Chuyện này không thể để cho đám người đại sư huynh biết.
Thu Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm, thời không chi hạch liên quan đến thời không chi lực, chính sức mạnh thuộc về Thần Linh, nàng tin tưởng nhân phẩm của sư huynh muội của mình, nhưng dù là ai cũng không thể nào cam đoan bản thân có thể nhịn được sự dụ hoặc của Thần Linh chi lực.
Nếu đám người Tư Mã Thiên Khung biết rõ Diệp Phàm không chỉ có chiếm được tiên đạo truyền thừa của Vạn Đạo giới, đồng thời luyện hóa thời không chi hạch, có lẽ bọn họ sẽ có chủ ý khác, ví dụ như… đoạt lấy!
Không sai, sau khi tu vi đạt tới Chí Tôn chi cảnh, có thể tu hành hồn lực, người có hồn lực đủ cường đại, có thể thần hồn Xuất Khiếu, đồng thời cưỡng ép đoạt lấy thần hồn của người khác.
Diệp Phàm có được tư chất nghịch thiên cùng cơ duyên như thês, ai có thể cam đoan đám người Tư Mã Thiên Khung nhịn được dụ hoặc?
Tu hành hơn một trăm năm, Thu Nguyệt gặp qua nhiều võ tu ghê tởm hơn bình thường nhiều, thế giới này, cái đáng sợ nhất vĩnh viễn là lòng người.
- Thời không chi hạch tự vỡ vụn, không có bất kỳ người nào từng tới thời gian thánh thổ, tiểu gia hỏa trong khoảng thời gian này vẫn luôn tu hành ở khu tu hành thứ nhất.
Thu Nguyệt đột ngột nói ra một câu khiến cho Diệp Phàm không hiểu nổi, ánh mắt Diệp Phàm hơi co rụt lại, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta chưa từng tới thời gian thánh thổ!
- Ừ, ngươi trở về đi, đúng rồi, ngươi đồng ý cùng mấy người Thủy Nhi tham gia yến hội sao.
- Ách, đúng vậy.
- Tham gia xong yến hội xong thì tới tìm ta, phong ấn Vạn Đạo pháp nhãn ta đã cởi ra, ngươi có thể thử tìm hiểu.
- Đa tạ viện trưởng.
- Đi đi!
Diệp Phàm nghe vậy chắp tay, ngay sau đó trực tiếp rời đi, hắn không phải người ngu, Thu Nguyệt bảo hắn quên chuyện thời gian thánh thổ đi, tất nhiên là không yên lòng với những người đứng đầu của học phủ, từ một phương diện khác mà nói, Thu Nguyệt xem như vì hắn mà lừa gạt sư huynh muội của mình.
Phần nhân tình này ngược lại khiến Diệp Phàm cảm động, yêu nữ này mặc dù có lúc không nói đạo lý, cũng có chút hỉ nộ vô thường, nhưng đối với hắn quả thực rất tốt.
Sau khi Diệp Phàm biến mất, Thu Nguyệt nhìn thời gian thánh thổ trước mắt sắp vỡ vụn, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thở dài một hơi: Thật đúng là thêm phiền phức cho ta mà! !
Không để ý đến thời gian thánh thổ, thân ảnh Thu Nguyệt biến mất, rất nhanh, nàng xuất hiện ở đại điện ghi chép tu hành, sau khi đổi khu tu hành của Diệp Phàm thành khu số một thì biến mất không thấy gì nữa.
Một ngày sau đó, một tiếng nổ vang vô cùng đáng sợ chấn động toàn bộ Vạn Đạo học phủ, tất cả đệ tử, trưởng lão, các chủ vân vân… không khỏi kinh hãi nhìn về phía thời gian thánh thổ.
Tư Mã Thiên Khung, Thu Nguyệt cũng những người đứng đầu học phủ đồng thời bay ra, bay về phía thời gian thánh thổ.
Diệp Phàm nằm trên giường mây ở Vũ Anh viện, nhìn các trưởng lão bay trên bầu trời, trong đôi mắt hiện lên một tia suy nghĩ, có lẽ hắn đánh giá thấp hình tượng của thời không chi hạch đối Vạn Đạo học phủ rồi, lần này, thiếu Thu Nguyệt một đại nhân tình rồi.
Ở thời gian thánh thổ.
Đám người Tư Mã Thương Khung sắc mặt vô cùng khó coi.
- Thời gian thánh thổ từ khi học phủ khai phủ đến nay vẫn luôn an an ổn ổn, sao lại vô duyên vô cớ bạo liệt, điện chủ tu hành điện, gần nhất có thể có người tiến vào thời gian thánh thổ tu hành?
Tư Mã Thương Khung cao giọng nói.
- Bẩm báo đại trưởng lão, gần đây cũng không có bất kỳ kẻ nào tiến vào thời gian thánh thổ cả.
Tu hành điện điện chủ nghe vậy lúc này chắp tay nói.
- Không có ai sao?
Lúc này Tư Mã Thiên Khung nhíu mày, muốn đi vào thời gian thánh thổ, nhất định phải có lệnh bài được ghi chép lại ở tu hành mới có thể tiến vào, không ai có thể vòng qua tu hành điện tiến vào Thời gian thánh thổ mà thần không biết quỷ không hay cả.
Đương nhiên, loại ghi chép này không phải là không thể được sửa chữa, nhưng mà toàn bộ Vạn Đạo học phủ trừ hắn, Thu Nguyệt, Tích Đình cùng đồng môn sư huynh muội cùng thủ hộ giả, những người khác không có quyền hạn sửa chữa ghi chép.
Hắn đương nhiên không có nghi ngờ đám người Thu Nguyệt, như vậy thời gian thánh thổ chẳng lẽ tự vỡ vụn sao?
Thời không chi hạch chính là thời không chi lực có thần linh, cho dù Tư Mã Thiên Khung cũng vô cùng nóng mắt, đâu khổ vì không thể luyện hóa, nhưng cái này dù sao cũng là kỳ bảo của Vạn Đạo học phủ, cứ như vậy sụp đổ, khiến hắn ta có chút khó mà tiếp nhận.
- Có lẽ thời đại quá xa xưa rồi, lão tổ bố trí trận văn xảy ra vấn đề, thời không chi hạch dưới sự đè ép của không gian tự vỡ vụn cũng không chừng.
Thu Nguyệt nói khẽ.
- Haizzz, sư muội nói có lý, chỉ tiếc kỳ bảo này quá, được rồi, vạn sự tự có định số, thời gian thánh thổ cứ như vậy mà xóa khỏi khu tu hành đi.
Tư Mã Thiên Khung nghe vậy thở dài một tiếng nói, những người khác đồng thời bất đắc dĩ gật đầu.
. . .
Diệp Phàm xem như là người khởi xưởng đang bắt chéo hai chân trên giường vừa đong vừa đưa, nhưng lại vô cùng hài lòng, Đại Đế ngồi trên bụng Diệp Phàm, ôm linh quả vừa phơi nắng vừa gặm nhấm, tứ nữ Hoa Vũ Vân đều không có ở Vũ Anh viện, không biết đi làm gì, trong lúc nhất thời, Diệp Phàm ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
Có đôi khi, người thoải mái quá cũng chưa chắc là chuyện tốt, ung dung quá sẽ suy nghĩ nhiều, ký ức bị tê liệt do Diệp Phàm bận rộn tu hành chậm rãi được khôi phục, sự hủy diệt của Thiên phủ hiện rõ mồn một trước mắt, nỗi nhớ với Huân Y, nỗi nhớ mong với mẫu thân, sự áy náy với Bắc Cung Hàn Tiêu.
Huân Y ở Si Tình cốc thế nào rồi? Có phải chịu khổ không? Thần hồn của Huyết Phượng Ma Hoàng có thay đổi hoàn toàn tính cách của nàng ấy không?
Còn có Bắc Cung Tuyết, thế nào rồi? Tu hành Vô tình đạo phải chăng đã hoàn toàn chiến thắng bản tâm nàng? Haizz, mặc dù bản thân đã liều mạng tu hành, nhưng thực lực vẫn quá nhỏ bé.
. . .
Băng Thần điện.
Cực hạn hàn phong mang theo mưa tuyết lạnh lẽo bao phủ đỉnh núi Vân Sơn cao chót vót này, vô cùng rét lạnh, cũng giống như nữ tu nơi này, lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
Trong cung điện bạch sắc nguy nga, vô số thân ảnh màu trắng xuyên tới xuyên lui, mà ở sâu trong cung điện, giữa trận bàn vô cùng to lớn, Bắc Cung Tuyết đang ngồi ở phía trên.
Ở xung quanh nàng, bảy nữ tử không ngừng đánh ra nguyên lực hùng hậu, những nguyên lực này thôi động trận bàn, hóa thành nguyên khí tinh thuần nhất điên cuồng tiến vào trong cơ thể Bắc Cung Tuyết.
Khí tức của Bắc Cung Tuyết nhanh chóng tăng lên với tốc độ đáng sợ, tu hành như vậy đã duy trì hơn một tháng rồi, cho dù bảy Chí Tôn hoặc là cường giả Thánh Hiền Cảnh bên cạnh sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Hàn phong cũng hạn theo nguyên lực điên cuồng gào thét, tốc độ vận chuyển của loại nguyên lực này càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nồng nặc, mãi đến lúc đạt đỉnh, toàn bộ trận bàn bắt đầu bạo liệt, khí tức của Bắc Cung Tuyết lần nữa tăng vọt.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, cả người Bắc Cung Tuyết lơ lửng giữa không trung, trên băng kiếm sau lưng, hàn ý nổ tung, cỗ hàn ý này thậm chí có thể đông lạnh thần hồn của một người.
Thiên Nguyên cấp thuộc tính hàn băng chi lực, toàn bộ Thiên Vũ đại lục người có được Thiên Nguyên cấp thuộc tính chi lực vô cùng quý hiếm, người kém cỏi nhất cũng là Chí Tôn cảnh, mà Bắc Cung Tuyết nhưng ở độ tuổi này đã giành được Thiên Nguyên cấp Băng thuộc tính chi lực.
Cùng giai, ai có thể ngăn cản?
Mái tóc màu đen của Bắc Cung Tuyết dưới sự dẫn động của Băng Thần Quyết, bắt đầu biến thành ngân sắc, loại ngân sắc này cũng không phải trắng bệch như củi khổ, mà là sức mạnh phóng ra của thuộc tính Băng.
Nhưng khi mái tóc đen dài sắp hoàn toàn biến thành ngân sắc, rồi lại đột nhiên ngừng lại, không hoàn toàn biến thành ngân bạch sắc, rõ ràng có phân đoạn nào đó đã xảy ra vấn đề.