Phía sau ý chí là ngộ tính, cũng chia ra làm ba đẳng cấp, lần này thảm hại hơn, ngộ tính không ngờ không thể vượt qua hạ đẳng.
Cuối cùng là tư chất Thiên phẩm tam tinh.
Mặt Đinh Xuân Thu tái nhợt. Hắn vẫn cho rằng mình là thiên tài, cho tới bây giờ mới phát hiện ra mình ngoại trừ có tư chất không tệ, trên căn bản đều kém cỏi.
- Không tệ, ý chí gần đột phá trung đẳng, ngộ tính cũng sắp vượt qua hạ đẳng.
Dương Thương đột nhiên cười nói. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Mới đột phá hạ đẳng cũng gọi là không tệ sao?
Dương Thương không giải thích thêm. Ở độ tuổi này, ý chí có thể đạt tới trên hạ đẳng quả thật đã được xem là không tệ, về phần ngộ tính, ngoại trừ thiên tài siêu cấp, người bình thường đều dao động ở hạ đẳng và trung đẳng.
Hơn nữa, theo hắn biết, Đinh Xuân Thu này còn có thể luyện dược, nếu người này thể hiện ra thiên phú trên phương diện luyện dược, sau này tuyệt đối sẽ là đối tượng được Thiên Phủ trọng điểm bồi dưỡng.
Kế tiếp là Đông Hoàng Vũ, ý chí thậm chí chưa tới hạ đẳng, ngộ tính mạnh hơn Đinh Xuân Thu nhiều, tư chất Thiên giai tứ phẩm.
Ý chí và ngộ tính của những người phía sau đều dao động giữa trung đẳng và hạ đẳng. Đến Triệu Linh Nhiên, ngộ tính không ngờ lên tới trên trung đẳng, chỉ có điều ý chí không thể vượt qua hạ đẳng.
Ngộ tính của Thượng Quan Thính Vũ thấp hơn Triệu Linh Nhiên một chút, ý chí lại cao hơn.
Thượng Quan Phi Độ có ngộ tính cao nhất, gần thượng đẳng, ý chí cũng không tệ, là trung đẳng, tư chất Thiên phẩm thất tinh. Điều này làm Dương Thương rất vui vẻ, ra sức khen ngợi giống như nhặt được bảo bối.
Sau Thượng Quan Phi Độ chính là Bắc Cung Thanh Sơn, ý chí trên trung đẳng, ngộ tính trên trung đẳng, tư chất Thiên phẩm tam tinh, kém hơn Thượng Quan Phi Độ nhưng cũng là thiên tài hiếm gặp.
Bắc Cung Hàn Tiêu tất nhiên rất tự hào, dù sao nhi tử của mình có năng lực, hắn cũng vui mừng.
Sau Bắc Cung Thanh Sơn là Bắc Cung Tuyết, làm đệ nhất mỹ nhân của Hoàng Đô, hiển nhiên mọi người cũng quan tâm tới nàng hơn. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng ửng hồng, rõ ràng cũng hơi khẩn trương.
Nàng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm gật đầu cười. Bắc Cung Tuyết phát hiện mình đã đỡ căng thẳng hơn. Nàng đi tới, hành lễ với Dương Thương xong mới đi tới trước tấm bia đá mặt.
Ánh sáng ảm đạm, rất ảm đạm dâng lên, ý chí dừng lại ở hạ đẳng. Đám người cảm thấy nghẹn lời. Ý chí tương tự với Đông Hoàng Vũ.
Diệp Phàm không hề thấy bất ngờ. Chuyện ở miếu thần tiên lần trước đã dọa cho nàng sợ như vậy, bình thường tập võ luôn lười biếng, nếu lực ý chí cao mới lạ.
Lúc này Bắc Cung Tuyết bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân, gương mặt trắng mịn như phấn điêu ngọc trác làm cho vô số nam tử si mê.
Nhưng tiếp theo là ánh sáng màu vàng, càng là ánh sáng màu vàng nhạt trông to và rõ hơn tất cả mọi người. Tia sáng ngộ tính trực tiếp xông tới, vượt qua vạch của thượng đẳng, đạt tới nửa độ cao của tấm bia đá.
Đây là ngộ tính đáng sợ tới mức nào? Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Phải biết vạch thượng đẳng chỉ dừng ở một phần ba tấm bia đá, tia sáng của Bắc Cung Tuyết đã lên tới một nửa.
Trên nét mặt già nua của Dương Thương vui mừng như điên, dáng vẻ như nhặt được trân bảo tuyệt thế vậy.
Sau đó, ánh sáng màu vàng nhạt lại phá tan tất cả phong tỏa, Nhân phẩm, Địa phẩm, Thiên phẩm, Thần Võ!
- Thần Võ, là Thần Võ. Trời ạ, đây chính là tư chất chí tôn.
Có người không nhịn được, lớn tiếng kêu lên.
- Thần Võ nhất tinh, nhị tinh, tam tinh, tứ tinh. Trời ạ, không ngờ là Thần Võ tứ tinh!
Tất cả mọi người đều chấn động. Sao nàng có thể mạnh như vậy được?
Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không khỏi run rẩy. Tuy hắn từng sử dụng đá đo mạch của Sở Quốc đơn sơ đo qua tư chất của Bắc Cung Tuyết, nhưng dù sao không rõ ràng lắm. Hắn biết Bắc Cung Tuyết có tư chất rất mạnh, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ mạnh như vậy.
Dương Thương cười muốn ngoác tới mang tai, liên tục nói:
- Tốt, tốt, ha ha ha, tốt!
- Ngươi tên là Bắc Cung Tuyết đúng không?
Dương Thương cười nói.
- Dương gia gia chào ngài, ta là Bắc Cung Tuyết.
Bắc Cung Tuyết khẽ nói, trong lòng cũng vui mừng, không biết sư phụ thấy tư chất của ta tốt như vậy không.
- Sau này ngươi chính là học viên tinh anh nhất tinh của Thần Vũ Phong, có quyền tùy ý ra vào Võ Kỹ Các và hồ tu luyện, đồng thời ta sẽ thu xếp trưởng lão trọng điểm bồi dưỡng cho ngươi.
Dương Thương nói thẳng. Thiên Phủ đã nhiều năm không xuất hiện thiên tài như vậy. Trong cả học phủ, ngoại trừ thiên tài đứng đầu là đệ tử tam tinh Ninh Hồng Trần, không có bất kỳ ai có thể đạt tới trình độ này.
Tuy lực ý chí kém hơn rất nhiều, nhưng thông qua rèn luyện sau này, chỉ cần đạt tới trung đẳng là được.
- Cảm ơn Dương gia gia coi trọng, nhưng ta đã có sư phụ.
Bắc Cung Tuyết uyển chuyển nói, còn lén nhìn về phía Diệp Phàm.
Bắc Cung Hàn Tiêu ở bên cạnh đen mặt. Lúc này làm sao có thể nhắc tới chuyện đó chứ? Qua một thời gian ngắn nữa, Diệp Phàm sẽ không phải là sư phụ ngươi nữa, ta tính gả ngươi cho hắn.
Diệp Phàm cũng thấy buồn cười, trong lòng có chút ấm áp. Cho dù hắn là sư phụ của Bắc Cung Tuyết trên danh nghĩa, thật ra cũng chỉ là do Hàn thúc bảo hắn tùy ý dạy. Chờ đến Thiên Phủ, hắn tất nhiên rời khỏi vị trí sư phụ này.
- Tuyết Nhi, từ nay về sau ngươi không phải là đồ đệ của ta nữa, chúng ta xem như ngang hàng.
Diệp Phàm chủ động nói. Thật không biết trong đầu con bé ngốc này nghĩ thế nào. Bọn họ đến Thiên Phủ, nếu có thể được những cường giả kia ra sức bồi dưỡng, sẽ có lợi ích không thể tượng tưởng được đối với tu vi của nàng.
Đương nhiên, đời trước Diệp Phàm là cường giả Chí Tôn, nếu để cho hắn dạy, tất nhiên sẽ tốt hơn bất kỳ người nào. Nhưng vấn đề là hắn cũng phải tu luyện, không có thời gian dạy Bắc Cung Tuyết mỗi ngày.
- A, ta không cần. Sư phụ, ngươi không thích Tuyết Nhi nữa sao?
Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi cảm thấy tủi thân nói, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt. Dáng vẻ như vậy lập tức làm cho không ít nam tử xung quanh căm phẫn: nhận sai cho ta, mau nhận sai, nếu không chúng ta giết chết ngươi.
- Tuyết Nhi muội muội, đến Thiên Phủ, mọi người đều là sư huynh muội, không có khả năng là trưởng bối vãn bối nữa. Thân phận của Diệp ca ca không phải còn tốt hơn Diệp sư phụ sao?
Thượng Quan Thính Vũ nháy mắt, nói đầy ẩn ý.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy thoáng ngây người, trong lòng suy nghĩ, đúng vậy, nếu là sư phụ, ta sẽ kém hơn hắn về bối phận, nhưng đại ca... Nghĩ tới đây, đôi mắt đang đẫm nước mắt của Bắc Cung Tuyết đã cong lại thành hình trăng khuyết, lộ ra răng khểnh nói:
- Ta cũng không cần hắn làm sư phụ ta nữa. Sau này sẽ là Diệp ca ca.
Diệp Phàm ở bên cạnh nhìn Bắc Cung Tuyết, cảm giác như bị bắn nổ một vạn điểm. Chút cảm động vừa rồi đã không còn sót lại chút nào. Cho dù ngươi không cần ta làm sư phụ, ít nhất cũng phải ra vẻ cho tốt, có cần thay đổi nhanh như vậy không?
Ngươi cao hứng như vậy, dường như đang nói cho người khác biết, ta dạy tệ tới mức nào vậy.
Quả nhiên, ánh mắt Bắc Cung Thanh Sơn nhìn về phía hắn đầy nghi ngờ và ký quái.
Trong lòng Diệp Phàm thầm than, quả nhiên là vô tình vô nghĩa, nghịch đồ à nghịch đồ!
Chỉ có thể nói là chỉ số EQ của người nào đó hoàn toàn không đủ để hiểu hàm nghĩa trong câu nói này của Bắc Cung Tuyết.