cố gắng tu hành hoàn thành thủ pháp không thể nào tưởng tượng được.
Diệp Phàm chỉ mới hai mươi tuổi, lại đạt đến trình độ này, thế gian này, còn có nam nhân thứ hai như hắn sao?
Không chỉ là Hoa Vũ Vân, Thu Thủy Nhân, Lạc Tinh Nhứ, Phùng Linh Hi, còn có không ít nữ tu, đều không có cách nào ngăn chặn sự ngưỡng mộ, nam nhân ưu tú cuối cùng sẽ hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân, mà nam nhân thiên hạ Vô Song như vậy, lại khiến nữ nhân mê luyến.
- Ở bất kỳ lĩnh vực gì, Diệp Phàm ta, cũng vô địch! !
So với Vũ Bách Cầm còn phách lối hơn, Diệp Phàm tự tin khiến cho đám người hoảng sợ, bá khí hay là không biết trời cao đất rộng?
- Vậy thì phải xem võ đạo của ngươi rồi?
m thanh phẫn nộ vang lên, tiếp theo, một bóng người bay thẳng đến trên đài diễn nghệ, trường kiếm xuất vỏ:
- Linh Hi là của ta!
- Phùng Linh Hi?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sững sờ, ngay sau đó trong lòng rõ ràng, người này chính là Trần Thư Hào rồi.
Trần Thư Hào rõ ràng không có hứng thú nói chuyện phiếm với Diệp Phàm, vừa lên đài đã trực tiếp tung ra đòn hiểm ác, là người dứt khoát, hắn ta muốn đánh bại Diệp Phàm ngay trước mặt Phùng Linh Hi.
Trường kiếm như gió, mang theo kiếm ý khủng bố hung hăng chém về phía Diệp Phàm, tốc độ nhanh chóng, dọa người, kiếm pháp xảo trá khiến cho người ta kinh ngạc.
Nhưng mà trên người Diệp Phàm đột nhiên bộc phát ra cỗ kiếm ý vô cùng khủng bố, cỗ kiếm ý này vô cùng đáng sợ, lập tức ngăn chặn Trần Thư Hào, Trần Thư Hào lao nhanh đến vậy mà ở khoảng cách cách Diệp Phàm một mét định trụ thân hình, cả người không cách nào ngăn chặn nửa quỳ xuống.
Lập tức, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm, thực lực của Trần Thư Hào không kém, đã đạt đến Siêu Phàm bát trọng chi cảnh, vừa rồi cường độ công kích cho dù cường giả Hợp Thánh nhất trọng, cũng phải tránh né mũi nhọn, hiển nhiên người này cũng là một thiên tài cường hoành.
Nhưng mà loại thiên tài này, lại trực tiếp bị khí thế của Diệp Phàm áp chế, quỳ trên mặt đất, thậm chí ngay cả động một cái cũng không động được, Diệp Phàm mạnh bao nhiêu?
Hắn chỉ là một võ tu Siêu Phàm thất trọng, sao có thể làm được như vậy chứ?
- Kiếm . . . Kiếm đạo chi lực . . .
Trần Thư Hào kinh hãi nói, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, chỉ là một cường giả Siêu Phàm cảnh, làm sao có thể có được thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Kiếm đạo chi lực, đừng nói Siêu Phàm cảnh, cho dù là Hợp Thánh cảnh, cũng không phải là đối thủ của người này.
Đáng sợ, thật sự đáng sợ.
- Kiếm đạo chi lực, cái này sao có thể . . .
Có người kinh hô, giống như gặp quỷ thần kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi một võ tu Siêu Phàm cảnh làm sao sử dụng xuất kiếm Đạo chi lực, đây là sức mạnh cấm kỵ, chí ít ở giai tầng Siêu Phàm cảnh tuyệt đối cấm kỵ.
Thiên tài Siêu Phàm cảnh có được kiếm đạo chi lực, cùng giai ai có thể ngăn
cản?
Vô địch, cường đại, giờ phút này, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ trước đó đệ tử Vạn Đạo học phủ đệ tử nói tới truyền kỳ, đây không phải là nói khoác, đây mới thực sự là truyền kỳ.
- Trần Thư Hào, sự ưu tú của Diệp Phàm ngươi thấy rồi đấy, ta có người ta thích rồi, thật xin lỗi, chúng ta vẫn là bằng hữu được không?
Phùng Linh Hi nhìn Trần Thư Hào, nói khẽ.
Trần Thư Hào nghe vậy lập tức sửng sốt, ngay sau đó sử dụng sức mạnh toàn thân giãy dụa, nhưng mà kiếm đạo chi lực hình thành giống như một ngọn núi, ép tới khiến hắn ta căn bản không thể động đậy, cuối cùng, Trần Thư Hào thở dài một hơi, nói khẽ:
- Ta không bằng ngươi!
Diệp Phàm nhìn người này, trong lòng cũng không có ác cảm, mỗi người đều có quyền theo đuổi người ngưỡng mộ trong lòng, Diệp Phàm chỉ là tấm chắn, cũng không phải thật sự là nam nhân của Phùng Linh Hi, cho nên cũng không tồn tại ý nghĩ trào phúng Trần Thư Hào.
Kiếm đạo chi lực triệt hồi, Diệp Phàm dưới ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người đi đến bên cạnh tứ nữ Phùng Linh Hi tứ nữ bên người, có Diệp Phàm làm tấm chắn mạnh mẽ như thế, những người khác cũng từ bỏ ý nghĩ quấy rầy tứ nữ, nhiệm vụ của Diệp Phàm cũng coi như là hoàn thành viên mãn, sau đó Diệp Phàm vẫn luôn ăn uống, không có người nào không thức thời tới gây sự.
Tứ nữ ở bên cạnh Diệp Phàm trò chuyện rất thoải mái, nhưng mà ánh mắt mịt mờ chuyển đến trên người Diệp Phàm, không thể không nói, tiếng đàn của Diệp Phàm, quả thật khiéne cho tứ nữ cảm thấy hắn rất đặc biệt, nam nhân này, quá ưu tú rồi.
Loại này yến hội không chỉ có Vạn Đạo thần thành, Đông Hoàng thần thành của Quân Hành học phủ cũng mở, Diệp Tàn và Diệp Quỷ không thiếu được chuyện thu thập một vài con ruồi không phục, Diệp Quỷ còn tốt hơn một chút, dù sao tình huống của Lục Bách Bách là gì chứ, người bình thường thật sự không dám làm gì Lục Bách Bách, đối với Diệp Quỷ mà nói, đi gặp gia gia của Lục Bách Bách mới là khảo nghiệm lớn nhất.
Tình huống của Diệp Tàn không hề tốt đẹp gì, Đãng Thải Nhi tư chất không tính là đỉnh cao, nhưng là nữ tử gia tộc có tướng mạo đứng đầu, loại nữ nhân này ở mỗi cái gia tộc cũng cực kỳ quý hiếm, trước tiên tư chất không phải rất cao, đại biểu nữ nhân như vậy hôn nhân không phải do nàng làm chủ, chỉ cần dùng gia tộc có chút sức mạnh, bọn họ có thể có được nàng.
Mà nữ nhân có tướng mạo như vậy một khi lấy về nhà, tin tưởng đối với từng thế lực công tử mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Cũng may Diệp Tàn chiến lực Vô Song, phàm là có người tìm Đãng Thải Nhi gây phiền phức, đều bị Diệp Tàn đánh bại, Đãng Thải Nhi nhưng không bị quấy nhiễu, nhưng mà nữ tử Đãng gia có tư sắc tuyệt đỉnh nhưng tư chất không tính tuyệt đỉnh thực sự khiến không ít thế lực công tử ngày nhớ đêm mong, cho dù hôm nay không chiếm được Đãng Thải Nhi, bọn họ vẫn có thể dựa vào sức mạnh của gia tộc mà đoạt lấy nữ nhân này về tay mình.