Vô Địch Thiên Đế

Chương 641: Lại thiếu nợ rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm nào dám dừng lại, lập tức co rụt lại, tiến vào lòng đất, đổi một chỗ khác phá đất mà lên.

Tam nữ khác đều là đi tới bên cạnh Phùng Linh Hi, ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, Phùng Linh Hi sắc mặt đỏ bừng, nghiến chặt hàm răng, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, ngươi . . . Ngươi vậy mà là loại người này, ngươi quả nhiên là đại sắc lang.

Lúc này Hoa Vũ Vân kinh ngạc nói.

Phùng Linh Hi cũng trực tiếp xuất thủ:

- Đáng giận, dâm tặc ta muốn giết ngươi.

- Ách, ta không i cố ý, ta chỉ là thông qua phương thức này để trở về mà thôi, đúng lúc chui lên từ phía dưới đất ngươi đang ngồi thôi mà, thật đấy, ngươi phải tin tưởng ta.

Lúc này Diệp Phàm vô cùng xấu hổ giải thích nói.

- Nói bậy, rõ ràng là ngươi cố ý nhìn trộm, ngươi nhìn thấy cái gì rồi, đáng giận.

Phùng Linh Hi lúc này xấu hổ giận dữ nói.

- Ta không thấy gì cả, chỉ thấy nội y màu hồng. . . Không, ta không thấy gì cả.

- Ta muốn giết ngươi!

- Linh Hi, chúng ta phải nói đạo lý chứ, ta cũng không biết ngươi ngồi xổm ở chỗ đó mà, lại nói, ngày thường các ngươi đều mặc rất nhiều, ta nào biết được hôm nay ngươi lại mặc tùy ý như vậy chứ.

Diệp Phàm im lặng nói, Võ tu lúc chiến đấu, đá vào cẳng chân là rất bình thường, có rất ít người sẽ chỉ mặc váy, bên trong mặc thiếp thân nội y, dù sao như vậy rất dễ bị lộ, nhưng nơi này là chỗ ở Phùng Linh Hi trụ sở, cộng thêm khoảng thời gian này Diệp Phàm lại không có ở đây, cho nên nàng ăn mặc tương đối tùy ý, dù sao các nàng ở Vũ Anh viện cũng không cần chiến đấu.

Nào nghĩ đến Diệp Phàm có thể xuyên đất chứ.

- Ngươi còn nói, Diệp Phàm, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.

- Linh Hi, ngươi bình tĩnh trước đã, ta thực sự không nhìn thấy gì cả, ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự là vì trở lại Vũ Anh viện mà.

Diệp Phàm vừa né tránh, vừa giải thích nói.

- Ai muốn nghe ngươi giải thích, đại lộ của Vũ Anh viện không thể đi sao, sao phải lén lút trở về, rõ ràng là cố ý nhìn trộm.

- Linh Hi tỷ tỷ nói không sai, lão đại ta ta hiểu, trước kia lúc ở Thiên phủ, mỗi ngày đều dẫn theo ta đi nhìn lén nữ tu tắm rửa, bản thần thú khinh thường cùng hắn thông đồng làm bậy, chuyện hôm nay, nhất định là lão đại cố ý.

Đại Đế ăn xong linh qu, ôm hồn tinh vừa mút vừa cao giọng nói.

Quả nhiên, lời này của Đại Đế lời vừa nói ra, sắc mặt tứ nữ nhìn Diệp Phàm đều trở nên rất khó coi.

- Nhìn lén nữ tu tắm rửa? Bàn cầu, ngươi im miệng, lúc này ngươi còn thêm phiền phức cho ta hả.

Ót Diệp Phàm bốc đầy hắc tuyến, con hàng này đúng là biết tranh thủ quá mà.

- Linh Hi tỷ tỷ, đó là ngươi đấy, nếu là ta, hôm nay không chém chết lão đại ta chắc chắn sẽ không bỏ qua, trước đó lúc còn ở Thiên phủ, ta nghe nói lão đại lấy có giúp người ta xem bệnh thực ra là sờ toàn bộ thân thể của nữ đệ tử đó, cuối cùng nữ đệ tử kia truy đuổi lão đạo cả một học phủ, đó mới gọi dũng mãnh đấy.

Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Đại Đế am hiểu nhất chính là châm ngòi thổi gió.

- Diệp Phàm, ngươi cái tên dâm tặc này, chúng ta đều nhìn lầm ngươi rồi, hôm nay nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt.

Đám người Thu Thủy Nhi lòng đầy căm phẫn nói.

- Mập Cầu, năm mươi Thiên Linh Quả, câm miệng cho ta.

- Năm mươi quả sao, ba ngàn vạn tích phân mà chỉ cho ta năm mươi Thiên Linh Quả, ta còn nhớ rõ lão đại . . .

- Một trăm, còn nói câu nào thì ta sẽ thu hồi hồn tinh lại.

Lúc này Diệp Phàm hung ác nói.

- Được rồi, thực ra vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi, lão đại ta phong lưu phóng khoáng, đều là những nữ đệ tử bản thân không mặc y phục tới tìm lão đại ta, lão đại ta chưa từng nhìn lén người khác.

- Câm miệng cho ta!

Đầu Diệp Phàm tràn đầy hắc tuyến nói.

- Diệp Phàm, ngươi nói ngươi vô ý, như vậy ta lại hỏi ngươi, tại sao muốn dùng loại phương thức này để trở về.

Lạc Tinh Nhứ bình tĩnh nói.

- Các bà cô của ta ơi, ta thực sự muốn thông qua những phương thức khác để trở về, nhưng các ngươi không thấy tình huống bên ngoài Vũ Anh viện như thế nào hả, những nữ đệ tử vây một vòng lại một vòng, hận không thể nuốt chửng ta đấy.

Diệp Phàm vừa ngăn cản đòn công kích của Phùng Linh Hi, vẻ mặt đau khổ nói.

Tứ nữ nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, chuyện nữ đệ tử đứng ngoài cửa các nàng cũng biết, nếu là như vậy, có lẽ Diệp Phàm thực sự vô ý.

- Cho dù là người vô ý, ngươi cũng không thể dùng phương thức bẩn thỉu như vậy nhìn trộm chúng ta.

- Ta rình trộm lúc nào chứ, thực sự là trùng hợp.

Diệp Phàm vội vàng cao giọng nói:

- Linh Hi, ngươi tỉnh táo một chút đi, ta thực sự không cố ý đâu, chuyện này trách ta, như vậy đi, ta đồng ý đáp ứng ngươi một điều kiện ngươi thấy thế nào?

- Đáp ứng ta một điều kiện?

Phùng Linh Hi nghe vậy dừng đòn công kích lại, lúc Diệp Phàm nói tình huống bên ngoài, các nàng cơ bản cũng kết luận được Diệp Phàm hẳn là thực sự vô ý, loại tình huống này chỉ có thể nói vận mệnh trêu đùa thôi.

Cũng may Phùng Linh Hi đang mặc y phục, ở Thiên Vũ đại lục, có những nữ tử quyến rũ cũng không để ý đến những thứ này lắm, thậm chí có vài nữ tử ngày bình thường xuất hành cũng mặc cực kỳ lộ liễu, gần như chỉ có áo lót, cho nên Diệp Phàm thực sự không nhìn thấy gì.

Nhưng mà bản thân Phùng Linh Hi là nữ tử cực kỳ bảo thủ, rất xem trọng sự thuần khiết trong sạch, mặc dù Diệp Phàm không thấy gì cả, nhưng hành vi vừa rồi chung quy cũng hơi tư mật, đối với Phùng Linh Hi mà nói, đương nhiên là cực kỳ xấu hổ.

Chỉ là thật sự muốn đối phó Diệp Phàm, nàng cũng không thể đánh lại, liên tiếp công kích cũng chỉ giảm bớt sự tức giận trong lòng mà thôi, cộng với việc Diệp Phàm đồng ý một điều kiện của nàng, nàng vừa vặn có chuyện cần Diệp Phàm giúp đỡ, cho nên ngừng lại.

Diệp Phàm thở dài một hơi, cũng may là Phùng Linh Hi, nếu là Thu Thủy Nhi, chuyện này sợ là không giải quyết dễ dàng như vậy, đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy, hắn vừa trở về chỗ ở một chút thôi, sao lại có thể gặp được loại chuyện như vậy chứ.

Nhưng loại không ngờ đến võ si nữ tử này lại tuyệt vời như vậy, cánh tay lại vô cùng mê người.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phàm, Phùng Linh Hi hơi đỏ mặt, ngay sau đó hung ác trợn mắt nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Nếu đã như vậy ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, một tuần sau, ngươi phải cùng ta tham gia một buổi yến hội.

- Yến hội?

- Sao nào, chẳng lẽ ngươi không bằng lòng?

- Không có, bằng lòng chứ, ha ha, yến hội sao, ta rất giỏi tham gia yến hội đấy.

Lúc này Diệp Phàm cao giọng nói, cũng may chuyện này có thể bỏ qua, bằng không thì hắn thật sự có lý cũng không thể nói rõ được, đương nhiên, hắn quả thực cũng không phải không chiếm được tiện nghi, suy nghĩ một chút chuyện xuyên đất này vẫn không thể tùy tiện chui loạn, lần trước vừa vặn nhìn thấy Thu Nguyệt, lần này lại không cẩn thận nhìn trúng nơi không nên nhìn thấy của Phùng Linh Hi.

Lần sau nếu như không cẩn thận chui vào phòng người khác đang hành sự, có thể dọa nam nhân khác héo luôn không?

Diệp Phàm lắc đầu, hất những ý nghĩ nhàm chán này ra khỏi đầu.

- Diệp Phàm, chuyện lần này chúng ta và Linh Hi đều tha thứ cho ngươi, nhưng mà ngươi thiếu chúng ta mỗi người một chuyện.

Thu Thủy Nhi dịu dàng nói.

Diệp Phàm lập tức im lặng nhìn Thu Thủy Nhi, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt: Chuyện này có liên quan gì đến ba người các ngươi các ngươi chứ? Ta thiếu nợ các ngươi lúc nào vậy.

Nhưng mà nhìn thấy ý vị thâm trường trong ánh mắt của tam nữ, Diệp Phàm vẫn lựa chọn từ bỏ kháng cự, bất đắc dĩ nói:

- Nếu không vi phạm đạo đức thì việc gì có thể giúp ta đều sẽ giúp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)