Ngô Trọng nghe vậy lập tức cắn chặt răng, khắp khuôn mặt đều là khuất nhục, nhưng mà hắn ta không dám lên, thực lực Trần Giác mạnh bao nhiêu, hắn ta biết rõ, cho dù mấy người hắn cũng không phải là đối thủ của Trần Giác, nhưng mà Trần Giác nhưng ở trước mắt nam nhân này không chịu nổi một chiêu.
Loại chênh lệch kinh khủng đến mức nào.
Đông đảo đệ tử Thần Nguyên học phủ cũng im lặng, bọn họ cho rằng mình lại có thể nhìn trò hay, lại không biết, bọn họ mới là nhân vật chính trong trò hay, là cả đám bọn họ đùa giỡn Diệp Phàm hay là Diệp Phàm đùa nghịch tất cả mọi người?
- Tưởng Vũ!
Hét lên từng tiếng vang lên, Tưởng Phong đứng lên, giận dữ nhìn Diệp Phàm, tên tiểu bối này diễn kịch, chẳng phải là coi hắn như hầu tử mà đùa nghịch sao, hắn ta đường đường là Thánh Hiền, hôm nay lại bị một tên tiểu bối trêu đùa như thế, quả thực là hoang đường.
Chỉ có đánh cho tên tiểu bối này tàn phế, hắn ta mới có thể ngăn chặn cơn tức giận này, nhưng hắn ta không thể ra tay, có Thu Nguyệt ở đây, ai cũng không động vào Diệp Phàm được, trừ phi là ở trên diễn võ trường phía trên tỷ thí.
Tưởng Vũ chính là đòn sát thủ của Tưởng Phong, Trần Giác thuộc về cấp độ thiếu niên Chí Tôn, tư chất của Tưởng Vũ thực chất cũng không đạt tới loại đẳng cấp này, nhưng mà sức chiến đấu của Tưởng Vũ lại vượt rất xa Trần Giác, bởi vì trong thần hồn của Tưởng V, dung hợp tàn hồn của tổ tông nhà họ Tưởng.
Tưởng Vũ có được tất cả kinh nghiệm chiến đấu cùng công pháp tu hành của lão tổ Thánh Hiền Cảnh, đồng thời hắn ta thu được rất nhiều cơ duyên, nguyên lực cô đọng gấp khoảng mười lần dân thường, cùng giai, cho dù là thiên kiêu Chí Tôn học phủ cũng có thể chiến một trận.
Diệp Phàm cường hoành quả thật khiến cho Tưởng Phong hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thế thôi, giống như sự tự tin của Thu Nguyệt đối với Diệp Phàm, Tưởng Phong đối với Tưởng Vũ cũng vô cùng tự tin.
- Thu viện trưởng, thắng bại chưa định, ngươi tính toán ta, sẽ không không cẩn thận tính kế cả mình luôn sao.
- A, cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới, bởi vì, Siêu Phàm cảnh không có người nào là đối thủ của Diệp Phàm cả.
Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi cười nhạt nói.
- Chờ xem!
Tưởng Phong nói xong, thân ảnh Tưởng Vũ xuất hiện, đeo một cây trường đao, trên người hắn ta tản ra bước ngoặt chuyển tiếp khủng bố lạnh lùng, ở trên người hắnta, gần như có một loại viên mãn đại đạo hợp minh.
Đệ tử Thần Nguyên học phủ lập tức xôn xao.
- Tưởng Vũ xuất thủ.
- Tưởng Vũ không phải ra ngoài lịch luyện sao, tại sao lại trở lại, Diệp Phàm nguy hiểm rồi.
- Còn nhớ rõ thời điểm lần trước Tưởng Vũ xuất thủ không?
- Trần Giác sư huynh bị hắn dễ dàng đánh bại, mà qua nửa năm, thực lực của Tưởng Vũ sẽ chỉ càng thêm cường đại, Diệp Phàm này cuồng vọng như th, cũng nên trả giá thật lớn.-
- Tưởng Vũ cố gắng, nhất đao trảm chết tên tiểu tử phách phối này.
- Không cần một đao, một chưởng chém giết hắn.
- Không cần một chưởng, chỉ điểm chém chết hắn.
- Không cần một chỉ, một hơi thổi chết hắn.
- Không cần . . .
Đệ tử Thần Nguyên học phủ rõ ràng đã đi vào tiết tấu, từ loại nhẹ nhõm trêu chọc này, Diệp Phàm cũng có thể rõ ràng cảm giác được sự cường hoành của Tưởng Vũ, nếu không phải có đầy đủ lòng tin, chí ít đệ tử Thần Nguyên học phủ sẽ không buông lỏng như thế.
Chỉ tiếc, bọn họ đoán sai thực lực của Diệp Phàm rồi.
- Ngươi đánh bại Trần Giác?
Tưởng Vũ cõng trường đao, lạnh lùng nói.
- Tùy ý chụp chết thôi, dùng đánh bại thì quá đề cao hắn rồi.
- Trần Giác quả thực không được tốt lắm, nhưng mà chung quy vẫn là người của Thần Nguyên học phủ ta, cho dù giáo huấn hắn, cũng không tới phiên ngươi, quỳ xuống, ta có thể không giết ngươi.
- Trần Giác không được tốt lắm ta cực kỳ tán đồng, nhưng mà, trong mắt ta, ngươi cũng không có gì đặc biệt.
Diệp Phàm nghe vậy lạnh nhạt nói.
- Ha ha!
Tưởng Vũ nghe vậy không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, một giây sau biến mất không thấy gì nữa, đao quang gào thét, một đao trảm toái Thương Khung, đao tâm ý cảnh bắn ra!
Đao tâm ý cảnh?
Lập tức tất cả mọi người sửng sốt, Tưởng Vũ có thể lãnh ngộ đao tâm ý cảnh cũng không tính là chuyện gì kỳ quái, nhưng mà tu vi Siêu Phàm cảnh lại có thể dùng được thanh đao tâm ý cảnh, điều này rất khủng bố.
Cho dù là Diệp Phàm, đối với kiếm ngộ trước mắt đã đạt đến kiếm đạo chi lực, lại vẫn không thể nào dung hợp nguyên lực hình thành hiệu quả áp chế kiếm đạo chi lực.
Đây là lĩnh vực mà Diệp Phàm chưa từng đặt đến nhưng mà cũng rất bình thường, trên thế giới này có vô số thiên tài vô đạo cường hoành, không có cái gì là nhất định, Siêu Phàm cảnh nắm vững Hợp Thánh cảnh mới có thể đặt chân trên lĩnh vực đó, bây giờ lại đang xuất hiện trên người Tưởng Vũ.
Chiêu này, trực tiếp rung động tất cả mọi người.
Tóc Diệp Phàm dưới đao tâm ý cảnh có chút phiêu động, trường kiếm phía sau hắn có chút vang lên, thần văn nguyên lực điên cuồng xa chuyển, tình huống Siêu Phàm cảnh ngưng tụ đao tâm ý cảnh là một loại võ kỹ đặc thù hoặc có lẽ là bí pháp.
Mà phàm là võ kỹ cùng bí pháp thì không thể thoát khỏi sự phục chế của Diệp Phàm.
Oanh!
Dưới nhất đao trảm Diệp Phàm gập chân nổ bắn ra, cả người bay đến không trung, ư đao khí né tránh, toàn bộ diễn võ trường xuất hiện một vết đao vô cùng to lớn.
- Tránh thoát, sao có thể, dưới đao tâm ý cảnh thực lực của Diệp Phàm sẽ bị áp chế, sao hắn có thể né tránh dễ dàng như vậy?
Có người kinh hô.
- Có chút thực lực, nhưng mà còn chưa đủ!
Tưởng Vũ quát lạnh một tiếng, trường đao chém ngang, đao khí vô cùng to lớn ngưng tụ xung quanh lưỡi đao, hoàn toàn bao phủ diễn võ trường.
- Đao tâm ý cảnh hoàn toàn sáp nhập vào bên trong trường đao, đây là võ đạo đã cụ hiện hóa đến cấp độ cực cao, Tưởng sư huynh quá mạnh.
Mạnh, xác thực rất mạnh, chí ít hiện tại Tưởng Vũ nắm vững kỹ xảo, Diệp Phàm cũng sẽ không, nhưng mà thuật nghiệp hữu chuyên công, Diệp Phàm mạnh nhất chính là năng lực học tập khủng bố cùng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Lăng Hư Kiếm sau lưng phát ra một tiếng kiếm rít vô cùng khủng bố, sau một khắc, trường kiếm xuất vỏ.
- Đao tâm ý cảnh, tính là cái gì?
Diệp Phàm khinh thường quát to một tiếng, tiếp theo, kiếm đạo chi lực hoàn toàn dung nhập vào bên trong Lăng Hư Kiếm, kiếm đạo chi lực khủng bố tạo thành một lĩnh vực, thân hình Tưởng Vũ lập tức bị áp chế, một giây sau, kiếm khí bẻ gãy đao khí như xé nát bẻ hãy cành khô, hung hăng trảm kích trên trường đao của Tưởng Vũ
Vạn quân chi lực bắn ra, trường đao của Tưởng Vũ không thể tưởng tượng nổi đánh vào ngực cha mình, oanh!
Một tiếng xé gió âm vang lên, Tưởng Vũ bay thẳng đến phía dưới Diễn võ đài \, phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên kinh hô:
- Kiếm đạo chi lực!
Kiếm đạo chi lực! !
Tất cả mọi người đứng lên, Tưởng Phong trực tiếp sửng sốt, trên mặt dày tràn đầy rung động, Thần Nguyên học phủ đệ tử hoàn toàn ngây người, các trưởng lão nhao nhao bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, ngay cả Thu Nguyệt cũng là không thể nào tin vào mắt mình.
Quân Hành học phủ, Quân Mạc nhìn Diệp Phàm bên trong hình chiếu, tất cả mọi người vô cùng yên tĩnh, chỉ có Diệp Quỷ cùng Diệp Tàn vẻ mặt không quan trọng, cần gì phải chấn động như vậy chứ ư? Đó là đại ca ta, ta đại ca không gì không làm được.
Tất cả mọi người Vạn Đạo học phủ hai mắt mà có cuông nhiệt thay thế, một võ tucó được kiếm đạo chi lực Siêu Phàm cảnh, không có người nào là đối thủ của hắn, đây là sức mạnh cấm ký của Siêu Phàm cảnh lực lượng cấm kỵ, đây là thần mới có thể đạt tới thành tựu, cái gì mà yêu nghiệt của yêu nghiệt Chí Tôn học phủ, vương thể gì đó,
- Người này có phong thái quỷ thần, vô địch chi chất, đợi một thời gian, ai có thể ngăn cản?
Thật lâu, Quân Hành học phủ Quân Mạc lẩm bẩm nói.
Sao đó! sao có thể dựa vào sự ban phát của kẽ địch được chứ! Sự tự do phải do chính mình đoạt lại.