- Cái này . . .-
Hoa Vũ Vân nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Vũ Vân lúc này cao giọng nói:
- Có thể.
- Vậy mời!
Vũ Thu cao giọng nói, ngay sau đó đi về phía bục diễn nghệ, Lý Tùng không hề dây dưa, cho dù là đồ đần cũng biết, nam nhân trước mắt này rất mạnh, nếu không một đệ tử của một học phủ sẽ không tôn sùng người này như vậy, chẳng bằng để cho Vũ Thu cùng Diệp Phàm giao đấu một phen, nếu Vũ Thu thắng, đến lúc đó hắn ta lại trào phúng châm chọc một phen là được rồi.
Diệp Phàm theo sau, tứ nữ vây quanh Diệp Phàm, sự việc nơi này lập tức hấp dẫn lực chú ý của đám người.
- Có người tiến về đài diễn nghệ.
- Ha ha, yến hội hàng năm, đều có loại chuyện này xuất hiện, chẳng qua cũng chỉ là một đám hề mà thôi.
Có thiên tài tâm cao khí ngạo khinh thường nói.
- A, bốn nữ tử kia dung mạo rất khá, vậy mà đi theo một nam tử, thú vị.
Mà ở một chỗ khác, một đám công tử ăn mặc cực kỳ lộng lẫy đang nói chuyện phiếm, đột nhiên, một nam tử mặc trường bào màu xám khuôn mặt tuấn dật dừng lại, thấp giọng nói:
- Là Linh Hi!
- Linh Hi? A, thực sự là Phùng Linh Hi, sao nàng ấy cùng ba nữ tử khác đi sau lưng một nam nhân, trên cây quạt của nam nhân kia còn có chữ . . . Có được tứ mỹ?
- Thư Hào, quan hệ của người này cùng Phùng Linh Hi …
Có người nhịn không được nói.
Trần Thư Hào lúc này lộ ra vẻ tức giận, chợt đứng lên:
- Sao nàng ấy có thể cùng những nữ nhân khác cùng hầu hạ một nam nhân chứ, đáng giận, không được, ta phải đoạt nàng ấy lại.
- Thư Hào, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Linh Hi thích ai, đó là tự do của nàng, ngươi như vậy ngược lại sẽ khiến nàng không thoải mái.
- Ta không quản, người này muốn lên đài diễn nghệ, vừa hay, ta đang muốn lên đài diễn nghệ đánh bại người này ngay trước mặt Linh Hi, ta muốn để Linh Hi biết rõ ai ưu tú hơn.
Trần Thư Hào cao giọng nói, ngay sau đó trực tiếp đi về phía đài diễn nghệ.
Đài diễn nghệ nằm ở vị trí trung tâm của yến hội, Diệp Phàm cùng Vũ Thu trực tiếp đi lên, ngay sau đó Vũ Thu cao giọng nói:
- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chúng ta tham gia yến hội này, chính là vì tìm tới người ngưỡng mộ trong lòng, ngươi muốn ta từ bỏ Hoa Vũ Vân, như vậy thì phải chứng minh ngươi mạnh hơn ta, ta không so chiến lực với ngươi, ta với ngươi so âm luật.
So âm luật?
Lập tức không ít người đều hứng thú, tiền thân của Tiên Trì có chút quan hệ với Dao Trì, trong truyền thừa của bọn họ, cũng không ít võ kỹ phương diện âm luật, bản thân Hoa Vũ Vân đối với âm luật cũng thuộc trình độ bậc thầy.
m luật nhất đạo rất khó tu hành, bàn về sức chiến đấu, Diệp Phàm có lẽ không ai bằng, nhưng bàn về âm luật, trong lòng Hoa Vũ Vân lập tức không khỏi có chút sốt ruột.
Diệp Phàm nghe vậy khắp khuôn mặt hờ hững:
- Bất luận so cái gì, ngươi đều không phải là đối thủ của ta.
- Nói khoác mà không biết ngượng.
Vũ Thu cao giọng nói, ngay sau đó tay phải vung ra, lấy ra một chiếc cổ cầm, ngay sau đó thử một chút, giai điệu phiêu dật, tùy ý một tay, lộ ra âm luật tiêu chuẩn cực kỳ cao tuyệt.
- m luật cảm ngộ thực sự rất mạnh, người này mặc y phục của Vũ gia, chẳng lẽ hắn là . . .-
- m Thánh Vũ Bách Cầm! !
Có người kinh hô.
Lập tức Hoa Vũ Vân sắc mặt vô cùng tái nhợt, đám người Lạc Tinh Nhứ sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, m Thánh Vũ Bách Cầm, ở Trung Linh cảnh cũng là thiên tài yêu nghiệt cực kỳ nổi danh, người này không am hiểu tu hành, cũng không am hiểu chiến đấu, nhưng đối với âm luật nhưng lại có thành tựu cực cao, mặc dù mới gần hai mươi ba tuổi, cũng đã có thể sử dụng võ kỹ âm luật Địa giai trung cấp rồi.
Võ kỹ m luật không giống võ kỹ bình thường, âm luật có được sức công phạt vô khổng bất nhập, cho dù là võ kỹ âm luật Địa giai trung cấp, giá trị trong đó cũng không thể nào đánh giá, mặc dù không có thể đánh đồng với võ kỹ Thánh giai nhưng là so với võ kỹ Thiên giai cũng không thua bao nhiêu.
Một khi phát sinh chiến đấu đại quy mô, một võ tu am hiểu âm luật công phạt chi thuật vượt xa mấy trăm Võ tu bình thường, cho nên mặc dù Vũ Bách Cầm tính không được xem là tuyệt đỉnh thiên tài gì, nhưng thanh danh của hắn ta vẫn rất sáng chói.
Mà cùng một chuyên gia âm luật so âm luật? Ngoại trừ một vài tiền bối âm hiểu âm luật không xuất thế, người đồng lứa, quả thật không thể tìm được người nào có thể đánh với hắn ta một trận.
Một trận này của Diệp Phàm, nhất định sẽ thua!
Hoa Vũ Vân có chút không biết làm sao, nàng đối với Diệp Phàm có chút tin tưởng mù quáng, đồng thời, nàng cũng không ngờ Vũ Thu trước mắt này lại là Vũ Bách Cầm.
- Cùng Vũ Bách Cầm so âm luật, người này ai vậy, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
- Ha ha, các ngươi nhìn cây quạt của hắn đi, có được tứ mỹ, vừa nhìn đã biết là nhị thế tổ không biết trời cao đất rộng rồi.
- Hắn là truyền kỳ của Vạn Đạo học phủ chúng ta đấy, không biết thì thành thành thật thật im miệng đi, một trăm các ngươi cũng không đủ cho Diệp Phàm đánh đâu.
- Truyền kỳ của Vạn Đạo học phủ sao? Oa, thật mạnh, rất sợ hãi, trách không được dám cược âm luật với Vũ Bách Cầm, e là lòng tin vỡ vụn rồi, không biết mình là ai mà.
Có người khó chịu giễu cợt nói.
Vũ Bách Cầm cực kỳ hưởng thụ sự kinh ngạc của đám người, không sai, tư chất của hắn ta quả thực không được tốt lắm, nhưng mà, hắn ta vẫn đi trên con đường của riêng mình, ứng phó với đồ đần có lòng tin mù quáng này, Vũ Bách Cầm hoàn toàn có thể nghiền ép.
Nhưng mà bốn nữ tử bên cạnh người này đều là tấm thân xử nữ, người này chẳng lẽ là bất lực không được, hoặc là, hắn là tấm chắn?
Ha ha ha, chắc chắn là tấm chắn rồi, chỉ là một tấm chắn thôi mà không biết trời cao đất rộng như vậy, lần này ta phải dạy ngươi làm người.
Khóe miệng Vũ Bách Cầm cong lên một đường cong nghiền ngẫm, ngay sau đó cổ cầm lên, tiếng đàn ra!
- m luật nhất đạo, Vũ Bách Cầm ta, cùng giai vô địch! !
Tự tin, tùy tiện, mị lực bắn ra bốn phía, không ít nữ tu nhao nhao lộ ra dị sắc.
Tiếng đàn động lòng người lập tức bao phủ khắp yến hội, vô số nam nhân tuổi trẻ ở đây đều bị tiếng đàn ảnh hưởng, nguyên một đám khắp khuôn mặt là rung động, âm thầm cảm thán, ngoại trừ võ tu lấy âm luật nhập đạo, ai có thể đàn tấu ra âm thanh động lòng người như vậy chứ.
Cho dù là Hoa Vũ Vân sốt ruột, vậy mà cũng lập tức bị tiếng đàn ảnh hưởng, quên đi nỗi lo ngắn ngủi, không thể không nói, âm luật chi lực, có thể trực tiếp chấn nhiếp sức mạnh tâm linh.
Tiếng đàn bỗng nhiên kích tình như lửa lại đột nhiên nhu tình như nước, bỗng nhiên thoải mái chập trùng, đột nhiên bình tĩnh Như Ngọc, tất cả mọi người như si như say lắng nghe điệu khúc động lòng người, nguyên một đám giống như hãm sâu trong đó không thể nào tự kềm chế.
Cuối cùng, tiếng đàn kết thúc, Vũ Bách Cầm tuấn mỹ thu hồi cổ cầm, khắp khuôn mặt đều là ý cười tự tin, hắn ta nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói:
- Ngươi làm sao thắng ta ở lĩnh vực của ta đây?
- Có lẽ chiến lực của ngươi có thể nghịch thiên, nhưng mà ở âm luật nhất đạo, ngươi ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Đám người nghe vậy nhao nhao nhìn về phía Diệp Phàm, giai điệu động lòng người như thế, Diệp Phàm có thể đàn tấu sao? Không, điều đó là không có khả năng, đồng niên, tuyệt đối không ai có thể chiến thắng âm luật nhất đạo Vũ Bách Cầm, cùng giai vô địch, thực chí danh quy.
Hoa Vũ Vân có chút tuyệt vọng, nàng cũng tu hành võ kỹ âm luật, nàng rất rõ ràng, Vũ Bách Cầm đã đạt đến cảnh giới như thế nào.
Đám người Thu Thủy Nhân nắm lấy tay Hoa Vũ Vân, các nàng không biết an ủi Hoa Vũ Vân ra sao, trận tỷ thí tất thắng này vậy mà ở thời điểm này bất ngờ tràn ra gợn sóng, nếu Diệp Phàm bại, như vậy Hoa Vũ Vân . . .
Diệp Phàm không để ý đến Vũ Bách Cầm, mà lấy ra cổ cầm do đài diễn nghệ cung cấp, giây tiếp theo, tay phải rung động, huyền âm bắt đầu!