Diệp Phàm cũng không mở trận pháp của nơi này ra, hắn chỉ nhập một loại trận pháp khuếch đại âm thanh vào trận pháp cách âm mà thôi.
Diệp Phàm rất quen với tiếng này, đó là giọng của Dương Nhược Huyên, còn tại sao lại kỳ quái như vậy thì chỉ đơn giản là nàng ta đang làm chuyện phòng the với Mạc Bất Phàm.
Khoảng thời gian này Mạc Bất Phàm cũng không đi tìm Dương Nhược Huyên, hôm nay hắn ta biết Diệp Phàm sắp đến, cảm giác vô cùng kích thích, cho nên tối nay mới không nhịn được mà đi tìm Dương Nhược Huyên. Hắn ta vẫn luôn cho rằng rất có thể Diệp Phàm đang thích Dương Nhược Huyên.
Mặt Diệp Phàm không biểu cảm mà đứng ở bên ngoài, hắn cũng không đóng trận pháp lại, cũng không phải là Diệp Phàm muốn nghe giọng của Dương Nhược Huyên mà là hắn muốn nghe xem thử tên Mạc Bất Phàm này sẽ nói cái gì với Dương Nhược Huyên.
Mặc dù Diệp Phàm nói rất đơn giản, phàm là người có quan hệ với Mạc Bách Trần thì hắn đều muốn giết hết, nhưng hắn nhất định phải suy xét tình cảm của Dương Nhược Huyên, dù cho Dương Nhược Huyên đã khiến hắn rất thất vọng.
Cho nên, nếu như Mạc Bất Phàm thật sự không phải là cá mè một lứa với Mạc Bách Trần, hắn có thể nể mặt Dương Nhược Huyên mà tha cho hắn ta một lần.
Tiếng rên của hai người kia lọt thẳng vào tai Diệp Phàm và Lạc Tố Tố. Diệp Phàm thì vô cùng thờ ơ. Với đạo tâm của hắn, những thứ này chẳng là cái thá gì cả. Nhưng Lạc Tố Tố kém hơn rất nhiều, dù sao nàng ta cũng là nữ hài tử, trong lúc nhất thời đã đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Khoảng năm phút sau, mấy tiếng kỳ quái biến mất, cuối cùng Lạc Tố Tố cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Loại trải nghiệm này thật đúng là mới lạ, nhất là còn nghe người khác làm chuyện phòng the cùng với Diệp Phàm nữa chứ, điều này khiến cho nàng ta có chút cảm giác không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Làm xong việc chính, Dương Nhược Huyên và Mạc Bất Phàm bắt đầu nói chuyện phiếm. Diệp Phàm vẫn lẳng lặng dựa vào tường rào của đại viện, tai khẽ nhúc nhích.
- Nhược Huyên, ngươi biết chuyện Diệp Phàm đến Thần Nguyên học phủ chưa?
- Diệp Phàm? Hắn đến Thần Nguyên học phủ chúng ta làm cái gì? Không phải hắn tới điều tra tình hình của ta đấy chứ? Nếu vậy thì phải làm sao bây giờ, hắn mà biết chúng ta ở bên nhau, hắn nhất định sẽ giết ngươi.
- Yên tâm đi, hắn đến đây là để khiêu chiến Thần Nguyên học phủ mà thôi. Hơn nữa, cho dù hắn biết chúng ta ở bên nhau thì ta cũng không sợ hắn. Ta biết hắn thích ngươi, nhưng tình yêu là chuyện mà hai người ngươi tình ta nguyện, không phải mong muốn đơn phương.
Mạc Bất Phàm không thèm để ý mà nói.
- Ngươi hiểu lầm, Diệp Phàm không có cảm giác gì với ta cả, chỉ là gia gia của ta có ân với hắn, đã từng nhờ hắn chiếu cố ta, cho nên hắn mới có thể quan tâm ta như vậy. Bất Phàm, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.
- Ha ha, có thích hay không thì đều như thế cả thôi, bây giờ ngươi đã là người của ta rồi. Đúng rồi, nếu lần này hắn đã đến, vậy thì ngươi trực tiếp hỏi thẳng hắn lấy Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy luôn đi.
- Thế nhưng hắn chắc chắn sẽ tò mò tại sao ta lại muốn thứ này, cơ thể ta đã không còn khả năng dùng Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy để rèn luyện nữa rồi, ta nên trả lời như thế nào đây?
- Ngươi nói chính ngươi thành lập một thương hội, thiếu tài nguyên xoay vòng, vừa lúc ngươi gặp được một khách hàng lớn muốn lấy giá cao đổi Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.
Mạc Bất Phàm lập tức kiếm ra cớ mà nói.
- Làm vậy ổn chứ?
- Có cái gì không ổn? Thiên Phủ Bí Tàng này vốn dĩ là của ngươi, ngươi muốn lấy lại chẳng lẽ Diệp Phàm còn có thể phản đối sao? Ngươi mới là chủ nhân chân chính của Thiên Phủ, Diệp Phàm chỉ có thể được xem như là thuộc hạ của ngươi mà thôi. Từ lúc nào mà chủ nhân muốn làm việc còn phải quan tâm xem ý kiến của thuộc hạ chứ? Nếu mục đích thật sự của hắn là phục hưng Thiên Phủ thì hắn nhất định sẽ cho ngươi, nếu như không phải, vậy chẳng khác nào ngươi đã có thể nhìn rõ người này rồi sao?
- Cái này…
- Nhược Huyên, ngươi đang do dự cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn ta gia tăng thực lực lên, sau đó chiếm lấy Thiên Hạ thương hội, phát động binh đến Đông Linh cảnh để trùng kiến Thiên Phủ sao?
- Nhưng mà, thôi được rồi. Ngày mai ta sẽ đi tìm Diệp Phàm để lấy, chắc là Diệp Phàm sẽ cho ta thôi.
Dương Nhược Huyên vừa nói xong thì một giọng nói thờ ơ đột ngột truyền đến:
- Không cần ngày mai đâu, ta đã tới rồi.
Diệp Phàm hờ hững nói. Dáng người dựa vào vách tường vô cùng lạnh lẽo, đoạn nói chuyện này đã khiến cho Diệp Phàm phán tử hình Mạc Bất Phàm rồi.
- Diệp Phàm?
Dương Nhược Huyên kinh hô, sau đấy hai người luống cuống tay chân, tiếng linh đinh lang đang truyền đến, Dương Nhược Huyên nói nhỏ:
- Ngươi trốn đi.
- Không cần giấu đâu, Dương Nhược Huyên, dẫn hắn ta ra đây luôn đi.
Diệp Phàm nén giận mà nói.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó có hai bóng người đi ra. Một nam tử tuấn tú, thoạt nhìn dáng vẻ bất phàm, ôn tồn lễ độ, khí chất có phần giống với lúc Diệp Phàm mặc trang phục Vương gia.
Hắn ta vô cùng thản nhiên nhìn Diệp Phàm, không hề có chút thái độ thù địch hay sợ hãi nào cả, lần đầu gặp mặt Diệp Phàm đã kết luận ra lòng dạ người này rất sâu.
Đầu tóc Dương Nhược Huyên hơi lộn xộn, ửng hồng trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, nàng ta có chút không dám nhìn vào mắt Diệp Phàm.
- Dương Nhược Huyên, nói cho ta biết thân phận của hắn ta đi.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, một luồng sát khí bộc phát.
- Ngươi chính là Diệp Phàm à?
Dương Nhược Huyên vẫn không nói gì, Mạc Bất Phàm lại cao giọng nói:
- Nhược Huyên là người thừa kế của Thiên Phủ, cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, chú ý giọng điệu của ngươi đi.
Nói xong, Mạc Bất Phàm kéo Dương Nhược Huyên lại, dịu dàng nói:
- Ngươi sợ cái gì chứ? Người này cũng không phải là trưởng bối của ngươi, ngươi không cần nhìn vẻ mặt của hắn.
Dương Nhược Huyên nghe vậy thì vẻ mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, sau đấy cũng khá bình tĩnh mà nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Diệp Phàm, hắn ta là nam nhân của ta, tên là Mạc Bất Phàm, là… là công tử của Thiên Hạ thương hội.
Nếu Diệp Phàm đã đến đây cùng với Lạc Tố Tố thì hiển nhiên Diệp Phàm đã biết được thân phận của Mạc Bất Phàm, cho nên Dương Nhược Huyên trực tiếp thừa nhận.
- Công tử của Thiên Hạ thương hội? Ha ha, Dương Nhược Huyên à Dương Nhược Huyên, ngươi thật đúng là xứng với Thiên Phủ, xứng với Nhị gia gia của ngươi, xứng với Dương lão mà.
Diệp Phàm giận quá thành cười mà nói.
- Diệp Phàm, ta với Bất Phàm là thật lòng yêu nhau. Bất Phàm cũng không tham dự kế hoạch hủy diệt Thiên Phủ, hắn ta là con thứ, vẫn luôn không được Thiên Hạ thương hội xem trọng, phụ thân cũng chưa bao giờ thân thiết gì với hắn ta, cho nên, cho dù ta và Bất Phàm yêu mến nhau thì ta vẫn xứng với Thiên Phủ, không làm gia gia của ta thất vọng.
- Ngươi chỉ xứng với chính ngươi mà thôi, ngu xuẩn. Cho dù như thế nào thì người này vẫn là nhi tử của hội trưởng Thiên Hạ thương hội. Ngươi cho rằng hắn ta sẽ vì ngươi mà đi giết hại phụ thân của mình sao? Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì trong mắt hắn?
Diệp Phàm lập tức lạnh lùng mà nói.
- Hắn ta sẽ không vì ta mà đi giết phụ thân mình, nhưng hắn ta sẽ phế phụ thân mình, đồng thời quản lý Thiên Hạ thương hội, phát động binh đến Đông Linh cảnh, hủy diệt Kiếm Tông và tam đại học phủ, trùng kiến Thiên Phủ. Hắn ta không chỉ có được tư chất hơn người mà còn có điều kiện ông trời ưu ái. Hắn ta giúp ta báo thù còn đơn giản hơn chờ ngươi trưởng thành rồi đi báo thù nhiều. Hơn nữa, Thiên Phủ mà hắn ta trùng kiến vẫn là họ Dương, Diệp Phàm, ngươi thì sao? Thiên Phủ mà ngươi trùng kiến sẽ có họ gì? Họ Diệp sao?
Dương Nhược Huyên nghe vậy thì không khách khí mà nói.
- Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta sẽ ngấp nghé cơ nghiệp Thiên Phủ sau này sao?
Lúc này, Diệp Phàm thất vọng nhìn Dương Nhược Huyên mà nói.
- Chẳng lẽ sẽ không chắc? Bây giờ ta muốn tài nguyên từ ngươi mà ngươi vẫn luôn từ chối, thậm chí còn không tiếc để cho Lạc Tố Tố điều tra ta. Ngươi nhìn lại xem thái độ bây giờ ngươi dùng để nói chuyện với ta đi, có chút nào giống thuộc hạ của Thiên Phủ không?
- Dương Nhược Huyên, ta không quan tâm ngươi bị Mạc Bất Phàm tẩy não như thế nào, nhưng ngươi nhớ rõ cho ta, cho tới bây giờ Diệp Phàm ta không phải là thuộc hạ của ngươi, cũng không phải là thuộc hạ của Thiên Phủ, ta chỉ nợ ân tình của Dương lão mà thôi. Ta trùng kiến Thiên Phủ chẳng qua là vì báo ân. Quả thật ngươi là tôn nữ của Dương lão, nhưng ngươi cũng không phải là chủ nhân của ta, ngươi còn không có tư cách yêu cầu ta cho ngươi thái độ như thế nào.
Lúc này rồi, Diệp Phàm cũng không khách khí mà nói.