- Ta cũng không muốn một thuộc hạ như ngươi. Diệp Phàm, ngươi không cần xen vào chuyện của ta nữa, ngươi cũng không cần lo lắng mối thù của Thiên Phủ, Bất Phàm sẽ giúp ta làm tốt thôi. Tuy nhiên, ngươi nhất định phải cho ta Thiên Phủ Bí Tàng, với cả Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy nữa.
Dương Nhược Huyên quả quyết nói. Nếu như đã đến một bước này, vậy thì nàng ta dứt khoát vạch mặt luôn. Một bên là bằng hữu của nàng ta, một bên là người yêu của nàng ta, nàng ta lựa chọn người yêu thì không sai.
Diệp Phàm cũng không cho rằng nàng ta có lỗi, là ai rồi cũng sẽ lựa chọn người yêu của mình thôi. Nhưng mà, Diệp Phàm không tán đồng thái độ không rõ thị phi của nàng ta. Ngươi có thể lựa chọn người ngươi yêu, nhưng ngươi không nên quên mất mối thù của Thiên Phủ.
- Nếu ngươi chưa từng ngu xuẩn đến thế, tất cả hành động của ngươi cũng là vì báo thù cho Thiên Phủ thì ngươi đúng là người thừa kế của Thiên Phủ, cũng là chủ nhân chân chính của Thiên Phủ Bí Tàng. Tuy nhiên, ngươi tằng tịu với kẻ thù, quên mất nợ máu vạn người của Thiên Phủ, quên lời căn dặn và ân tình của Dương lão ngày xưa. Bây giờ ngươi đã không còn xứng được xem là người thừa kế của Thiên Phủ nữa rồi. Không, ngươi không chỉ không xứng được xem như là người thừa kế, thậm chí ngươi còn không xứng được xem là đệ tử của Thiên Phủ.
- Ta có xứng hay không không phải do ngươi quyết định. Diệp Phàm, nếu ngươi thật sự nhớ ân tình của gia gia ta, ngươi nên hoàn toàn giao Thiên Phủ Bí Tàng cho ta. Đừng có mà đứng đây hư tình giả ý khuyên bảo, chẳng qua ngươi chỉ muốn độc chiếm bí tàng mà thôi.
- Ở đây có 200 vạn tích phân, cộng với số tích phân cho ngươi trước đó thì đã đủ để bù đắp được tổng số của Thiên Phủ Bí Tàng, ngươi cầm lấy đi. Còn về Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, ta sẽ không đưa cho ngươi. Nếu không có ta, thậm chí ngươi còn không có cả tư cách lấy Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy nữa là, cho nên, ngươi không có tư cách đòi hỏi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, sau đó trực tiếp vứt 200 vạn tích phân qua.
- Ta cũng sẽ không để cho một tên tạp chủng dùng Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy để rèn luyện thân thể.
- Diệp Phàm, ngươi thật ích kỷ, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy là chí bảo của Thiên Phủ bọn ta, ngươi thèm muốn chí bảo thì cứ nói thẳng, cần gì đứng đây dối trá như vậy.
- Ha ha, ta đã nói với ngươi rồi mà Nhược Huyên, Diệp Phàm căn bản không phải là người tốt.
Mạc Bất Phàm lập tức cười nhạo mà nói.
- Mạc Bất Phàm, con thứ của Mạc Bách Trần. Trong số các công tử Mạc gia, hắn ta có tư chất kém nhất, làm người cực kỳ háo sắc, không biết bao nhiêu nữ tử bị hắn ta cưỡng ép giày xéo, hơn nữa hắn ta còn ham quyền ham thế, một lần uống say năm mười bảy tuổi từng nói lời hùng hồn là nhất định phải làm ra một chuyện lớn để cho phụ thân nhìn mình với con mắt khác.
Lạc Tố Tố thuộc như lòng bàn tay mà nói.
- Một người như vậy không thể nào sẽ vì ngươi mà phế phụ thân mình, nhưng hắn ta nhất định có thể làm ra chuyện như mượn tay của ngươi giết Diệp Phàm, diệt trừ hậu hoạn của Thiên Phủ. Mục tiêu của hắn ta là nhận được sự xem trọng của phụ thân, quản lý Thiên Hạ thương hội.
- Mặt khác, sau lưng loại thế lực lớn như Thiên Hạ thương hội đều có Thái thượng trưởng lão Chí Tôn cảnh không xuất thế. Mà đối với một thế lực bất kỳ, chinh phạt thế lực vượt qua Linh cảnh là vô cùng quan trọng, cũng không phải là chuyện mà hội trưởng có thể quyết định được. Thiên Hạ thương hội vẫn luôn làm một thương hội đặt chân ở Trung Linh cảnh, rất ít tham gia tranh đoạt địa bàn, sát phạt tài nguyên.
- Đây là tôn chỉ mấy ngàn năm qua của Thiên Hạ thương hội. Mặc dù Mạc Bất Phàm có chút thủ đoạn, nhưng để trở thành hội trưởng thương hội thì cũng chắc chắn không có khả năng phát động binh đến Đông Linh cảnh. Đầu tiên, tam đại Thái thượng trưởng lão sẽ không đồng ý, thứ hai, chuyện này không hề có chút lợi ích nào đối với Thiên Hạ thương hội, bên trong Đông Linh cảnh không có cường giả thực lực Chí Tôn tọa trấn nhưng lại có rất nhiều nơi đã có đại năng ẩn thế tu hành.
- Những đại năng này không thể nào lại cho phép thế lực Trung Linh cảnh làm nhục Đông Linh cảnh như vậy được, đây là vấn đề tôn nghiêm. Cho nên, Diệp Phàm có thể lấy danh nghĩa Thiên Phủ hủy diệt Kiếm Tông, nhưng Thiên Hạ thương hội lại không có tư cách. Cho dù ngươi là thê tử của hội trưởng thì cũng không được phép.
- Nói cách khác, nếu Mạc Bất Phàm cho ngươi một vài lời hứa xa xăm, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi bị lừa rồi, ngươi nên tỉnh đi.
Lạc Tố Tố nói xong thì yên lặng nhìn Dương Nhược Huyên. Sắc mặt Dương Nhược Huyên đột nhiên tái nhợt, Mạc Bất Phàm thì âm trầm mặt mũi mà nhìn Dương Nhược Huyên nói:
- Lạc Tố Tố là một đám với Diệp Phàm, nàng ta nói cái gì đều là do Diệp Phàm hướng dẫn, chẳng lẽ ngươi tin nàng ta mà không tin ta sao?
- Ta...
Dương Nhược Huyên nghe vậy thì im lặng mất một lúc, sau đó nàng ta cắn răng, nhìn Diệp Phàm và Lạc Tố Tố mà lớn giọng nói:
- Ta biết các ngươi chỉ là không muốn cho ta Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy mà thôi, không đáng thêu dệt vô cớ như vậy. Bất Phàm là người như thế nào ta còn hiểu rõ hơn các ngươi nhiều, hắn ta sẽ không lừa ta.
- Ngu hết thuốc chữa. Dương Nhược Huyên, ngươi có quyền lợi lựa chọn đạo lữ cho bản thân, ta không khống chế được, nhưng nếu người này là nhi tử của Mạc Bách Trần thì ta nhất định sẽ giết hắn ta. Hi vọng đến ngày đó, ngươi còn có thể cứng rắn như ngươi của ngày hôm nay.
- Không, Diệp Phàm, ngươi không thể giết hắn ta.
- Ta muốn giết ai, ngươi cũng không kiểm soát được.
- Nếu ngươi giết hắn ta, ta sẽ giết ngươi.
- Ngươi có thể thử xem.
Diệp Phàm nghe vậy thì thờ ơ nói, sau đó lạnh lùng nhìn Mạc Bất Phàm:
- Cất chút khôn vặt của ngươi đi. Nếu ngươi thật sự thích Nhược Huyên, vậy thì ở ẩn cùng với nàng ta, sống yên ổn qua một đời người, ta sẽ không chủ động đi tìm giết ngươi. Nhưng nếu ngươi chỉ lợi dụng nàng ta, ta tin là lần gặp mặt tiếp theo sẽ chính là tử kỳ của ngươi.
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp quay người rời khỏi. Dương Nhược Huyên đã hoàn toàn bị tình cảm làm mờ mắt, cho dù lý luận thì nàng ta cũng sẽ không nghe. Diệp Phàm đã hứa với Dương lão là phải chăm sóc tốt cho Dương Nhược Huyên, nhưng hắn không phải là trưởng bối của Dương Nhược Huyên, cũng không phải người thân của nàng ta, đúng là hắn không có tư cách xen vào rất nhiều chuyện.
Diệp Phàm vô cùng khó hiểu, tại sao nữ nhân không bao giờ nghĩ đến hậu quả khi làm việc vậy. Yêu một người không nên yêu thì chính là tình yêu đích thực sao? Vì cái gọi là tình yêu đích thực mà từ bỏ hận thù, thôi miên bản thân, phụ lòng người thân, việc này rất vĩ đại sao?
Đánh rắm, chẳng qua là ích kỷ mà thôi. Diệp Phàm chúc phúc cho tình yêu lý trí chứ không bao giờ ủng hộ tình yêu mù quáng. Cái gọi là tình yêu vượt lên trên hận thù chính là vô trách nhiệm với những người đã chết oan chết uổng kia.
Dương Nhược Huyên làm hắn rất thất vọng, nhưng thất vọng xong thì hắn lại cảm thấy áy náy với Dương lão. Nhưng hắn lại không phải là thần, hắn không thể thay đổi cuộc đời của một người, ai cũng đều có máu có thịt, ai cũng có ý kiến và lựa chọn của riêng mình. Điều mà hắn có thể làm chỉ là cung cấp sự bảo vệ và giúp đỡ mà nàng ta nên được, hắn không kiểm soát nổi những chuyện khác.
Trên đường trở lại tiểu viện, Lạc Tố Tố lặng lẽ đi theo sau lưng Diệp Phàm. Quen biết với Diệp Phàm càng lâu, nàng ta càng cảm thấy nam nhân này khác với các nam nhân khác. Đây là một nam nhân vô cùng có nguyên tắc, cũng rất có tinh thần trách nhiệm.
- Diệp Phàm, thật ra ngươi cũng không cần buồn quá, con người rồi sẽ thay đổi, không phải ai cũng nên chịu trách nhiệm với những lựa chọn của bản thân sao? Ngươi đã làm đủ rồi, hơn nữa, có lẽ Mạc Bất Phàm đã không giống như trước nữa thì sao, lỡ như bọn họ thật sự yêu nhau chân thành thì sao?
Lạc Tố Tố an ủi.
- Tố Tố, ngươi không cần an ủi ta. Dương Nhược Huyên có lựa chọn của chính mình, nàng ta cũng nên gánh chịu hậu quả của sau này. Ta không phải là người đa sầu đa cảm, chỉ là Dương lão có ân với ta, ta biết rõ Dương Nhược Huyên đang nhảy vào hố lửa nhưng lại không có cách nào để cứu nàng ta, đây mới là điều khiến ta cảm thấy có lỗi.
- Diệp Phàm, mỗi người đều có số phận riêng của mình. Dương lão có ân với ngươi, ngươi đã đền đáp những gì mà ngươi có thể đền đáp. Từ khi Thiên Phủ bị hủy diệt, ngươi cố gắng tu hành chính là vì khôi phục lại Thiên Phủ, ngươi cũng chăm sóc Dương Nhược Huyên rất tốt, chừng ấy là đủ rồi. Mọi thứ bây giờ đều là Dương Nhược Huyên tự lựa chọn, ngươi không cần phải áy náy đâu đúng chứ?
- Nghe ngươi nói như thế khiến cho tâm trạng ta tốt lên rất nhiều rồi. Không ngờ Tố Tố còn biết an ủi người khác nữa đấy?
Diệp Phàm nghe vậy thì nhìn nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng mà nói.