Sau khi ký kết Hiệp ước không bình đẳng, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, Diệp Phàm cũng rất thản nhiên, với hắn mà nói, chỉ giúp đỡ bằng hữu thôi mà, có thể giúp thì giúp.
Trở lại trong phòng mình nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm mở cửa, vừa hay nhìn thấy Phùng Linh Hi đang đùa nghịch hoa cỏ, lúc này ánh mắt của hắn không tự chủ được chuyển qua bờ mông vểnh cao của Phùng Linh Hi.
Phùng Linh Hi dường như phát giác ra, sắc mặt hơi đỏ lên, ngay sau đó hung hăng lườm Diệp Phàm một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, đám người Thu Thủy Nhi đang tu hành, Diệp Phàm nghĩ nghĩ, cao giọng nói:
- Gần đây ta có thời gian rồi, các ngươi nếu có yêu cầu gì, tốt nhất hiện tại nói ra, ta sợ qua một thời gian ngắn nữa ta tiến vào bế quan, các ngươi muốn tìm ta cũng không tìm thấy đâu.
- Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, một tuần sau cùng chúng ta đến yến hội.
Thu Thủy Nhi nghe vậy tùy ý nói.
- A . . . Cùng các ngươi đi yến hội? Bốn người các ngươi? Bốn buổi yến hội?
Diệp Phàm lập tức kinh ngạc nói.
- Cái gì mà bốn buổi yến hội chứ, chỉ có một thôi, nhưng mà bốn người chúng ta đều muốn đi.
Thu Thủy Nhi nghe vậy giang tay ra nói.
- Chỉ có một buổi, nếu muốn ta cùng đi yến hội chung với các ngươi, các ngươi hà cớ gì phải lòng vòng làm những chuyện vô nghĩa như vậy chứ?
Diệp Phàm lập tức nghi hoặc không hiểu.
- Không phải ngươi cảm thấy đến yến hội chỉ là để ăn uống đấy chứ?
Sắc mặt Hoa Vũ Vân cổ quái nhìn Diệp Phàm.
- Ách... Chẳng lẽ không đúng sao?
- Phục ngươi luôn đấy, ngươi nghĩ đẹp vô cùng, nhìn bờ mông của Linh Hi tỷ tỷ chúng ta rồi, sau đó còn có thể đi thêm một bữa, thiên hạ này nào có chuyện nào tốt như vậy.
Lúc này Hoa Vũ Vân cao giọng nói.
- Vậy rốt cuộc ta đi làm gì? Dù sao các ngươi cũng nên nói cho ta biết một tiếng chứ, bằng không đến lúc đó làm không tốt, cũng đừng trách ta.
Diệp Phàm hỏi.
- Làm gì . . .
Tứ nữ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sắc mặt đều có chút đỏ bừng, cuối cùng vẫn là Thu Thủy Nhi dứt khoát nói:
- Đương nhiên là làm nam nhân của chúng ta rồi.
- Thủy Nhi tỷ tỷ . . .
- Không, không phải là làm nam nhân của chúng ta, là giả vờ, giả vờ làm nam nhân của bốn người chúng ta, giúp chúng ta ngăn trở những con ruồi bọ đáng ghét kia.
Thu Thủy Nhi nói tiếp.
- Lá chắn? Yến hội này có phải đại hội xem mắt không?
- Cũng có thể nói như thế, những người khởi xướng trong yến hội lần này có không ít cường giả có thực lực và ẩn giấu thực lực của Trung Linh cảnh, một mặt là vì tìm kiếm minh hữu, đương nhiên là đối tượng thông gia vô cùng tốt của những nữ tử như chúng ta, bốn người chúng ta vẫn ổn, bởi vì, chúng ta tư chất ưu tú, cho nên quan hệ thông gia này vẫn tương đối tôn trọng suy nghĩ của chúng ta.
Phùng Linh Hi giải thích nói:
- Nhưng trong toàn bộ quá trình ở yến hội, luôn có nam tu của các đại gia tộc quấy rối, bốn người chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu xem ngươi là nam nhân của bốn người chúng ta mà đến đó, cũng có thể khiến cho không ít người biết khó mà lui.
- Làm nam nhân của bốn người các ngươi?
- Làm sao, không được sao?
- Ta không có vấn đề, ta sợ ảnh hưởng đến thanh danh của bốn người các ngươi thôi.
Diệp Phàm giang tay ra.
- Yên tâm, bốn người chúng ta cũng không có ý định tìm nam nhân, muốn thanh danh để làm gì chứ, dựa vào tư chất của chúng ta, cũng có thể đăng lâm đại đạo, tại sao phải phụ thuộc vào nam nhân chứ.
Thu Thủy Nhi hai tay ôm trước ngực, mạn bất kinh tâm nói.
- Một tuần sau ta cùng các ngươi tham gia yến hội, vậy yến hội này tổ chức ở chỗ nào chứ?
- Thần Thành nào cũng có, chúng ta ở Vạn Đạo thần thành, cùng đại thế lực ở nơi đây, làm quen thêm một vài thiên tài của học phủ, cũng có một vài thế lực gia tộc cố ý tới tham gia yến hội lần này, ví dụ như Trần gia Trần Thư Hào.
- Trần Thư Hào?
- Không sai, Trần gia Trần Thư Hào là tuyệt đỉnh thiên tài của Trần gia đời này, nghe nói tư chất không thua đại ca Trần Giác của hắn bao nhiêu, người này từ bé cùng Linh Hi lớn lên, Trần gia cùng Phùng gia xưa nay giao hảo, Trần Thư Hào theo đuổi Linh Hi nhiệt tình nhất.
Thu Thủy Nhi nói tiếp:
- Lần này cũng là gia tộc cố ý muốn tác hợp Trần Thư Hào và Linh Hi, mượn yến hội lần này, khiến cho Trần Thư Hào và Linh Hi ở bên cạnh nhau, dù sao Linh Hi và hắn cũng là hảo bằng hữu, không muốn trực tiếp từ chối tổn thương hắn, cho nên muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
- Tình huống của Linh Hi ta đã hiểu, vậy ba người các ngươi thì sao? Cũng không đến mức cũng có thanh mai trúc mã ngàn dặm xa xôi đến đây chứ?
- Ta có một vài đối thú, Tiên Trì sư tỷ ta cũng sẽ đến, nàng ta thích nhất là khoe khoang nam nhân của mình, ta nhìn không thoải mái, Diệp Phàm ngươi ưu tú như vậy, vẫn có thể tăng thêm thể diện cho ta.
Hoa Vũ Vân nghe vậy nói.
- Mị lực của ta lớn như vậy, chung quanh nhiều người vây quanh như vậy, ta ngại phiền.
Thu Thủy Nhi mạn bất kinh tâm nói: - Bộ dáng ngươi ở Thần Nguyên học phủ đánh Trần Giác đẹp trai ngây người, để ngươi làm nam nhân của ta một ngày, tiện nghi cho ngươi quá rồi.
- Được rồi, tấm chắn thôi mà, ta hiểu!
Diệp Phàm nói thẳng.
- Gia gia của ta cũng sẽ ở yến hội lần này lựa chọn một vài nam nhân ưu tú xem như được tuyển chọn, nếu hắn biết rõ ta với ngươi giao hảo tốt, có thể sẽ từ bỏ ý nghĩ này.
Lạc Tinh Nhứ càng thêm bất đắc dĩ, Lạc gia ở ngay Vạn Đạo thành, gia gia hắn Lạc Đồng là các chủ của Cung tu các.
- Được thôi, làm nữ nhân thực sự phiền toái, ta hiểu rồi.
Diệp Phàm giang tay ra:
- Sáu ngày sau ta sẽ trở về . . . Đào đất trở về, các ngươi chú ý ăn mặc thật đẹp đấy…
- Hừ, ai cần ngươi lo!
Phùng Linh Hi khó chịu nói, Diệp Phàm lập tức giang tay ra, ngược lại nhéo Đại Đế từ trên người Hoa Vũ Vân ra.
- Mập Cầu, cùng ta đi tu hành.
- Lão đại, tu hành? Ngươi nói chuyện tu hành với bản thần thú sao? Với tư chất của bản thần thú, tại sao phải tu hành? Ngươi đang vũ nhục tư chất của ta đúng không? Chỉ có nhân tài tư chất cặn bã mới phải cố gắng, mà ta, chỉ cần chịu trách nhiệm nuôi tốt bản thân là được rồi.
Đại Đế lúc này mặc kệ, tu hành nhàm chán cỡ nào, vừa rồi bắt chẹt ở chỗ Diệp Phàm được một trăm miếng Thiên Linh Quả, hiện tại cuộc sống của hắn rất dễ chịu vừa nằm phơi nắng vừa ăn đồ vật, đây mới là chuyện mà Thần thú phải làm.
- Năm mươi miếng Thiên Linh Quả, có đi hay không?
- Bản thần thú sẽ bởi vì Thiên Linh Quả mà chà đạp tôn nghiêm của Thần thú sao? Tu hành là chuyện không thể nào, trừ phi năm mươi lăm viên Thiên Linh Quả.
- Năm mươi bốn viên!
- Thành giao! Đi thôi, lão đại, bản thần thú ở trên con đường tu hành buồn tẻ của ngươi, trở thành một ngọn đèn sáng, dẫn bước ngươi tiến lên, có ta ở đây, ngươi sẽ phát hiện tu hành thật ra là một chuyện rất dễ dàng, ta yêu tu hành, tu hành khiến cho ta vui vẻ, ông trời đền bù cho người cần cù, xem như Thần thú ta đã bắt đầu tu hành, các ngươi còn có lý do gì mà không cố gắng?
Nói xong, Đại Đế đứng ở trên bờ vai Diệp Phàm, chân trước to mập chỉ đám người Thu Thủy Nhi, trong mắt đều là khinh bỉ.
Diệp Phàm hiểu rõ da mặt của con hàng này, nếu không phải lần này hắn chuẩn bị luyện hóa Bàn Long bút cùng trận pháp nguyên, cần Đại Đế hỗ trợ phá giải trận pháp thì mang theo Mập Cầu này làm gì chứ.
Thuần thục đào đất rời đi, sau khi Diệp Phàm rời khỏi Vũ Anh viện, quay đầu nhìn xem nguyên một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy, giống như nhìn thấy ôn nhu hương túy mộng sinh tử, âm thầm thở dài, nếu mỗi ngày cùng những nữ tử này triền miên thì quả là một chuyện lý thú lớn trong nhân sinh, đáng tiếc, ôn nhu hương là mộ của anh hùng.
Thực lực chưa đủ, mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ là hư ảo mà thôi.