Trần Giác dường như có cảm giác, nhảy vọt một cái, bay đến trước mặt Diệp Phàm, khuôn mặt tràn đầy sự ngạo nghễ tùy tiện:
- Một thú phế vật, cũng xứng đáng hung hăng thu thập chúng ta sao, ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao?
- Ngươi chính là Trần Giác!
- Bản nhân chính là Trần Giác, nếu bây giờ ngươi quỳ trên mặt đất đập đầu mười cái, ta có thể cân nhắc cho ngươi nhận thua, nếu không, ta sẽ đánh ngươi tới bán thân bất toại.
Trần Giác cao giọng nói.
- Trần sư huynh nói đùa cái gì vậy, thiên tài Vạn Đạo học phủ chúng ta vẫn luôn rất lương thiện đấy.
- Ha ha ha, hắn khả năng cảm thấy bản thân mình vô địch, dù sao liên tiếp chiến thắng ba người, oa, thật là lợi hại.
- Lúc này, hắn sẽ không nhận thua, có lẽ, hắn vẫn đang nghĩ một tay có thể ngược ngươi đấy.
Đệ tử Thần Nguyên học phủ ngươi một chút ta một câu, Diệp Phàm nghe vậy lúc này cười sang sảng nói:
- Ánh mắt đệ tử Thần Nguyên học phủ không tòi, đều có thể nhìn ra ta một tay đã có thể nghiền ép ngươi.
- Ai nha, thấy không, Diệp Phàm đã bắt đầu bành trướng, nhưng mà . . . Ngươi rốt cuộc là cái thá gì chứ? Ngươi ngu ngốc sao? Một tay nghiền épTrần sư huynh chúng ta? Hắn không một tay nghiền ép ngươi cũng không tệ rồi.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ai chứ? Cũng chỉ là nhường ngươi thôi, ngươi cái thứ ngu ngốc này, bị người ta đùa bỡn còn cười được nữa hả.
- Loại IQ này, thực sự là nhìn không nổi nữa mà, ha ha.
Đệ tử Thần Nguyên học phủ người nào người nấy vui mừng, nụ cười trên khóe miệng Trần Giác càng sâu, trên tay phải, nguyên lực vận chuyển, lạnh nhạt nói:
- Vạn Đạo học phủ các ngươi, trừ bỏ nữ nhân xinh đẹp một chút, không còn gì khác, tất cả đều là phế vật.
- Lần trước đi đến Vạn Đạo học phủ, còn tiện đường thưởng thức mấy nữ tu, ha ha ha, người thật đúng là tiện, ta vả mặt Vạn Đạo học phủ vẫn có nữ nhân tự động ngã nhào vào sao.
- Ta bị chơi xỏ sao? Ha ha ha,
Tất cả các ngươi trong mắt ta, giờ phút này cũng chỉ là chuyện cười, các ngươi có phải cho ta là tên hề, ngớ ngẩn? Chỉ tiếc là, các ngươi không đủ tư cách.
Diệp Phàm nghe vậy lạnh nhạt nói, tiếp theo, thân ảnh Diệp Phàm lập tức biến mất.
Rất nhanh! !
Đang!
Trần Giác ngăn cản, cao giọng nói:
- Cho dù ngươi che giấu thực lực thì thế nào, ngươi ở trước mặt ta vẫn chỉ là một con sâu kiến . . . Làm sao có thể! !
Oanh!
Một cỗ cự lực không cách nào tưởng tượng chợt hiện, Trần Giác bay thẳng lên, bay thẳng xuống đài..
Nhưng mà thân ảnh Diệp Phàm xuất hiện ở sau lưng Trần Giác, tay phải nắm chặt bả vai hắn ta, ngay sau đó nguyên lực trận văn xuất hiện, nguyên lực của Trần Giác hoàn toàn bị phong ấn.
- Tự nhận là đùa giỡn người khác, các ngươi có phải cho rằng trên thế giới này chỉ có các ngươi là người thông minh, trong mắt ta, trừ bỏ Tố Tố, toàn bộ đệ tử Thần Nguyên học phủ đều là đám ngu ngốc cả.
Diệp Phàm cao giọng nói, không khách khí châm chọc tất cả mọi người, tiếp theo, một quyền của Diệp Phàm hướng về phía mặt Trần Giác nện xuống.
Oanh!
Trần Giác hung hăng chạm vào mặt đất, con ngươi trợn to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, hắn ta ở trong tay Diệp Phàm, thậm chí không kịp đối mặt, người này vậy mà mạnh đến mức này.
Thân hình Diệp Phàm rơi xuống, chân phải giẫm ở trên mặt Trần Giá, cởi y phục lúc chiến đấu với Ngô Trọng bị cắt vỡ xuống, sát mãng chiến bào bạch sắc lúc này làm nổi bật khí chất vô cùng kiêu ngạo của Diệp Phàm.
- Đây chính là thiên tài của Thần Nguyên học phủ sao? Không chịu nổi một kích!
Diệp Phàm cao giọng nói, nhìn tất cả mọi người, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy sự ngông nghênh của thiếu niên, giờ phút này hắn giống như Tinh Thần lóa mắt nhất, tản ra tia sáng chói mắt không thể nào ngăn cản được.
Toàn bộ Thần Nguyên học phủ trợn tròn mắt, tình tiết này chuyển hướng có chút nhanh, nhanh đến mức bọn họ căn bản chưa kịp phản ứng.
Tưởng Phong đột nhiên đứng lên, trong mắt hắn ta tràn đầy kinh ngạc, thực lực của Trần Giác đã đạt đến trình độ thiếu niên Chí Tôn rồi, nhưng ngay cả thực lực vẫn chưa phát huy đã bị Diệp Phàm chế trụ, điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, Diệp Phàm có thể nghiền ép Trần Giác.
Điều này sao có thể? Diệp Phàm này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại mạnh mẽ như thế, như vậy, tất cả trước đó, cũng là diễn trò sao?
Tưởng Phong chợt nhìn về phía Thu Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thu viện trưởng thủ đoạn hay lắm.
Thu Nguyệt giờ phút này nơi nào còn có nửa phần âm trầm cùng phẫn nộ, cả người lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, mạn bất kinh tâm nói:
- Vạn Đạo pháp nhãn, ta muốn.
- Thật đúng một cái bẫy rất lớn, ngay cả ta cũng bị lừa rồi, nhưng mà, Thu viện trưởng nếu ngươi cho rằng các ngươi chắc chắn có thể giành được phần thắng, không khỏi vui mừng quá sớm rồi.
Tưởng Phong hừ lạnh nói.
- Tưởng viện trưởng, ngươi biết vì sao hôm qua ta lại ở lại Ngũ Hành học phủ và Bá thể học phủ thời gian ngắn như vậy không?
Thu Nguyệt nghe vậy lạnh nhạt nói, nàng căn bản không sợ người tiếp theo mà Tưởng Phong chuẩn bị, cho dù là thiên tài mạnh hơn, chỉ cần ởSiêu Phàm cảnh, không người nào là đối thủ của Diệp Phàm, đây chính là sự tự tin của Thu Nguyệt.
- Bởi vì tuyển thủ của hai đại học phủ quá yếu, mà Thần Nguyên học phủ ngươi, cũng giống như thế, chỉ vì Vạn Đạo pháp nhãn, ta mới cùng diễn một màn kịch mà thôi, nếu không, trận tranh tài nhàm chán này đã sớm có thể kết thúc rồi.
Thu Nguyệt không đợi nói chuyện Tưởng Phong, nói tiếp.
Tưởng Phong nghe vậy nhíu mày, Thu Nguyệt có lòng tin như thế, hiển nhiên Diệp còn kinh khủng hơn hắn ta tưởng tượng nhiều.
Dưới đài, Dương Nhược Huyên nhìn Diệp Phàm trên đài không ai bì nổi, lập tức có chút ngu ngơ, một màn này, vì sao lại quen thuộc như vậy? Hắn vẫn luôn giấu dốt sao? Đó là Trần Giác đó, nhân vật giống như thiếu niên chí tôn ở Thần Nguyên học phủ, bình thường Dương Nhược Huyên ngưỡng vọng sự tồn tại của hắn ta, Mạc Bất Phàm ở trước mặt hắn ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, giờ phút này hắn ta lại bị Diệp Phàm giẫm ở dưới chân.
Vì sao đến Trung Linh cảnh, Diệp Phàm vẫn có thể lóa mắt như thế?
Diệp Phàm giẫm lên Trần Giác, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngay sau đó một quyền mạnh mẽ đánh gãy xương tay phải của Trần Giác:
- Nữ nhân của Vạn Đạo học phủ ta, không phải là người mà loại rác rưới như ngươi có thể tùy ý đùa giỡn, đây là cái giá khi ngươi dám sờ mặt Thu Thủy Nhi, phế vật như thế, nếu không phải ngày đó ta bế quan chưa ra, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể đứng đấy đi ra tham gia giao đấu sao?
Nói xong, Diệp Phàm đứng lên, giống như đá một tên rác rưởi đồng dạng đá Trần Giác ra xa, mặt Trần Giác trực tiếp ma sát trên mặt đất, mãi cho đến diễn võ trường phía dưới, cả người như một con chó nhà có tang, nằm rạp trên mặt đất rên rỉ.
Thần Nguyên học phủ hoàn toàn yên tĩnh, máu tươi trên khóe miệng Diệp Phàm đã sớm được hắn lau sạch sẽ rồi, thân hình trước đó có chút chật vật trở nên vô cùng ngạo nghễ đứng thẳng, gió nhẹ đánh tới, trước mắt tóc rối có chút phiêu đãng, giờ phút này Diệp Phàm giống như một Đế Vương, nhìn xuống tất cả mọi người.
Thằng hề? Ai là thằng hề?
Ngớ ngẩn? Ai là ngớ ngẩn?
Tất cả mọi người không tự giác nuốt nước miếng, tại sao lại mạnh mẽ như vậy chứ? Rõ ràng lúc chiến đấu với đám người Ngô Trọng, còn miễn cưỡng như vậy, giờ phút này lại một chiêu tóm gọn Trần Giác, thậm chí không phải chiến đấu quá mức hoa lệ, thế nhưng hết lần này tới lần khác dạng khiến mọi người vô cùng kích động.
Vạn Đạo học phủ, trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Thủy Nhi tràn đầy dị sắc, khóe miệng lộ ra một nụ cười mị hoặc, khuôn mặt đỏ bừng, Diệp Phàm ngay trước mặt tất cả mọi người đánh gãy tay phải của Trần Giác, đây không chỉ là tuyên cáo sự cường đại của Vạn Đạo học phủ, quan trọng hơn là giúp Thu Thủy Nhi trút cơn giận.
Hắn nói hắn sẽ giẫm Trần Giác, hắn giẫm rồi.
- Thần Nguyên học phủ còn có người sao? Nếu như không có người nữa, những người tham chiến vừa rồi ngoại bỏ Lạc Tố Tố, những người khác có thể cùng nhau tiến lên, chỉ cần có thể hợp lực ngăn cản một quyền của ta thì coi như ta thua.
Diệp Phàm cao giọng nói, muốn bao nhiêu phách lối có bao nhiêu phách lối, hắn trào phúng nhìn Ngô Trọng, lạnh nhạt nói:
- Nắm đấm của ngươi không thể xé rách da ta, vì phối hợp với Thần uy của ngươi, còn muốn ta cưỡng ép chấn thương bản thân thổ huyết, ngươi xem ta như kẻ ngốc, ta thấy ngươi giống như kẻ ngu xuẩn, trên thực tế, ngươi đúng là một tên ngu xuẩn.