Vô Địch Thiên Đế

Chương 63: Bia đá đo mạch

Chương Trước Chương Tiếp

Viện trưởng?

Tất cả mọi người thoáng ngây người. Chẳng ai ngờ được lão già bình thường này lại là viện trưởng Thiên Phủ, càng không ngờ tới viện trưởng này còn tới Sở Quốc nhỏ bé bọn họ.

- Viện trưởng tha tội. Chỉ tại người này hoàn toàn không để mắt tới Thiên Phủ chúng ta, ta mới ra tay giáo huấn.

Thẩm Quát vội vàng cung kính nói.

- Ta về sẽ tìm lão già Thẩm Đàm kia tính sổ, xem thử hắn đã sinh ra một đám người thế nào. Lần này, đại hội thu đồ đệ ở Sở Quốc sẽ do ta tới chủ trì, ngươi dẫn theo những kẻ không biết xấu hổ này cút cho ta.

Lão già mắng to, làm gì có phong độ của tiền bối cao nhân. Trán Triệu Quát toát mồ hôi lạnh, ra sức gật đầu và rời đi trước. Đám người Thẩm Vân Xung theo sát phía sau.

- Cô bé Dĩnh Huyên, ngươi trở lại nói thật nói chuyện hôm nay cho Phó viện trưởng biết.

Lão già nói tiếp. Lý Dĩnh Huyên nghe xong, cung kính khẽ gật đầu.

Bắc Cung Hàn Tiêu giật mình. Mặc dù hắn biết Dương lão không tầm thường, nhưng dù sao cũng không ngờ người này có thể không tầm thường đến mức này.

- Dương lão, ngươi?

- Ha ha, thằng nhóc Bắc Cung, không sai, ta chính là viện trưởng Thiên Phủ Dương Thương. Mấy năm nay vẫn phải cám ơn ngươi đã ra sức giúp đỡ Thiên Phủ chúng ta, Đinh Hạ Phong ở chúng ta Thiên Phủ chính là đệ tử được trọng điểm bồi dưỡng.

Lão già cười nói.

Đinh Hạ Phong là đại ca Đinh Xuân Thu, năm ngoái trở thành đệ tử của Thiên Phủ, là nhân vật thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc.

- So với ân tình của Dương lão đối với ta, những điều này không tính là gì cả. Đúng rồi, đây là thanh niên tuấn kiệt của Sở Quốc chúng ta.

Bắc Cung Hàn Tiêu giới thiệu, trong giọng nói đầy vẻ tự hào, hiển nhiên hắn có lòng tin vào nhóm người này còn mạnh hơn trước. Đừng thấy trước đây Hán Quốc đến khiêu khích đã nói Sở Quốc không có người, đó là vì nhóm người mạnh hơn đều đã bước vào Thiên Phủ, những người ở lại đều là thiếu niên trên dưới mười tám tuổi.

Hán Quốc đã có sự chuẩn bị trước khi đến, lấy hữu tâm tính kế vô tâm, bọn họ không bằng cũng là rất bình thường. Đương nhiên, thiên tài ở Hán Quốc quả thật cũng nhiều hơn Sở Quốc.

Bình thường đại hội thu đồ đệ một năm một lần, năm ngoái người tham gia thi đấu chủ yếu đều là thanh niên tuấn kiệt ở hai tòa thành trì gần đây. Lần này hoàn toàn là thiên tài trong Hoàng Đô, cũng vì năm nay thiên tài trong Hoàng Đô còn mạnh hơn năm trước nhiều.

Còn có một nguyên nhân nữa là buổi giao lưu của bốn họ viện.

Rất nhiều năm qua, người có thể bước vào Thiên Phủ đều bị Bắc Cung Hàn Tiêu ép xuống, nếu một lần có quá nhiều thiên tài bước vào học phủ, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với mỗi năm chỉ có số ít thiên tài bước vào.

- Lão phu thấy chất lượng thiên tài năm nay không sai,.

Dương Thương cười nói, dẫn theo nữ tử khuynh thành phía sau đi về phía đám người Bắc Cung Tuyết. So với Thẩm Quát vênh váo hống hách, Dương Thương rõ ràng càng được đám đông hoan nghênh hơn.

- Nhược Huyên, ngươi cũng là học sinh mới năm nay, lại cùng bọn họ tham gia cuộc so tài đi.

Dương Thương đột ngột nhìn nữ tử tuyệt mỹ phía sau.

- Vâng, gia gia!

Dương Nhược Huyên dịu dàng gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Phàm cúi đầu khẽ nói:

- Cảm ơn công tử đã cứu mạng.

Diệp Phàm thoáng ngây người, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng này, đôi mắt mê người như vậy, là nàng!

Trước đây Hứa Lâm từng truy sát một nữ ăn mày, bị hắn gặp phải mới tiện tay cứu. Lúc đó, điều gây ấn tượng sâu sắc nhất với chính là đôi mắt rung động lòng người này, bây giờ nữ tử này chủ động cảm ơn, hắn đã có thể chắc chắn.

Đường đường là cháu gái của viện trưởng Thiên Phủ, không ngờ lại biến thành ăn mày, đúng là thiên hạ to lớn không thiếu điều kỳ lạ.

- Chỉ là tiện tay thôi!

Diệp Phàm chắp tay nói.

Dương Nhược Huyên khẽ gật đầu:

- Ta là Dương Nhược Huyên, không biết công tử tên gì?

- Ta là Diệp Phàm!

Hai người chào hỏi sơ qua xong không nói nữa. Dù sao nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện riêng. Nhưng ánh mắt đám người Thượng Quan Phi Độ nhìn về phía Diệp Phàm đều thay đổi. Sao người này tới đâu cũng có duyên với nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân cực phẩm như thế.

Bắc Cung Tuyết bĩu môi, hung hăng lườm Diệp Phàm, trong lòng thầm phiền muộn, đại sư phụ dâm tặc.

- Dựa theo quy định Thiên Phủ chúng ta thu đồ đệ trước kia, chỉ có năm người có thể thông qua sát hạch. Ban đầu các ngươi quyết đấu với nhau để tìm ra tám người đứng đầu, lại thông qua cửa ải giám sát tư chất có thể bước vào Thiên Phủ.

Dương Thương cao giọng nói:

- Nhưng lần này trưởng lão Thiên Phủ ta ở trong đại hộ thu đồ đệ đã lấy thế đè người, luôn ỷ mạnh hiếp yếu, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với các vị.

- Vì vậy lần này thu đồ đệ sẽ không theo danh sách quy định, cũng không cần so tài, chỉ cần tư chất đạt tiêu chuẩn đều có thể bước vào Thiên Phủ.

- Dương lão, hôm qua Triệu Quát đã đáp ứng cho ba người Diệp hiền chất bước vào học phủ.

Bắc Cung Hàn Tiêu nhắc nhở.

Trong lòng Diệp Phàm lập tức vui mừng, không uổng công ta gọi ngươi một tiếng Hàn thúc, nếu lúc này chiến đấu, hắn không sợ ai, nhưng đo lường về tư chất, sợ rằng các ngươi không biết cái gì gọi là phế phẩm.

- Tất nhiên, Triệu Quát là trưởng lão của Thiên Phủ ta, đã nói ra tát nhiên có thể tính. Ba người Diệp Phàm sẽ trực tiếp bước vào Thiên Phủ chúng ta, đương nhiên vẫn phải đo lường tư chất. Ta sẽ phân phối Vũ Phong tu luyện cho các ngươi.

Dương Thương nói rất dứt khoát, trẻ tuổi như vậy, lớn lên ở Sở Quốc vẫn có thể vượt cấp đánh bại đệ tử nhị tinh Thiên Phủ, chắc hẳn tư chất tuyệt đối nghịch thiên, nếu thật sự nghịch thiên, sẽ để lại bồi dưỡng ở Thần Vũ Phong.

Thiên Phủ ở Sở Quốc tổng cộng thiết lập hai mươi điểm thu đồ đệ, mỗi điểm thu đồ đệ đều bao hàm ba tòa thành trì gần đó, hàng năm mỗi điểm thu đồ đệ sẽ thu năm người, tổng cộng chính là một trăm người, sáu vương triều đều như vậy, chính là sáu trăm người.

Nếu dựa theo quy định trước kia, ba người Diệp Phàm chiếm ba suất, hai suất khác sẽ được lựa chọn từ các thí sinh tới tham dự, có thể tưởng tượng được độ khó trong đó thế nào. Nhưng lần này gặp phải Dương Thương, không thể không nói là may mắn của đám người bọn họ.

Theo cảnh tay Dương Thương vung lên.

Trước mặt đám người Diệp Phàm xuất hiện một tấm bia đá rất lớn, trên tấm bia đá còn có hoa văn đặc biệt. Mọi người từ tò mò dần trở thành nghi ngờ, cuối cùng là chấn động.

- Chẳng lẽ đây là bia đá đo mạch trong truyền thuyết?

- Không ngờ ta có thể nhìn thấy chính phẩm, có người nói loại bia đá này không chỉ có thể đo được tư chất của ngươi, thậm chí còn có thể đo ra ngộ tính và ý chí của ngươi nữa. Thật thần kỳ.

- Trước kia đều là đá đo mạch, không ngờ lần này ta có thể nhìn thấy là bia đá đo mạch, đúng là vinh hạnh!

Từng tiếng nói thì thầm vang lên, Dương Thương cao giọng nói:

- Đinh Xuân Thu, người đầu tiên bắt đầu.

Đinh Xuân Thu nghe vậy không khỏi khẩn trương rồi đi tới. Hôm nay hắn không mặc áo bào gấm sang trọng, là chiến bào võ giả. Trong trường hợp này, rõ ràng áo bào võ giả nghiêm túc hơn áo bào gấm.

Hắn đi đến gần bia đá đo mạch.

- Đưa nguyên lực vào tấm bia đá, thả lỏng tâm thần.

Đinh Xuân Thu nghe theo, lập tức có từng tia sáng hiện lên trên tấm bia đá.

Trên đường ý chí có ba mục đánh dấu, theo thứ tự là thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng. Trên thượng đẳng lại không phân chia nữa.

Đám người phía dưới đều tò mò nhìn tấm bia đá.

Đường ý chí chậm rãi tăng lên, vượt qua vạch hạ đẳng. Mọi người đều không thấy bất ngờ. Dù sao hắn cũng là cường giả thiên tài Sở Quốc.

Tia sáng chậm rãi tăng lên, càng lúc càng chậm, khi sắp vượt qua vạch trung đẳng thì dừng lại.

Đám người lập tức xôn xao. Sao thậm chí còn chưa tới trung đẳng vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)