Vô Địch Thiên Đế

Chương 645: Không cẩn thận gây ra họa lớn

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong thời không thánh thổ, ba tháng trôi qua, dưới sự trợ giúp của Đại Đế, cấm chế bên trên Bàn Long bút vốn không có cách nào ngăn cản Diệp Phàm.

Rất dễ dàng tiếp xúc đến hạch tâm của Bàn Long bút, ngay sau đó đánh lạc ấn vào, ba tháng, sự khống chế của Diệp Phàm đối với Bàn Long bút càng ngày càng thuần thục.

Lại một tháng trôi qua, Diệp Phàm thôi vận chuyển nguyên lực điên cuồng, Bàn Long bút kim sắc to lớn bị Diệp Phàm tay phải nắm chặt, giống như một cây trường thương, bộ lông màu vàng óng không biết được tạo thành từ chất liệu gì, bản thân có thể khống chế độ mền mại, lúc thì cứng rắn như kim cương Huyền Thiết, lúc lại mềm mại như dòng nước gợn sóng.

Tiên uy khủng bố y không khách khí đánh thẳng vào tất cả xung quanh, không gian thời gian thánh thổ giống như đều bị phá nát dưới tiên uy.

- Biến!

Diệp Phàm quát to một tiếng, Bàn Long bút kim sắc bắt đầu biến hóa, rất nhanh biến thành bút lông bạch sắc lớn trông cực kỳ bình thường, tiên uy nồng đậm bên trên lập tức biến mất không thấy gì nữa, giống như bị phong ấn, trên mặt Diệp Phàm lộ ra vẻ tươi cười, tự lẩm bẩm:

- Bây giờ ta đã hoàn toàn nắm giữ Bàn Long bút, chỉ cần không kích phát tiên uy, người khác căn bản không thể nghĩ đến vật này lại có Tiên khí.

- Cấm chế ở trên này vốn dĩ khiến cho một vài người có thực lực nhỏ yếu không có tư cách sử dụng loại Tiên khí này, lại không ngờ đến bây giờ trở thành thủ đoạn khống chế tiên uy của ta, cho dù dựa vào thực lực trước mắt của ta không thể nào hoàn toàn thôi động tiên uy, chỉ cần mở cấm chế phía tên, vẫn có thể mượn dùng tiên đạo chi lực nhỏ yếu.

- Cho dù không phải khắc hoạ trận pháp, đơn thuần làm vũ khí chém giết, vật này cũng mạnh mẽ hơn những đạo khí bình thường rồi, phần mộ chi hành mặc dù nguy hiểm, nhưng mà cũng rất đáng làm.

Khuôn mặt Diệp Phàm tràn đầy nụ cười vui vẻ, ngay sau đó lấy ra Diêu Vân Triển bại bởi trận pháp nguyên của hắn, tay phải nắm chặt Bàn Long bút, tay trái liên tục điểm, vẽ phác thảo thần văn chi lực khủng bố, phía trên Bàn Long bút bạch sắc, từng điểm kim sắc quang mang lấp lóe, ngay sau đó, giống như uống nước, trận pháp nguyên bị Bàn Long bút nhanh chóng hấp thu.

Khi tất cả trận pháp nguyên biến mất không thấy gì nữa, phía trên Bàn Long bút bạch sắc, một đường vân rất nhỏ lóe ra ánh sáng sáng ngời, khắc hoạ ra một hỏa diễm đồ án nho nhỏ.

Tiếp theo, thông tin của trận pháp tiến vào trong thần hồn của Diệp Phàm.

Thất tinh tàn trận thiên thạch trùng kích.

Có thể dùng trận pháp lực lượng khơi thông ngũ hành chi hỏa, trên không trung mở ra một không gian chi môn, triệu hoán vô số hỏa cầu khởi xướng lực trùng kích hủy diệt đối với địch nhân, trận pháp này thuộc về trận pháp công kích.

Bởi vì là tàn trận, uy lực hỏa cầu to lớn triệu hoán yếu bớt, đồng thời số lượng chỉ có một phần năm trước đó.

Rất nhanh, phía trên Bàn Long bút, đường vân kim sắc kỳ dị chậm rãi sáng lên, trận pháp nguyên không trọn vẹn vậy mà khôi phục bằng một phương thức quỷ dị.

Khóe miệng Diệp Phàm lập tức lộ ra nụ cười, không ngờ tới Bàn Long bút vậy mà có năng lực tự chữa trị tàn trận, nếu là như vậy, hắn hoàn toàn không cần tìm trận pháp nguyên hoàn chỉnh nữa, chỉ cần tìm trận pháp nguyên không trọn vẹn là có thể rồi.

Trận pháp nguyên hoàn chỉnh trên cơ bản có tiền mà không mua được, rất khó giành lấy, nhưng tàn trận lại không như vậy, lấy thiên thạch trùng kích làm ví dụ, điều kiện thi triển trận pháp này đạt đến yêu cầu của Thất Tinh trận pháp, uy lực cũng có thể so với uy lực của ngũ tinh trận pháp, loại tàn trận vô cùng vô dụng, bỏ thì tiếc, ăn lại vô vị.

Nhưng Diệp Phàm cần, Bàn Long bút có thể tự tin chữa trị trận pháp nguyên, có thể giới hạn trận pháp nguyên dưới tiên trận, hiện tại Diệp Phàm cần chính là trận pháp nguyên dưới tiên trận.

Ánh sáng kim sắc nhanh chóng nhạt dần, cuối cùng Bàn Long bút lần nữa biến thành bạch sắc, không có chút linh vận nào.

Diệp Phàm đeo Bàn Long bút o ở sau lưng, đặt song song với Lăng Hư Kiếm, cũng không phải là Diệp Phàm không muốn cất đi, quan trọng là Bàn Long bút không thể thu vào trong trữ vật giới chỉ, chỉ có thể thu nhập vào trong đan điền, từ trong đan điền lấy ra Bàn Long bút, Diệp Phàm có thể ẩn giấu, nhưng cũng không thể qua mắt được những cường giả tu vi cao tuyệt.

Đan điền nạp vật là năng lực hắn độc hữu, nếu khiến một vài cường giả hứng thú, đối với Diệp Phàm mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, nếu đã như thế, chẳng bằng hào phóng đeo Bàn Long bút ở sau lưng, bây giờ Bàn Long bút không có một tia tiên vận, trông vô cùng bình thường, cho dù người Vũ gia đứng trước mặt Diệp Phàm, chắc chắn không thể nhận ra vật này chính là chí bảo của gia tộc bọn họ.

Sau lưng một thanh trường kiếm, một chiếc bút lông lớn khiến cho Diệp Phàm thoạt nhìn trông khá quái dị, nhưng mà Diệp Phàm đối với phương diện tạo hình cũng không phải để ý lắm, sau khi luyện hóa Bàn Long bút, tâm trạng Diệp Phàm rất tốt, tính toán còn ít thời gian nữa, lúc này lực chú ý đặt trên thời không chi hạch kia.

- Không biết ta có thể luyện hóa thời không chi hạch không, dù sao còn có chút thời gian, có thể lĩnh ngộ một vài thứ nữa cũng tốt.

Diệp Phàm thấp giọng nói, ngay sau đó đi đến bên cạnh thời không chi hạch, Thái Sơ Hóa Vật Quyết vận chuyển, rất nhanh đạo vận của hắn cùng thời không chi hạch trở nên nhất trí, tiếp theo, ý thức của Diệp Phàm tiến vào phía trong thời không chi hạch.

Ngay sau đó Thiên Địa Đồ Lục bắt đầu tự phát vận chuyển, giống như sói thấy dê, vô số thần văn điên cuồng tước đoạt thời không chi lực của thời không chi hạch.

Diệp Phàm lập tức hoảng sợ, tốc độ lần này nhanh hơn trước đó nhiều, lượng hấp thu cũng nhiều hơn, rõ ràng lần trước thời không chi lực của Thiên Đế Đồ Lục đã bão hòa, tại sao lần này có thể hấp thu nhiều hơn chứ?

Diệp Phàm âm thầm nghi hoặc, ngược lại nghĩ đến có phải là quá trình tự chữa trị của Thiên Đế Đồ Lục hay không.

Thiên Đế Đồ Lục bị trọng thương, điểm này Diệp Phàm không thể nghi ngờ, như tinh hạch trước đó Đại Đế giao cho hắn, có lẽ là tinh thạch dưới đáy Thiên phủ Hằng Vân Thiên Hà, cũng là một chất dinh dưỡng, có thể khiến cho Thiên Đế Đồ Lục hấp thu chất dinh dưỡng.

Mà rõ ràng, lần này thời không chi hạch cũng là chất dinh dưỡng.

Thời gian chậm rãi qua đi, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự vui vẻ của Thiên Đế Đồ Lục nhưng mà Diệp Phàm lại có chút nóng nảy, bởi vì thời không chi hạch trước mắt đang nhanh chóng thu nhỏ.

Nếu hoàn toàn hấp thu thời không chi hạch, thời gian thánh thổ sẽ không còn tồn tại nữa, đến lúc đó tất nhiên sẽ kinh động đến đám người Thu Nguyệt, giá của thứ này, cho dù bán Diệp Phàm, đoán chừng cũng không trả nổi.

- Thiên Đế Đồ Lục huynh đệ à, ngươi cũng không thể hại ta được, hấp thu một chút là được rồi, chúng ta phải học được thấy tốt thì lấy, còn hấp thu như vậy nữa, sợ là yêu nữ kia có thể đánh ta chết tươi đấy.

Diệp Phàm kinh hồn táng đảm nói một mình, Đại Đế nhìn Diệp Phàm như nhìn kẻ ngu, ngay sau đó ngáp ngắn ngáp dài, đi vào Linh thú hoàn, con hàng này cực kỳ tinh quá, thời không chi hạch này tám phần là không nắm được, Diệp Phàm bị thu thập một trận cũng không chạy nối, lúc này không tiến nhập Linh thú hoàn, đợi bị đánh cùng Diệp Phàm sao?

Thiên Đế Đồ Lục giống như có linh tính, lúc thời không chi hạch chỉ còn nhỏ như Trân Châu thì ngừng lại, Diệp Phàm lập tức thở dài một hơi, hắn nhìn thời không chi hạch, có chút đau đầu, thời không chi hạch chỉ còn lại có một chút thời không chi lực, thời gian thánh thổ nhiều nhất còn có thể duy trì mấy ngày nữa sẽ bị vỡ vụn biến mất.

Đến lúc đó Thu Nguyệt có thể tra ra hắn, nhưng mà hắn hạ quyết tâm không thừa nhận, Thu Nguyệt cũng không có chứng cứ, cũng không làm gì được hắn.

Hấp thu tiếp cận cả một thời không chi hạch, Diệp Phàm có thể cảm nhận được nguyên lực rõ ràng bên trong thần văn chi lực trở nên càng ngày càng cường đại và viên mãn, đồng thời, thời không chi lực dường như đang chậm rãi thâm nhập vào trong máu thịt hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)