- Không, đây là điều không thể, Áp Chế Chi Lực tạo nên từ Siêu Phàm Cảnh kết hợp với Võ Đạo là thứ ta nhận được từ một truyền thừa cao đẳng, sao ngươi cũng biết chứ? Không thể nào được.
Tưởng Vũ nói với vẻ không thể tin được. Sau khi nhận được truyền thừa, hắn đã vượt qua sự hạn chế của tu vi để sử dụng cảm ngộ.
Đánh bại tất cả những người đồng cấp, tất cả mọi người chỉ có thể hô lên, chưa có ai có thể đánh được với hắn ta đến mức này cả.
Hắn ta thực sự không thể tin nổi trên thế giới còn có người thứ hai nắm giữ thủ đoạn này.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười nhếch mép, thủ đoạn này đúng là một bí pháp, nó khắc hoạ trong cơ thể một tuyến đường vận hành đặc biệt của nguyên lực, từ đó đẩy đẳng cấp nguyên lực lên Hợp Thánh Cảnh. Cho dù sự nâng cấp đó chỉ là giả thôi nhưng chỉ cần dung lượng nguyên lực trong cơ thể võ tu đạt đến mức của Hợp Thánh Cảnh thì vẫn có thể kết hợp với Võ Đạo cảm ngộ.
Mức độ ngưng đọng của nguyên lực của Tưởng Vũ cao hơn võ tu bình thường đến mười lần, tu vi còn là Siêu Phàm Cửu trọng. Vậy nên dung lượng nguyên lực của hắn đã đạt đến mức độ của Hợp Thánh Cảnh, hắn ta làm được, vậy Diệp Phàm thì sao?
Chỉ là một võ tu Siêu Phàm Thất trọng, chưa nói đến việc bí pháp này của Tưởng Vũ độc đáo đế mức nào, cứ coi như ở những nơi khác, Diệp Phàm cũng có được những truyên thừa tương tự, vậy thì hắn cũng làm sao mà có dung lượng nguyên lực của Hợp Thánh Cảnh được.
Khoảng cách giữa Siêu Phàm Thất trọng và Hợp Thánh cảnh là một khoảng cách khổng lồ, đây chắc chắn không phải điều độ ngưng đọng của nguyên lực có thể giúp hòa hoãn lại được.
Thế nhưng Diệp Phàm đã làm được điều đó. Đây mới là điều khiến Tưởng Vũ bất ngờ.
- Không có gì là không thể cả, đúng là ngươi không tồi, ít nhất là mạnh hơn một vài Thiếu Niên Chí Tôn. Nhưng mà, ngươi không phải đối thủ của ta. Trong cùng giai, ta là Chí Tôn.
Diệp Phàm nói rất lớn, khí tức cứ như muốn phá cả bầu trời vậy. Vào khoảnh khắc này, Diệp Phàm tự tin và bá đạo, trong cùng giai ta là CHí Tôn, ai mà dám nói lời như vậy chứ?
Hai mắt Thu Nguyệt cứ long lanh, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt có thể mị hoặc chúng sinh đó. Nàng ta lẩm bẩm.
- Khả năng tiếp thu của tên này mạnh quá, Toàn Năng Vương Tọa của Đông Linh cảnh, đúng là danh xứng với thực.
Thu nguyệt có thể chắc chắn là lúc trước Diệp Phàm không làm vậy được đâu. Khi đó khi bọn họ chiến đấu, Diệp Phàm không thể nào còn có gì giấu giếm nữa, Thu Nguyệt tin chắc là vậy. Trong Vạn Đạo giới không có Siêu Phàm cảnh nào sử dụng bí pháp của võ đạo chi lực cả. Vậy mà hôm nay, võ đạo chi lực của Diệp Phàm lại được sử dụng. Điều đó cho thấy hắn ta đã học được kĩ năng đó ngay lúc nãy thôi.
Tưởng Phong tự dưng ngồi xuống, có một hiện thực đáng sợ đã nói cho hắn ta biến, trong trận chiến này, Thần Nguyên học phủ thua rồi. Cái giá của việc thua là mất đi ba mươi triệu tích phân và Vạn Đạo Pháp Nhãn.
Ba mươi triệu tích phân thì không là gì cả, thế nhưng Vạn Đạo Pháp Nhãn... đó là bảo vật trấn phủ của Thần Nguyên học phủ đó. Vậy mà lại phải tặng cho người khác như vậy, làm sao mà hắn ta cam lòng. Hơn nữa mọi chuyện này đều là cái bẫy do Thu Nguyệt sắp xếp, hắn ta đã thua một cách triệt để.
- Tưởng viện trưởng, thua thì phải chịu, đã ký khế ước rồi, Vạn Đạo Pháp Nhãn cũng phải nộp ra rồi chứ.
Thu Nguyệt nói đích danh hắn ta.
Hai tay Tưởng Phong run run, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ và do dự.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
- Viện trưởng, sau khi Lạc Tố Tố bại trận, Diệp Phàm đã từng nói một câu khiến tất cả những người ngoài Lạc Tố Tố cùng lên đấu. Nếu có thể đấu lại được một nắm đấm của hắn thì coi như hắn thua. Để Tưởng Vũ, Trần Giác và mấy người khác cùng tấn công Diệp Phàm, đây là chuyện Diệp Phàm nói, không tính mà được sao?
Tưởng Phong lập tức ngẩng lên nhìn người đang nói ấy. Người này không phải ai khác, chính là Mạc Bất Phàm.
Dương Nhược Huyên đi bên cạnh Mạc Bất Phàm, nghe vậy mà ngơ ra, cái lý vô liêm sỉ này hắn ta làm sao mà nói ra được chứ? Như vậy thì mọi người đều biết là Diệp Phàm đã nắm chắc được phần thắng rồi. Thời điểm mà hắn nói cũng là sau khi Lạc Tố Tố bị đánh bại, cho dù có cùng lên thì cũng không bao gồm Tưởng Vũ với Trần Giác được.
- Không sai, Thu viện trưởng, chuyện này là đệ tử của ngươi Diệp Phàm đề xuất mà, ta không khách sáo đâu nhé.
Tưởng Phong vội vàng nói tiếp theo đó.
- Tưởng viện trưởng, trong khế ước của chúng ta có nói rất rõ, chỉ cần thắng hai người sau đó thì Vạn Đạo học phủ bọn ta được coi là thăng rồi mà. Sao thế, chẳng lẽ Tưởng viện trưởng không thua nổi sao? Nếu là vậy thì để Thiên Đạo làm thẩm phán đi.
Thu Nguyệt nói không hề khách sáo. Muốn lừa nàng ta sao, đó là điều không thể, nàng ta đâu có ngốc đâu.
- Ồ, vậy vị bằng hữu này, ngươi đã nói vậy rồi thì có nghĩa là dám cược mọi sự thắng thua vào trận chiến này đó sao? Hay là ngươi chỉ làm giá thôi?
Tưởng Phong không thèm quan tâm đến Thu Nguyệt, hắn ta nhìn Diệp Phàm, nói. Trong khế ước đúng là có nói thắng hai người đằng sau, nhưng quan trọng nhất là Diệp Phàm phải thắng. Nếu chính Diệp Phàm chấp nhận bị bao vây, vậy thì điều kiện về việc thắng của họ sẽ thay đổi.
Vậy nên mục đích của Tưởng Phong là Diệp Phàm.
Mấy người trẻ tuổi, chỉ cần khích một câu thôi là có thể đã đồng ý luôn rồi.
- Ha ha, ở trước ta hả, mấy người này thì ta đúng là không thể giết họ trong một chiêu được. Nhưng mà trận cuối, Thần Nguyên học phủ thua rồi.
Diệp Phàm lớn giọng nói, chỉ vài câu khích tướng thôi mà cũng muốn lừa hắn, coi nhẹ hắn quá rồi đấy.
- Ồ, xem ra cái người được gọi là thiên tài cũng chẳng ra sao lắm. Nếu thực sự là kẻ vô địch thì sao lại phải sợ chiến đấu chứ.
Tưởng Phong vẫn không nói gì, giọng điệu khiêu khích của Mạc Bất Phàm lại vang lên, Tưởng Phong quay sang nhìn hắn ta với vẻ tán thưởng.
Có không ít những đệ tử thông minh hiểu ngay ra, lớn tiếng nói.
- Vậy là Diệp Phàm sợ rồi.
- Thứ hèn nhát, phế vật, vô dụng, ta còn tưởng mạnh đến mức nào cơ chứ, thế thôi mà cũng không dám nhận.
- Ôi, ta còn tưởng một nhân vật truyền kỳ sắp sống dậy nữa chứ, không ngờ cũng chỉ là một tên rác rưởi chẳng hề có sức cản phá.
- Thiếu chút nữa thì đã mê mẩn Diệp Phàm rồi, không ngờ lại yếu đuối như vậy. Tiếc cho tấm lòng thành của người ta ghê.
Tiếng chê cười của đám người cứ vang lên, nếu là người bình thường, có thực lực của Diệp Phàm thì chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, dù sao thì với thực lực của hắn đúng là không cần sợ gì cả. Nhưng mà Diệp Phàm thì không vậy, hắn đâu có yếu đuối, hắn chỉ quan tâm đến cảm nhận của Thu Nguyệt thôi. Trận chiến này, thứ đánh cược là sự trong sạch của Thu Nguyệt, nếu Diệp Phàm cứ cắm đầu vào làm, khiến sự thắng rơi vào thế nguy hiểm thì là không chịu trách nhiệm với Thu Nguyệt.
Cho dù Diệp Phàm có nắm chắc phần thắng thì hắn cũng sẽ không đồng ý đâu, vì hắn phải tôi trọng.
- Sao thế Diệp Phàm, ngươi không nói gì là thừa nhận sự yếu đuối của mình đó sao?
Mạc Bất Phàm nói tiếp.
- Sư tử có bao giờ quan tâm đến tiếng hét của bầy kiến không? Mạc Bất Phàm, ngươi là cái thá gì mà dám nói ta yếu đuối hả? Ngươi mà có gan thì lên đây đấu với ta một trận. Ta không ra quyền nào cũng có thể giết chết ngươi, nếu ngươi mà không chết, ta có thể thừa nhận là ta yếu đuối.
Diệp Phàm nói. Ngay lập tức, Mạc Bất Phàm trở nên im lặng, sắc mặt hắn ta trầm xuống, không dám lên đó.
Những ngườ khác cũng không kêu nữa, rõ ràng là không thể lay động được Diệp Phàm rồi. Cho dù bọn họ có nói gì thì hắn cũng coi như là vô hình.
Tưởng Phong cũng thấy hơi đau đầu. Là thiên tài thì đều rất kiêu ngạo, sao người này lại có thể thản nhiên đối diện với sự công kích của ngươi khác như vậy chứ?
Thu Nguyệt cho Diệp Phàm một cái hôn gió, lòng nàng ta vui vô cùng. Với sự thông minh của Thu Nguyệt, rất dễ để hiểu ra lý do tại sao Diệp Phàm lại làm vậy, đương nhiên là vì nàng ta rồi. Tên nhóc này không chỉ có sự kiêu ngạo và huênh hoang của một người trẻ tuổi mà còn có sự trầm ổn, trưởng thành mà ít người trẻ có nữa.