- Ta an ủi người thế nào? Ta thế nhưng cực kỳ quan tâm nữ tử đó?
Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi nói thẳng.
- Quan tâm?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cổ quái nhìn Lạc Tố Tố.
- Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Làm sao, chẳng lẽ nhìn ta không ôn nhu săn sóc sao?
Lúc này Lạc Tố Tố xấu hổ nhìn Diệp Phàm.
- A, ôn như săn sóc, liếc mắt một cái là nhìn ra, tối nay cảm ơn ngươi, ta đưa ngươi trở về.
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Đưa ta trở về?
Lạc Tố Tố nghe vậy sắc mặt có chút đỏ, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng trên đường vẫn sẽ có một vài đôi nam nữ hẹn hò đi lại bên ngoài, lầu các dành cho khách bên này của Diệp Phàm mặc dù người ở thưa thớt, những nơi Lạc Tố Tố ở là khu nữ tử, có rất ít nam tử tiến vào.
Phàm là có nam tử tiến vào cũng là tình lữ trực tiếp đưa về nhà, Lạc Tố Tố biết rõ Diệp Phàm chỉ theo lễ phép và cảm ơn, cũng không có ý gì khác, nhưng nếu như bị những người khác nhìn thấy, không thể không hiểu làm bọn họ.
Lạc Tố Tố có chút xấu hổ, Diệp Phàm lập tức hơi sững sờ, sau đó nghĩ nghĩ, hiểu được lo lắng của Lạc Tố Tố, lúc này cười nói:
- Vậy nếu không đêm nay ta sẽ không tiễn ngươi, đợi ngày sau có cơ hội, ta mời người ăn cơm.
- Đã trễ như thế, ngươi yên tâm ta trở về một mình sao?
- A, ở bên trong Thần Nguyên học phủ chẳng lẽ còn có người dám làm loạn với ngươi?
- Ai biết, học phủ to lớn như thế, buổi tối đệ tử ra ngoài cũng rất ít, cho dù thật sự có người ra tay với ta, người bình thường cũng rất khó phát hiện, thời điểm ta đi ra chính là phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ đấy.
Lạc Tố Tố cũng không biết vì sao bản thân nói ra mấy câu như vậy, tất cả mọi người là Võ tu, nhất là bản thân Lạc Tố Tố cũng là thiên tài không tầm thường, trừ bỏ Hư Cương cảnh, nếu không không ai có thể thần không biết quỷ không hay gây bất lợi cho nàng ở Thần Nguyên học phủ.
Nhân vật trưởng lão của học phủ cũng là Hư Cương cảnh, càng không có khả năng ra tay với nàng, có thể nói tình cảnh của nàng vô cùng an toàn, muốn Diệp Phàm đưa trở về căn bản là không cần thiết, nếu đổi thành người khác, cho dù chủ động yêu cầu đưa Lạc Tố Tố, Lạc Tố Tố nhất định cũng sẽ từ chối.
Nhưng không biết vì sao, Lạc Tố Tố gặp Diệp Phàm lại thay đổi cách nói, không nhịn được nói ra.
- Vậy được rồi, ta sợ bị người khác thấy lại hiểu lầm, không tốt với thanh danh của ngươi.
- Chúng ta là người tu voc, quản ngươi khác hiểu lầm làm gì, bản thân mình là tốt là được rồi, ta cũng không sợ, ngươi sợ cái gì?
- Ngươi nghĩ như vậy ngược lại để ta lau mắt mà nhìn, nếu như vậy thì chúng ta đi thôi.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Lạc Tố Tố một cái nói, lúc này hai người đi về phía nơi ở của Lạc Tố Tố.
Trên đường đi trái lại nói không ít, cũng nói chuyện chiến đấu ngày mai, Diệp Phàm chỉ là mịt mờ cười một tiếng, nhưng cũng không nói có nắm chắc hay không, để cho Lạc Tố Tố có chút không rõ ràng lắm.
Rất nhanh liền đến tiểu viện nơi Lạc Tố Tố ở, trên đường đi ngược lại cũng gặp phải không ít đệ tử, những đệ tử này sau khi nhìn thấy Lạc Tố Tố đều lộ ra kinh ngạc và hiếu kỳ, thậm chí không ít nam đệ tử không thể tin, Lạc Tố Tố vậy mà lại hẹn hò buổi tối cùng một tên nam tử, nam tử này là ai?
Đúng ở cửa tiểu viện Lạc Tố Tố, nàng đỏ mặt nhìn Diệp PHàm, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi đưa ta trở về.
- Không có việc gì, hẳn là ta cảm ơn ngươi, nếu như không phải ngươi ta cũng không biết tình huống của Dương Nhược Huyên, trong khoảng thời gian này ngược lại cho ngươi thêm không ít phiền phức.
- Bằng hữu không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?
- A, là nên.
Diệp Phàm nghe vậy nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói, hiển nhiên hắn công nhận hai chữ "bằng hữu" này của Lạc Tố Tố.
- Ngươi có muốn đi vào ngồi một chút hay không?
- Ừm, được...không được.
Ban đầu Diệp Phàm nói xong, vừa vặn hắn hơi mệt chút, có điều ngược lại suy nghĩ một chút, đây là phòng ở của Lạc Tố Tố, bản thân đi vào buổi tối không tốt.
- Ngươi muốn đi vào cũng không cho ngươi vào.
Lạc Tố Tố có chút cười khẽ nói, sau đó mở cửa tiểu viện ra, để hai tay sau lưng, cười khẽ xoay người, nhìn Diệp Phàm ôn nhu nói:
- Diệp Phàm, ngày mai cố lên.
Phong tình trong nháy mắt này khiến cho Diệp Phàm cũng hơi có chút trầm luân, thật sự là một nữ tử khuynh thành.
Cửa viện đóng lại, Diệp Phàm cảm nhận được mùi thơm lưu lại ở chóp mũi, tiếp đó lắc đầu, thầm nói: Tiểu nha đầu này sau khi ở chung ngược lại là một nữ tử không tồi.
Vừa rồi hương vị trong tiểu viện có chút giống Võ Đạo Nguyên Linh Đan, loại mùi thơm này là thời gian luyện chế trong vòng ba canh giờ, hơn nữa còn chưa chỉnh đạo vận xong, sợ là luyện chế thất bại.
Tính toán thời gian, thời điểm ta truyền âm nàng ta chắc là vừa lúc đang luyện đan, sẽ không phải là ta quấy rầy nàng ta khiến nàng ta thất bại chứ?
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm nghi hoặc, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, ngày mai còn một tuồng kịch muốn diễn, trở về điều chỉnh trạng thái một chút, thuận tiện luyện chế một lò Võ Đạo Nguyên Linh Đan bồi thường nàng ta.
Lạc Tố Tố dựa vào cửa viện, trái tim đập nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy phức tạp, thật lâu nàng ta rời cửa viện, lặng lẽ mở cửa viện ra, phát hiện thân ảnh Diệp Phàm đã biến mất, đôi môi mê người cong lên:
- Đi ngược lại rất nhanh.
- Ta quản hắn đi nhanh làm cái gì, hừ, ta nên nói với hắn, đan dược của ta bởi vì hắn mà luyện chế thất bại, để cho hắn bồi tích phân cho ta mới đúng, thật sự là đáng giận, đừng tưởng rằng ngươi đưa ta trở về là có thể bù đắp tổn thất của ta.
Tự lẩm bẩm một hồi, Lạc Tố Tố đóng cửa sân lại, nhẹ nhàng về phòng mình, đắc ý đi vào mộng đẹp.
Trở về lầu các dành cho khách, Diệp Phàm trực tiếp đi đến dây leo bên cạnh giường, nhìn thoáng qua gian phòng ở tiểu viện, ánh đèn nơi đó đã tắt đi, hiển nhiên là Thu Nguyệt đã ngủ rồi.
Diệp Phàm xoay người tiến vào phòng tắm, dùng huy chương đổi vật liệu Võ Đạo Nguyên Linh Đan, tiếp đó luyện chế.
Sau hai canh giờ, Võ Đạo Nguyên Linh Đan thượng đẳng ra lò, Diệp Phàm phất tay thu hồi, đặt trong bình ngọc, sau đó tắm rửa, trở lại trong tiểu viện dây leo, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Khi vệt ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Diệp Phàm tỉnh lại, sau đó luyện thần một chút, Thu Nguyệt lười biếng mở cửa phòng nàng ra, mặc áo ngủ bên cạnh lên người, cảnh xuân mịt mờ như ẩn như hiện, không ngừng khiêu chiến thần kinh Diệp Phàm.
- Tiểu tử kia thật sự chịu khó, sớm như vậy đã bắt đầu tu hành..
Đôi môi mê người của Thu Nguyệt đóng mở, diễn tấu ra giai điệu êm tai.
- Buổi tối ngủ được sớm, tự nhiên dậy sớm.
Diệp Phàm nghe vậy tùy ý nói.
- A, có đúng không? Hôm qua tiểu nha đầu Lạc gia sang đây xem ngươi đi ngủ sao?
Thu Nguyệt ngáp một cái, áo bào theo tay nàng kéo lên phía trên, cặp đùi trắng noãn đẹp mãnh liệt đánh sâu vào đôi mắt Diệp Phàm.
Diệp Phàm đương nhiên không khách khí đặt ánh mắt phía trên cảnh xuân Thu Nguyệt lộ ra, cười nói:
- Thì ra viện trưởng quan tâm ta như vậy, rõ ràng đã tắt đèn còn biết có người tới tìm ta, sẽ không phải là ngươi ăn dấm* rồi chứ?
(*Ăn dám: Ghen.)
- Hừ, tiểu tử ngươi hiện tại miệng lưỡi càng ngày càng bén nhọn, tỷ tỷ đều nói không lại ngươi, có điều, nhìn đủ chưa?
- Cũng tạm.
- Cũng tạm? Ha ha ha, tốt lắm tiểu sắc lang, theo ta đi diễn võ trường đi, hôm nay diễn ra, nếu ngươi diễn tốt, có lẽ tỷ tỷ không chỉ cho ngươi xem không.
Thu Nguyệt phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn, tiếp đó vung tay lên, cầm quần áo mặc, sau đó đi ra khỏi lầu các dành cho khách.