Diệp Phàm nghe vậy lúc này không thèm để ý cười cười, cũng sửa soạn tùy ý một phen, rời đi theo Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt từ trước đến nay nói chuyện rõ ràng, có điều Diệp Phàm cũng rất rõ, nàng cũng chỉ là nói một chút mà thôi, nếu nói thật vậy thì quá trẻ con.
Hai người trực tiếp đi tới diễn võ trường, ở nửa đường thấy Tưởng Phong dẫn không ít người đi tới, nhìn hai người Diệp Phàm cao giọng nói:
- Thu viện trưởng hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Vừa nói, ánh mắt Tưởng Phong ý vị thâm trường nhìn Diệp Phàm:
- Cũng đừng bởi vì một đêm vui thích mà ảnh hưởng tới tranh tài hôm nay của đệ tử.
Câu này hiển nhiên là giội nước bẩn.
- Cái này không làm phiền Tưởng viện trưởng quan tâm, chí ít Tưởng viện trưởng vĩnh viễn không có khả năng hiểu được vui thích của ta là như thế nào.
Thu Nguyệt nghe vậy không chút khách khí nào châm chọc, lão già này có ý với nàng, Thu Nguyệt nhìn lão già này là lại thấy buồn nôn.
- Ha ha, ngươi trẻ tuổi đương nhiên mạnh hơn chúng ta một chút, chúng ta cũng già rồi, có điều tu vi Thánh Hiền cảnh vẫn duy trì sức chiến đấu của ta ở đỉnh phong, có cơ hội có thể luận bàn cùng Thu viện trưởng một phen, học phủ ta chuẩn bị xong đồ ăn, Thu viện trưởng, mời.
- Không cần, chúng ta ăn rồi, trực tiếp đi diễn võ trường đi, làm xong chuyện sớm về sớm một chút, ta đợi ở Thần Nguyên học phủ không quen.
Thu Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Nếu như thế, vậy mời!
Tưởng Phong nghe vậy lúc này thay đổi phương hướng, mang theo Thu Nguyệt đi về hướng diễn võ trường.
Lúc này diễn võ trường đã tụ tập từng nhóm đệ tử Võ tu, hình chiến trận to lớn đã hình thành, bốn nam nữ đứng ở diễn võ trường chuẩn bị chiến đấu, hưởng thụ quỳ lễ của đông đảo đệ tử.
Lạc Tố Tố thình lình xuất hiện, hôm nay Lạc Tố Tố không kinh diễm như đêm qua, cả người mặc xiêm y màu trắng đơn giản, lụa mỏng che dung nhan khuynh thành đi, thanh nhã mà nhẹ nhàng.
Lúc Diệp Phàm đến, ánh mắt nàng ta cũng nhìn về phía Diệp Phàm, mắt to động lòng người giống như có một tia sắc thái khác thường, mặc dù không nhìn ra cái gì khác biệt hưng Lạc Tố Tố lại rõ ràng có một tia cảm giác không giống.
- Thần Nguyên học phủ chỉ đưa ra bốn người sao?
- Ha ha, trước mắt thì bốn, có điều nếu Diệp Phàm quá mạnh thì thêm một người.
Tưởng Phong nghe vậy tùy ý nói, bộ dáng như vậy hiển nhiên là nói khách sáo, ánh mắt khinh thường nói cho Thu Nguyệt, bốn người đủ đánh bại Diệp Phàm.
Diệp Phàm dưới sự ra hiệu của Thu Nguyệt trực tiếp đi lên diễn võ trường của Thần Nguyên học phủ, lập tức, đệ tử Thần Nguyên học phủ phía dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
- Đây chính là Diệp Phàm của Vạn Đạo học phủ?
- Thoạt nhìn thì rất đẹp trai, có điều nhất định là chỉ được mã ngoài thôi, không còn dùng được, cảm giác không cần Trần Giác sư huynh ra tay người ngày cũng bại.
- Ai, các ngươi còn không biết sao, Diệp Phàm này ngày hôm qua ở Bá Thể học phủ và Ngũ Hành học phủ ngốc thời gian rất ngắn, buổi tối đã đi tới Thần Nguyên học phủ chúng ta.
- Tốc độ nhanh như vậy, sợ là trận đầu đã bị đánh bại, cùng là, phương diện khác Vạn Đạo học phủ không thể chê, nhưng nói phương diện thiên tài tuyệt đỉnh vậy thì kém quá xa, Diệp Phàm này sợ là tới đi ngang qua sân khấu.
- Người nào không biết bên trong ngũ đại học phủ, Thần Nguyên học phủ ta là mạnh nhất, Vạn Đạo học phủ kém cỏi nhất, học phủ rác rưởi nhất khiêu chiến học phủ ưu tú nhất, buồn cười.
Đám người ngươi một lời ta một câu, không chút nào che giấu tiếng vang của bản thân, nếu không phải bận tâm Thu Nguyệt, chỉ sợ những người này sẽ càng thêm không kiêng nể gì cả.
- Trận đầu, Lục Vinh, ngươi lên.
Tưởng Phong chỉ một người nói.
Thực lực của Lục Vinh trong bốn người bọn Lạc Tố Tố là kém cỏi nhất, dù sao lúc trước hắn ta cũng không có tư cách được Phí Kỳ đưa đến Vạn Đạo học phủ.
Nhưng mà kém chỉ là tương đối, Lục Vinh có thể đứng ở chỗ này, địa vị của hắn ta ở Thần Nguyên học phủ không cần nói nhiều.
Lục Vinh nghe vậy trên mặt âm lãnh lộ ra một nụ cười lãnh khốc, tiếp đó đi đến phía trước Diệp Phàm, cây chủy thủ trong tay tùy ý xoay tròn, hai mắt giống như diều hâu, phản chiếu thân ảnh Diệp Phàm.
- Thiên tài Vạn Đạo học phủ? Ha ha ha, ta sẽ đánh ngươi thành đồ ngu.
Lục Vinh lạnh lùng nói.
- Thật sao, chỉ sợ các ngươi không có thực lực này, Thần Nguyên học phủ rất mạnh sao? Thoạt nhìn không được tốt lắm.
Diệp Phàm nghe vậy không khách khí nói, hai tay ôm ở trước ngực, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, nói:
- Ta chỉ đứng ở chỗ này, ngươi ngay cả góc áo ta cũng không đụng tới.
- Bà mẹ nó, kiêu ngạo như vậy, Lục Vinh sư huynh làm hắn đi.
- Một mặt hàng rác rưởi cũng dám ngông cuồng ở Thần Nguyên học phủ chúng ta, dạy hắn làm người.
- Rắm thối hò hét, thật sự coi mình là cái mặt hàng gì?
Lập tức người của Thần Nguyên học phủ không thể nhẫn, một chỗ khác, đệ tử Quân Hành học phủ đã dự liệu được kết cục, Diệp Phàm cường thế bọn họ vẫn rõ mồn một trước mắt, Vạn Đạo học phủ đã phụng Diệp Phàm thành thần.
- Ngay cả góc áo của ngươi cũng không đụng tới? Người dám nói chuyện với ta như vậy, hoặc là đồ ngu, hoặc là đã trở thành người chết, mà ngươi, ngay cả đồ ngu cũng không bằng.
Lục Vinh nghe vậy quát lạnh nói, tiếp đó thân hình lập tức biến mất, thích khách lưu cực mạnh đột tiến Huyễn Không Đột Tiến!
Vèo, một đạo quang ảnh hiện lên, Diệp Phàm lập tức cúi đầu một cái, một kích này cực nhanh, nhưng ngay sau đó, Lục Vinh một cước đá xuống, cả người Diệp Pham bay lên, rơi ầm ầm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.
Lập tức, đệ tử Thần Nguyên học phủ đều sửng sốt, yếu như vậy?
Lục Vinh cũng có chút chưa phản ứng kịp, con hàng này kêu gào vang đội như vậy, làm sao yếu như thế?
Đệ tử Quân Hành học phủ cũng sửng sốt, đây là chơi thế nào ra?
Vạn Đạo học phủ..
Diệp Phàm miễn cưỡng lau máu tươi bản thân ép ra, sau đó đứng lên rất nhanh, rút trường kiếm sau lưng ra, hai mắt sáng rực nhìn Lục Vinh:
- Ngươi có chút thực lực, có điều muốn đánh bại ta, không có khả năng.
- Một chiêu đã đánh thành như vậy còn khoe khoang?
- Ha ha, không hổ là thiên tài Vạn Đạo học phủ, tên thiên tài này cực kỳ Vạn Đạo học phủ.
- Đoán chừng chính là thật giả lẫn lộn, ta đã biết, phó viện trưởng đi Vạn Đạo học phủ đã thu được quyền tu hành ở Vạn Đạo giới, nhưng đó là ba người cùng nhau tu hành, mà Thu Nguyệt đã nói trước, lần này người tác chiến cùng Diệp Phàm mới có tư cách tiến vào Vạn Đạo giới, mà Diệp Phàm trận đầu sẽ thua, như vậy tiến vào Vạn Đạo giới sẽ chỉ có một người, giỏi tính toán.
- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng người này mạnh bao nhiêu đây, chậc chậc, nhìn cái bộ dáng này của hắn, sợ là bị lừa dối nhiều.
- Ha ha, đoán chừng Diệp Phàm thật sự coi mình là tuyệt thế thiên tài gì đó đấy.
Không chỉ có những đệ tử này nghĩ như vậy, ngay cả Tưởng Phong viện trưởng và các trưởng lão cũng nghĩ như vậy..
- Thu viện trưởng, cần gì chứ?
- Tưởng viện trưởng, ta thích, ngươi làm sao?
- Ta không thể thế nào, có điều, ngươi bàn tính tại Thần Nguyên học phủ ta sợ là không có tác dụng gì.
Tưởng Phong nghe vậy cười nói, tiếp đó cao giọng:
- Lục Vinh, "toàn lực ứng phó"!
Lục Vinh nghe vậy hơi sững sờ, tiếp đó trong lòng để ý cái gọi là toàn lực ứng phó, ý là để cho hắn ta nhường, Tưởng Phong muốn để cho tất cả người dự thi bọn họ đều tiến vào Vạn Đạo giới.
Lúc này Lục Vinh điên cuồng xoay tròn chủy thủ, quát to:
- Bằng loại rác rưởi ngươi cũng xứng nói Thần Nguyên học phủ ta không được tốt lắm sao? Ai cho ngươi tự tin.
Nói xong lần nữa nhắm về phía Diệp Phàm.
Xẹt!
Chủy thủ chém ngang, Diệp Phàm ngăn trở, tiếp đó chủy thủ bên cạnh xoay tròn hướng vào bên phía trong kiếm pháp Lăng Hư kiếm, trực tiếp vạch phá một lỗ hổng trên quần áo Diệp Phàm, vì trò hay hôm nay, Diệp Phàm mặc chiến bào sát mãng ở bên trong, bên ngoài còn mặc một tầng trang phục Võ tu phổ thông.