Bắc Cung Tuyết xem như niềm vui bất ngờ, Dương Thương vô cùng hài lòng vuốt chòm râu của mình, nói tiếp:
- Nhược Huyên, ngươi cũng tới kiểm tra đi.
Nhược Huyên nghe vậy đi tới trước bia đá đo mạch, bàn tay trắng nõn mịn màng đặt ở phía trên, ánh sáng phát ra.
Lực ý chí phá tan trung đẳng, ngộ tính thượng đẳng, tư chất Thần Võ nhất tinh, nếu không có tư chất kinh người của Bắc Cung Tuyết, nàng hoàn toàn có thể có được sự chú ý tuyệt đối của mọi người.
Dương Nhược Huyên đi xuống rất nhanh, trên mặt bình tĩnh, cũng không mừng rỡ. Lúc đi ngang qua Diệp Phàm, đôi mắt đẹp sâu như biển nhìn hắn, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Bắc Cung Tuyết nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức suy tính, có phải Dương Nhược Huyên có ý với sư phụ... Diệp ca ca không? Trông xinh đẹp, dáng người quyến rũ, còn dịu dàng hơn ta.
Diệp ca ca chắc chắn không nông cạn tới mức bị những thứ bề ngoài này mê hoặc được. Bắc Cung Tuyết nghi ngờ, thầm nói một câu.
Diệp Phàm mỉm cười đáp lại.
Lúc này, trên cơ bản mọi người đã đo xong tư chất, tất cả đều đủ tư cách bước vào Thiên Phủ. Tiếp theo chính là phân Vũ Phong tu luyện, phương diện này còn phải đo cho ba người Diệp Phàm.
- Diệp Quỷ, ngươi tới trước đi!
Dương Thương cao giọng nói.
Diệp Quỷ lạnh lùng đi ra, chắp tay với Dương Thương, thản nhiên vận chuyển nguyên lực, tia sáng trên bia đá đo mạch bắt đầu tăng lên.
Diệp Phàm đứng bên cạnh, trong lòng thầm phiền muộn, xem ra lần này huynh đệ ba người không thể không mất mặt.
Ý chí trên thượng đẳng!
Tia sáng thứ nhất đã làm cho đám người vô cùng kinh ngạc. Quả nhiên không hổ danh là tồn tại có thể một kiếm giết chết Sơn Quỷ.
Ngộ tính thượng đẳng!
Không sai, rất tốt. Dương Thương cười vui mừng. May là lần này hắn quan tâm tới đại hội thu đồ đệ này, bằng không, chẳng phải những thiên tài này sẽ vô duyên với Thiên Phủ sao.
Nhưng tiếp theo...
- Ơ, tình huống gì vậy?
- Sao chờ cả buổi, tia sáng thứ ba còn chưa xuất hiện?
- Không phải bia đá đo mạch hỏng chứ?
Đám người bàn tán ầm ĩ. Chỉ có duy nhất Dương Thương lộ ra vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Sao có thể như vậy được?
Phế phẩm, một võ giả phế phẩm có thể đạt tới Nhập Cương cảnh nhị trọng khi còn trẻ như vậy, còn có thể vượt cấp đánh thắng đệ tử của Thiên Phủ, đây chẳng phải là nói mớ giữa ban ngày sao?
- Cái này… sẽ không phải là phế phẩm chứ?
Cuối cùng đã có người ra, lập tức, tất cả mọi người ngây ra.
Nhưng vào lúc này, giọng nói Dương Thương cũng vang lên:
- Ý chí trên thượng đẳng, ngộ tính thượng đẳng, tư chất... phế phẩm!
Cái gì?
Thật sự là phế phẩm sao?
Tất cả mọi người sửng sốt, Diệp Quỷ mạnh mẽ như thế không ngờ lại là phế phẩm, ngươi bảo thiên tài Thiên phẩm khác để mặt mũi vào đâu?
Sắc mặt Diệp Quỷ vẫn không hề thay đổi, quay trở về chỗ, dường như không có gì thất vọng về chuyện này, tất cả đều là đương nhiên, tư chất tu luyện của hắn là Thiên phẩm, nhưng đan điền không có cách nào tu luyện, đo ra phế phẩm cũng rất bình thường.
Nếu không có đại ca, có lẽ cả đời hắn đều sẽ bị người ta bắt nạt. Nghĩ tới đây, hắn lại càng cảm kích Diệp Phàm hơn.
- Kế tiếp Diệp Tàn!
Diệp Tàn nghe vậy khẽ gật đầu, đi tới, hào quang cũng bắn ra bốn phía.
Ý chí trên thượng đẳng, ngộ tính trên thượng đẳng, tư chất... phế phẩm!
Lại là một phế phẩm nữa?
Tất cả mọi người sửng sốt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Phế phẩm có hai loại, loại thứ nhất là hoàn toàn không thể tu luyện, loại thứ hai là miễn cưỡng có thể tu luyện, theo mọi người thấy, Diệp Tàn và Diệp Quỷ tất nhiên là phế phẩm có thể đủ tu luyện, nhưng tốc độ tu luyện không thể nhanh như vậy được.
Bọn họ không ngờ trên thế giới này còn có đan môn. Có thể nói, cả thế giới, ngoài ba người Diệp Phàm biết tới Đan Môn Quyết, sợ rằng không có người thứ tư. Cho dù là hai mươi sáu người Phong Vân Các cũng chỉ nhận được Đan Môn Quyết đã bịt Diệp Phàm sửa lại.
Đời trước, Diệp Phàm vô cùng may mắn mới nhận được chí bảo là Đan Môn Quyết.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm, hai đệ đệ của hắn đều là phế phẩm, người này sẽ không phải cũng là phế phẩm chứ?
Nếu thế thì quá đáng quá. Không ngờ thiên tài đứng đầu Sở Quốc là phế phẩm.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn về phía Diệp Phàm với vè nghi ngờ. Diệp Phàm bất đắc dĩ nhún vai, tất cả đều không thể nói rõ. Bắc Cung Hàn Tiêu cũng hơi xấu hổ, lần này hắn tự tin như vậy, chủ yếu là vì ba người Diệp Phàm, nếu ba người là phế phẩm, vậy chuyện này cũng không nhỏ.
Cũng may nữ nhi của mình làm cho Dương Thương rất thoả mãn.
- Nghe nói trước đây Diệp Phàm là tư chất Thiên phẩm.
- Đan điền của hắn không phải bị phế bỏ rồi sao?
- Cho dù có kỳ ngộ gì làm cho đan điền lại có được khả năng tu luyện, cũng không thể khôi phục được Thiên phẩm, nghĩ xem ba tháng trước Diệp Phàm mới bị phế bỏ tu vi, bây giờ đã có chiến lực Nhập Cương cảnh.
- Đúng vậy, tất nhiên đã nhận được kỳ ngộ, nhưng loại kỳ ngộ này chung quy cũng như phù dung sớm nở tối tàn, tu luyện sau này vẫn phải dựa vào tư chất.
Không chỉ bọn họ hiểu đạo lý này, Dương Thương cũng hiểu. Nếu ba huynh đệ Diệp Phàm thật sự có tư chất nghịch thiên, hắn không ngại dồn toàn lực bồi dưỡng, nhưng nếu là tư chất phế phẩm, vậy hắn chỉ có thể đưa bọn họ đến Vũ Phong đặc biệt nhất kia.
Diệp Phàm bước tới trong sự chú ý của vạn người.
Nguyên lực vận chuyển, cả bia đá đo mạch bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng vượt qua vạch ranh giới.
Tia sáng ý chí điên cuồng tăng lên, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, vẫn tăng lên đến đỉnh tấm bia đá, mãi đến khi không còn chỗ để tăng tiếp.
Tất cả mọi người sửng sốt, ở đây ý chí cũng là một tâm cảnh, có thể hoàn toàn phá tan ranh giới của bia đá đo mạch, điều này đại biểu cho tâm cảnh Diệp Phàm đã hoàn toàn đạt tới trên Hợp Thánh.
Đây mới là một thiếu niên mười tám tuổi, hơn nữa còn vừa đến mười tám tuổi.
Nếu không phải Diệp Phàm vẫn luôn có danh tiếng ở Hoàng Đô, đám người còn tưởng rằng hắn là lão yêu quái.
Dương Thương cũng bất giác nuốt nước miếng, loại yêu nghiệt này làm sao có thể xuất hiện ở đây? Cho dù trong tiên cảnh, cũng không có khả năng có thiên tài nghịch thiên như vậy? Lẽ nào, lẽ nào Thiên Phủ sắp quật khởi sao?
Vào lúc này, hai mắt Dương Thương lộ ra vẻ chờ mong.
Tia sáng ý chí dừng lại, tiếp theo vẫn là ánh sáng ngộ tính màu vàng rất đáng sợ.
Diệp Phàm nắm giữ thần văn, ngộ tính là gì? Chỉ cần hắn tu luyện võ kỹ, không một võ kỹ nào không thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ, ngươi muốn ngộ tính mạnh thế nào chẳng được.
Tia sáng ngộ tính càng chói mắt hơn tia sáng ý chí, gần như lập tức vượt qua tất cả rào cản, vọt tới đỉnh cao nhất của bia đá đo mạch.
- Yêu nghiệt, yêu nghiệt tuyệt thế, ha ha ha ha, yêu nghiệt tuyệt thế!
Dương Thương kích động, thiên tài không tầm thường này không ngờ sẽ bước vào Thiên Phủ, đây là cơ duyên của Thiên Phủ.
Không chỉ Dương Thương, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, vẻ mặt Bắc Cung Tuyết sùng bái, Triệu Linh Nhiên ngạc nhiên, trong mắt Dương Nhược Huyên lóe lên ánh sáng kỳ dị. Nàng ở trong tiên cảnh cũng chưa từng thấy qua thiên tài như vậy.
Chỉ còn lại một phần kiểm tra cuối cùng, ông trời nhất định phải phù hộ đấy.
Vào lúc này, lão già Dương Thương hơn một trăm tuổi giống như một đứa bé, bắt đầu cầu khẩn.
Thần Võ cửu tinh, cũng không cần, Thiên phẩm, Địa phẩm, Nhân phẩm cũng được, tuyệt đối đừng là phế phẩm a.
Ơ, tia sáng? Sao tia sáng tư chất chưa ra?
Dương Thương nhìn chằm chằm vào bia đá đo mạch một lúc lâu vẫn không thấy tia sáng nào xuất hiện. Đan môn của Diệp Phàm còn lớn gấp mấy lần đám người Diệp Tàn, đan điền sớm đã trở thành thứ phụ thuộc, chính là người xuất sắc thật sự trong phế phẩm.
Mãi một lúc sau, Dương Thương không thể không tin tưởng một sự thật, phế phẩm, tư chất của Diệp Phàm vẫn là phế phẩm, đúng là... trời cao ghen ghét anh tài!
- Diệp Phàm, ý chí vượt xa thượng đẳng, ngộ tính vượt xa thượng đẳng, tư chất... phế phẩm!
Dương Thương bất đắc dĩ nói, cho dù là ai cũng có thể nghe ra được sự thất vọng trong lời nói của lão già này.