- Xinh đẹp?
Lạc Tố Tố nghe vậy thì đột nhiên chẳng biết tại sao mà lửa giận tan hết, hàm răng khẽ cắn môi, khuôn mặt quyến rũ mà động người. Nàng ta liếc nhìn Diệp Phàm, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
- Xem như ngươi có mắt nhìn. Ngươi muốn biết tình hình của Dương Nhược Huyên, ta dẫn ngươi đi xem thử.
- A, được!
Diệp Phàm nghe vậy thì gật đầu mà nói. Lúc này, hắn cõng Lăng Hư Kiếm đi đến bên cạnh Lạc Tố Tố, ngửi được mùi thơm độc đáo trên người Lạc Tố Tố thì cảm thán:
- Mùi trên người ngươi vẫn thơm như ngày nào.
Diệp Phàm hoàn toàn là ăn ngay nói thật, không hề có chút ý nịnh nọt nào. Càng giao lưu nhiều với Lạc Tố Tố, hai người cũng thân quen nhau hơn, Diệp Phàm xem nàng ta là bằng hữu, mà bằng hữu với nhau thì nói chuyện tùy tiện hơn chút.
Nhưng lời này lọt vào tai Lạc Tố Tố thì hoàn toàn không giống vậy. Nói như thế nào đây, nàng ta không hiểu sao mà lại cảm thấy vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, thậm chí nàng ta cũng không biết tại sao loại tình cảm này lại thay đổi. Đương nhiên, nàng ta kiên quyết không thừa nhận mình sẽ thích Diệp Phàm.
- Chắc là do hiếm khi nghe hắn khen nên ta mới thấy vui vẻ như vậy.
Lạc Tố Tố lẩm bẩm trong lòng.
- Đúng rồi, Dương Nhược Huyên thế nào rồi?
Diệp Phàm nhanh chóng đi vào chuyện chính. Hắn hẹn Lạc Tố Tố ra ngoài không phải là để khen nàng ta. Đúng là hôm nay Lạc Tố Tố rất đẹp, dù là cách ăn mặc hay trang điểm đều khiến cho sức hút vốn đã phong hoa tuyệt đại của nàng ta càng trở nên động lòng người.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hiếm khi bị ảnh hưởng bởi ngoại hình. Nếu muốn nói xinh đẹp, Tử Nhứ Ngưng tuyệt đối là người xinh đẹp nhất mà Diệp Phàm từng gặp, nhưng ở trong mắt Diệp Phàm, hắn cũng sẽ không vì vẻ ngoài khuynh thành kia mà thêm điểm cho Tử Nhứ Ngưng.
- Khoảng thời gian này ta có dành chút thời gian để đặc biệt quan sát Dương Nhược Huyên và thương hội mà nàng ta sáng lập ra, sau đó ta phát hiện ra một chuyện. Chuyện này… Ta sợ nói ra sẽ khiến ngươi buồn.
Lạc Tố Tố khẽ nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi hơi sững sờ, sau đó bật cười lớn:
- Ta buồn chuyện gì chứ?
- Dương Nhược Huyên có người mà nàng ta yêu mến, hơn nữa, rất có thể hai bọn họ đã xảy ra… đã xảy ra loại quan hệ đó.
Lạc Tố Tố dừng bước lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm rồi nói. Nhưng mà Diệp Phàm không hề lộ ra vẻ hoảng hốt hay đau lòng nào giống như nàng ta nghĩ, mà hắn chỉ tò mò. A, sao hắn lại tò mò được cơ chứ? Hắn quan tâm Dương Nhược Huyên như vậy, bây giờ nghe thấy Dương Nhược Huyên đã xảy ra quan hệ với nam nhân khác mà hắn lại không buồn lòng sao?
- Thảo nào mà nàng ta muốn nhiều tài nguyên như vậy, có lẽ là vì cùng tu hành với đạo lữ của nàng ta. Nhưng cũng không đến nỗi phải giấu ta chuyện này mà, dù sao ta cũng sẽ không tức giận.
Diệp Phàm nghi ngờ mà nói.
- Ngươi có biết đạo lữ của nàng ta là ai không?
- Ơ, Diệp Phàm, chẳng lẽ ngươi không buồn sao?
- Buồn? Tại sao ta lại phải buồn?
- Nàng ta thất thân, hơn nữa còn không phải là cho ngươi, vậy mà ngươi không tức giận chút nào sao?
- Tại sao ta lại phải tức giận mới được chứ? Ta cũng không phải là nam nhân của nàng ta, lại càng không phải là cha mẹ của nàng ta, ta chỉ phụ trách tu hành của nàng ta và báo thù cho Thiên Phủ để báo đáp ân tình của Dương lão mà thôi. Chẳng lẽ ta còn phải quan tâm hôn nhân của nàng ta nữa à?
Diệp Phàm lập tức không nói nên lời.
- Ý của ngươi là, ngươi không thích Dương Nhược Huyên, ngươi chỉ vì báo ân cho nên mới luôn quan tâm nàng ta?
- Đương nhiên, chứ không ngươi nghĩ sao? Lạc Tố Tố, trí tưởng tượng của ngươi vẫn luôn phong phú như vậy nhỉ. Không phải đây là tính cách truyền thống của Lạc gia các ngươi đấy chứ?
- Ta mới không tưởng tượng phong phú.
Lạc Tố Tố lập tức thấp giọng giải thích, nhưng tâm trạng lại trở nên vô cùng thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng và nhanh hơn một chút, giọng nói vô cùng động lòng người vang lên:
- Ta đã đặc biệt điều tra đạo lữ của nàng ta một lần. Mặc dù người kia dùng chút biện pháp để ngăn cản ta điều tra, nhưng mà hắn ta vẫn quá coi thường thủ đoạn của Lạc gia ta rồi. Người kia là nhi tử của hội trưởng Thiên Hạ thương hội.
- Nhưng ta cũng không chắc lắm, bởi vì ta nhớ là hình như Thiên Hạ thương hội có chút liên quan đến việc Thiên Phủ bị hủy diệt. Chắc là Dương Nhược Huyên sẽ không hồ đồ như thế đâu.
Thủ đoạn của Mạc Bất Phàm cũng không kém, nhưng hắn ta ngàn tính vạn tính cũng không thể tính tới chuyện vì để điều tra hắn ta mà Lạc Tố Tố trực tiếp huy động thế lực của gia tộc. Phải biết rằng, trong tình thế bình thường không được phép huy động thế lực gia tộc, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến trình độ năng lực của Lạc Tố Tố ở Lạc gia, huy động càng nhiều thế lực gia tộc thì đánh giá của đệ tử này cũng sẽ bị giảm xuống theo.
Hắn ta cũng không ngờ Lạc Tố Tố sẽ vì một yêu cầu của Diệp Phàm mà làm to chuyện đến như vậy, nhưng hắn ta làm sao mà có thể đoán ra được Lạc Tố Tố nghĩ gì chứ. Đối với Lạc Tố Tố, nàng ta mắc nợ Diệp Phàm Vạn Niên Khổ Tủy, cho nên làm chuyện gì cũng nên làm hết sức. Đúng vậy, chỉ là như thế mà thôi.
- Nhi tử của hội trưởng Thiên Hạ thương hội?
Lúc này, Diệp Phàm kinh ngạc mà nói, sau đó hắn dừng bước lại, sắc mặt thay đổi không ngừng. Hắn cũng hiểu kha khá về con người Lạc Tố Tố, mặc dù nàng ta không dám khẳng định, nhưng Lạc gia xem như là đại gia tộc Trung Linh cảnh, ngành tình báo sao lại có thể báo cho cấp trên một thông tin không chắc chắn được chứ?
Chẳng qua Lạc Tố Tố chỉ không muốn dùng loại suy nghĩ này để phán đoán Dương Nhược Huyên, cho nên nàng ta cũng chỉ tùy ý nhắc nhở, thậm chí nàng ta không truyền âm nói cho Diệp Phàm biết ngay từ đầu chính là vì muốn tra tất cả mọi chuyện cho rõ ràng.
Mặc dù không biết Lạc Tố Tố đã phải trả giá bao nhiêu để điều tra rõ ràng những chuyện này, ít nhất thì nếu hắn là nhi tử của hội trưởng Thiên Hạ thương hội, hắn chắc chắn sẽ đề phòng Lạc Tố Tố, mà Lạc Tố Tố có thể tra rõ ràng cũng không phải là vấn đề chỉ trong một câu nói.
- Cám ơn ngươi!
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Lạc Tố Tố bị ánh mắt của Diệp Phàm nhìn có chút nóng rực, quay đầu lại mà dịu dàng nói:
- Không cần cám ơn, vốn dĩ đó chỉ là giao dịch giữa chúng ta mà thôi.
- Cũng đúng, chúng ta có giao dịch mà.
Diệp Phàm nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
- Ngươi... Giao dịch giữa chúng ta không có quy định về việc giúp ngươi điều tra đâu đấy!
Lạc Tố Tố nhỏ giọng nói, Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Tiểu nha đầu này cũng đáng yêu đấy chứ.
- Đi thôi, dẫn ta đi tìm Dương Nhược Huyên.
- Nếu như tìm được nàng ta thì ngươi định nói thế nào? Nếu như, ta nói là nếu như nàng ta thật sự cùng công tử Thiên Hạ thương hội ...
- Nếu nàng ta thật sự làm như vậy, ta sẽ giết cái tên được gọi là công tử Thiên Hạ thương hội kia ngay trước mặt nàng ta, nhưng không phải giết ở Thần Nguyên học phủ, ta còn không thể tùy ý giết người ở nơi này được.
Diệp Phàm lãnh đạm nói, sát ý không hề che giấu chút nào mà hiện lên. Hiển nhiên, lửa giận của Diệp Phàm đối với chuyện này đã gần đến đỉnh điểm mà hắn có thể áp chế được rồi.
- Dương Nhược Huyên, nếu ngươi quên mối thù của Thiên Phủ, quên mối thù của Dương lão, vậy thì cũng đừng trách ta vô tình.
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, vẻ lạnh lùng trong mắt bắn ra bốn phía.
- Có lẽ, có lẽ nam nhân này cũng không giống như ngươi nghĩ thì sao. Ví dụ như hắn ta chỉ là con rơi của hội trưởng Thiên Hạ thương hội chẳng hạn.
- Nợ máu của mấy vạn đệ tử và trưởng lão đều đè trên vai ta, lúc này ta còn phải xem thử có ai vô tội nữa sao? Phàm là người có liên hệ máu mủ với Mạc Bách Trần, ta đều muốn giết hết. Đây chính là nguyên tắc làm việc của Diệp Phàm ta. Nếu hắn ta thực sự vô tội thì đã không đến trêu chọc Dương Nhược Huyên, càng không thể nào lại thông qua Dương Nhược Huyên để yêu cầu Thiên Phủ Bí Tàng.
Diệp Phàm lớn tiếng nói. Giờ phút này, khí thế sát phạt của Diệp Phàm hoàn toàn bộc lộ ra khiến Lạc Tố Tố có hơi kinh hãi. Lúc này, nàng ta mới đột ngột bừng tỉnh, Diệp Phàm vẫn là tên đao phủ vô pháp vô thiên bên trong Đế Lâm kia, hắn muốn giết người thì không ai có thể ngăn nổi, Diệp Phàm lúc ấy lạnh lùng đến nhường nào chứ.
Nam nhân này, lúc hiền hòa như gió xuân mưa nhẹ, lúc sát phạt như sát thần thiết huyết, nhưng cho dù là gương mặt nào thì cũng đều chói mắt khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Hai người bước nhanh đến chỗ ở của Dương Nhược Huyên. Lúc này, chỗ ở của Dương Nhược Huyên vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên vẫn chưa đi ngủ.
Diệp Phàm vung tay áo, sau đó ngẫu nhiên phác thảo một trận pháp, trận pháp này dung hợp với hộ trận của chỗ ở Dương Nhược Huyên, rất nhanh, từng tiếng rên rỉ xa hoa dâm uế truyền đến.