Vô Địch Thiên Đế

Chương 640: Ta thực sự không nhìn lén mà

Chương Trước Chương Tiếp

- Điều này, viện trưởng, Vạn Đạo pháp nhãn rốt cuộc là thứ gì, ta thấy ngươi và Tưởng viện trưởng kia đều trân trọng như vậy?

Diệp Phàm không vội trả lời ngay, hắn không hiểu rõ Vạn Đạo pháp nhãn này là gì, ba ngàn vạn tích phân đối với Diệp Phàm mà nói đúng là tài phú cực kỳ trân quý, cũng không thể tùy tiện nói đổi là đổi được.

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết Vạn Đạo pháp nhãn rốt cuộc là thứ gì, ngươi mua rồi có thể không có chút tác dụng nào, cũng có thể có chút tác dụng, có thể là cơ duyên nghịch thiên, tất cả những điều này phải xem lòng can đảm của ngươi, ba ngàn vạn tích phân, ngươi chỉ có cơ hội lựa chọn một trong, trong ba hơi, nếu không cho ta đáp án, ta xem như ngươi bỏ cuộc.

Thu Nguyệt lắc đầu nói thẳng.

Diệp Phàm nghe vậy lập tức sững sờ, đừng tưởng rằng Thu Nguyệt sẽ không hố hắn, quan hệ của hắn và Thu Nguyệt quả thật không tệ, thậm chí giữa hai người còn có chút mập mờ, nhưng mà hành vi của yêu nữ này từ trước đến nay khiến cho người ta không thể nào đoán ra được.

Nhưng mà ngay cả Tưởng Phong cũng muốn vật này như vậy, Diệp Phàm cũng có thể đoán được vật này nhất định khó lường, thậm chí giá trị vượt qua ba ngàn vạn, nhưng vật trân quý như vậy, Diệp Phàm không dùng được, vậy cũng không có tác dụng gì.

- Ta đồng ý!

Diệp Phàm cao giọng nói, ba ngàn vạn tích phân không thể nào có cách khác kiếm lại, nhưng bỏ lỡ loại cơ duyên này, có thể thực sự sẽ không có gì, Diệp Phàm hiểu rất rõ Thu Nguyệt, Thu Nguyệt tất nhiên cho hắn cơ hội lựa chọn, sau khi Diệp Phàm cự tuyệt sẽ không giao cho hắn nữa.

Đây không phải là phong cách của Thu Nguyệt.

- Hả, ngươi có thể nghĩ kỹ, ba ngàn vạn tích phân đối với ngươi mà nói, là số tiền lớn, không gạt ngươi, giá trị của vật này vượt xa ba ngàn vạn tích phân, nhưng vật này nhưng ở Thần Nguyên học phủ đã mấy ngàn năm, cũng không có người nào có thể nắm vững, cho nên ngươi mua về có thể chẳng là cái thá gì.

Thu Nguyệt nghe vậy cao giọng nói:

- Mặt khác, nếu trong vòng một tháng ngươi không cách nào nắm vững thứ này, ta sẽ thu hồi vật này lại, đồng thời, không trả lại ba ngàn vạn tích phân kia, nói cách khác, ba ngàn vạn tích phân kia chỉ là mua một cơ hội lĩnh hội cho ngươi mà thôi.

- Viện trưởng, người khác không thể lĩnh hội được, không có nghĩa là ta không lĩnh ngộ được, ba ngàn vạn tích phân mua một cơ hội lĩnh hội, có thể thấy được vật này đáng sợ đến mức nào, một khi lĩnh hội được, thực lực của ta tất nhiên sẽ tăng thêm một tầng.

Diệp Phàm nghe vậy thản nhiên nói:

- Kỳ vật như vậy, nếu ta không nắm lấy cơ hội lần này, chẳng phải là quá thua thiệt sao.

- Ha ha ha, tiểu gia hỏa vẫn quyết đoán như vậy, tỷ tỷ rất thích, trước tiên giao ba ngàn vạn tích phân ra đây đã.

Thu Nguyệt nghe vậy lúc này lộ nụ cười mị hoặc nói.

Diệp Phàm nghe vậy lúc này giao tích phân ra, sau khi Thu Nguyệt nhận lấy tích ph, cũng không giao Vạn Đạo pháp nhãn cho Diệp Phàm ngay, Diệp Phàm cũng không thúc giục, mà là yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình.

Mãi cho đến học phủ, Thu Nguyệt dường như quên mất chuyện ba ngàn vạn tích phân rồi, Diệp Phàm cũng không chủ động nhắc tới, về tới Vũ Anh viện.

Vũ Anh viện hôm này hoàn toàn khác Vũ Anh viện ngày xưa, bản thân Vũ Anh viện là chỗ ở của nữ tử, giờ phút này vô số nữ tử tịnh lệ động lòng người vây chặt Vũ Anh viện như nêm cối, mỗi người đều ăn mặc tỉ mỉ, chúng nữ có người ôn nhu thanh nhã, có người xinh đẹp vũ mị, có người nhu thuận động lòng, cũng có người hoạt bát.

Những người này líu ra líu ríu trò chuyện, trên mặt mỗi người đều mang vẻ sùng bái cùng mê luyến, thời điểm Diệp Phàm đến, tất cả nữ tử đều an tĩnh lại.

Tiếp theo, hàng loạt tiếng kêu khủng bố vang lên.

- Diệp Phàm, là Diệp Phàm!

- Diệp Phàm nam thần đã trở về.

- Diệp Phàm ta là Dương Lộ Lộ, ta rất thích ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi.

Một nữ tử lớn mật đã bắt đầu thét lên.

- Ta muốn sinh hài tử cho ngươi, tư thế gì ta cũng biết hết, Diệp Phàm, ta không muốn danh phận, ta muốn cứ như vậy ở bên cạnh ngươi thôi.

- Soái quá, soái quá đi mất, ta sắp chết rồi!

. . .

Diệp Phàm thấy rất nhiều nữ tử chạy vội về phía hắn, lập tức sửng sốt, ngay sau đó quay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến kinh người.

Vèo vèo vèo!

Vẻn vẹn năm hơi, thân ảnh của Diệp Phàm đã biến mất không thấy gì nữa.

- Diệp Phàm đâu?

- Quá nhanh, thực lực thực sự rất mạnh, quá ưu tú, sắp mê hoặc chết ta rồi.

Có hoa si nhịn không được nói.

- Chúng ta phòng thủ Vũ Anh viện, đến lúc đó để cho Diệp Phàm tự mình lựa chọn, lần sau không thể cùng nhau xông đến như vậy được, dọa hắn chạy mất tiêu rồi.

. . .

Diệp Phàm nhìn đám nữ tử phía sau, không khỏi thở dài một hơi, âm thầm lộp bộp, những nữ tu này quá điên cuồng, hắn đang chuẩn bị trở lại Vũ Anh viện, hiện tại tình huống này, trực tiếp quay lại là chuyện không thể nào.

Bàn Cầu lại không ở bên cạnh, nếu không ném Bàn cầu ra, còn có thể hấp dẫn một trận hỏa lực.

Vũ Anh viện, Đại Đế dễ chịu nằm trong lòng Hoa Vũ Vân, đột nhiên hắt xì hơi một cái, nước mũi trực tiếp phun trên y phục của Hoa Vũ Vân.

- Bản thần thú chính là ưu tú như vậy, người muốn ta quá nhiều.

Đại Đế phát ra một tiếng cảm thán.

- Bàn cầu, ngươi đã làm gì, bẩn chết ta rồi.

Lúc này Hoa Vũ Vân phẫn nộ nói, mỗi ngày Diệp Phàm đều gọi Bàn cầu, bàn cầu, bọn họ cũng không để ý đến bản danh của Đại Đế, đều gọi là Bàn cầu.

- Phàm nhân ngu xuấn, đó là nước mũi của Thần thú, vây trúng y phục của ngươi chính là lòng tin phục của ngươi đấy… A, đau!

Hoa Vũ Vân không khách khí tiến hành giáo dục bạo lực với Đại Đế, thân thể to mập của Đại Đế bắt đầu ngọ nguậy dưới bàn tay trắng nõn của Hoa Vũ Vân.

- Sau này còn dám làm bẩn y phục của ta nữa không?

- Bản thần thú thà chết chứ không chịu khuất phục, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Chỉ cần bản thần thú muốn, sau này vẫn có thể làm bẩn y phục của ngươi… là hảo hán thì thả linh quả của ta xuống, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng . . . Bản thần thú nhất khinh bỉ nhất là người dơ dáy bẩn thỉu, chuyện vấy bẩn y phục của ngươi của là một sai lầm nhỏ, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.

Đại Đế nhận lấy linh quả Hoa Vũ Vân cướp đi, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ bản thân vì hành vi và lời nói vừa rồi.

Ở chỗ khác, Diệp Phàm bắt đầu chui xuống đất, tình hình bình thường không cách nào vào được, chỉ có thể dựa vào một chút thủ đoạn.

Tính toán khoảng cách của Vũ Anh viện, Diệp Phàm bắt đầu hướng chui vào mặt đất, rất nhanh, từ bên trong lòng đất chui ra, đập vào mắt là một kiện nội y màu hồng bao quanh bờ mông vểnh cao.

Diệp Phàm lập tức sững sờ, ngay sau đó quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy phía dưới váy, một bàn tay trắng nõn đang đùa nghịch hoa cỏ.

Là ai? Tất nhiên là một trong tứ nữ rồi, mà nơi Diệp Phàm xuất hiện vừa vặn dưới làn váy của một trong bốn nữ tử, mà nữ tử này đang ngồi xổm chơi nghịch hoa cỏ, cho nên, tình huống bây giờ của hắn có chút xấu hổ.

Lúng túng hơn là nữ tử này dường như có cảm giác đồng thời nâng váy lên, vừa vặn đối mặt bốn mắt nhìn nhau với Diệp Phàm.

Diệp Phàm lập tức vô cùng phiền muộn nhìn đối phương, điều khiến cho Diệp Phàm không ngờ tới người này lại là Phùng Linh Hi.

Chuyện này là sao? Đào đất nhìn trộm?

Trời ạ, lần này chui không ổn rồi, có thể chui lại lần nữa không.

- Cái kia, Linh Hi à, ta nói thực ra là ta thông qua loại phương thức này để trở về Vũ Anh viện, trong lúc vô tình chạy tới dưới làn váy ngươi, ngươi hẳn là sẽ tin tưởng ta chứ…

Diệp Phàm nhắm mắt nói.

- A! Dâm tặc!

Một tiếng kinh hô vang lên, Phùng Linh Hi đột ngột đứng lên, ngay sau đó quay người một cước đá xuống, lần này thì hay rồi, đường cong vốn dĩ còn không nhìn thấy rõ lần này thì hoàn toàn tiến vào đáy mắt Diệp Phàm rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)