- Viện trưởng, tối nay ngươi ngủ chung phòng với ta thật đấy à?
Diệp Phàm hơi tò mò nói. Lộc tình này đến có chút đột ngột quá rồi đó.
- Tiểu gia hỏa gần đây luôn thích suy nghĩ lung tung quá nhỉ. Ngươi muốn ngủ chung phòng với tỷ tỷ sao? Người ta lại không đồng ý nha.
Thu Nguyệt nghe vậy thì nháy đôi mắt to động lòng người mà nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi giang tay ra:
- Thế nhưng nơi này chỉ có một căn phòng.
- Ta biết, cho nên, ngươi không được ngủ.
Thu Nguyệt nói thẳng, sau đó đi trước vào trong phòng của đại viện, không khách khí chút nào mà đóng cửa phòng lại rồi yêu kiều nói:
- Căn phòng này là của ta.
Diệp Phàm nghe vậy thì cái ót nổi lên hắc tuyến. Còn có thể nói lý được không vậy, hình như vốn dĩ căn phòng kia là của ta mà…
Diệp Phàm lắc đầu, ánh mắt nhìn thấy giường mây trong đại viện, cũng may còn có chỗ để nghỉ ngơi.
Diệp Phàm cũng không định thật sự ngủ chung với Thu Nguyệt, tối đa cũng chỉ là đùa giỡn với Thu Nguyệt chút mà thôi. Hắn biết rõ, tên Tưởng Phong kia chắc chắn có phái người nhìn chằm chằm nơi này toàn thời gian, thậm chí còn có cả thủy tinh ký ức đang ghi hình nữa. Chỉ cần hôm nay Diệp Phàm dám đi theo Thu Nguyệt vào căn phòng này, vậy thì thanh danh của Thu Nguyệt và hắn thật sự hỏng hết.
Diệp Phàm thì không quan tâm lắm, dù sao hắn cũng là nam nhân, nhưng Thu Nguyệt là nữ nhân, cho dù nàng ta là cường giả Thánh Hiền nhưng vẫn vô cùng để ý thanh danh nữ tử của bản thân. Nàng ta có thể đường đường chính chính công khai mối quan hệ với Diệp Phàm, sau đó xảy ra chút tiếp xúc thân mật, điều này không thành vấn đề. Nhưng bây giờ thân phận của bọn họ là viện trưởng và đệ tử, phải chú ý quan hệ mới được.
Diệp Phàm không vội đi qua ghế mây mà là lấy ra thủy tinh truyền âm để kết nối với Dương Nhược Huyên. Một lúc lâu sau cũng không thấy ai trả lời, Diệp Phàm ngắt truyền âm với Dương Nhược Huyên, sau đó chuyển sang Lạc Tố Tố.
Điều khiến Diệp Phàm ngạc nhiên là Lạc Tố Tố kết nối ngay tắp lự. Tiểu nha đầu này không tu hành sao? Sao mà lần nào tìm nàng ta, nàng ta đều có thể kết nối ngay vậy, quả thật đúng là lười tu hành mà.
Diệp Phàm thầm than, nếu bị Lạc Tố Tố biết thì chỉ sợ nàng ta lại muốn mắng Diệp Phàm dữ dội, “Tên khốn kiếp đi chết đi.
- Diệp Phàm?
Giọng nói vô cùng dễ nghe truyền đến, mỗi lần nghe thấy giọng của Lạc Tố Tố, Diệp Phàm đều muốn cảm thán một lần, chỉ sợ dây thanh quản này là được Thiên Đạo Chúa Tể hôn rồi.
- Lạc Tố Tố, bây giờ ngươi có thời gian không?
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
- A, có, có thời gian, ngươi có chuyện gì không?
Lạc Tố Tố trả lời.
- Ta đến Thần Nguyên học phủ, có thời gian thì chúng ta có thể gặp mặt, ta muốn biết tình hình trước mắt của Dương Nhược Huyên.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Dương Nhược Huyên? Dương Nhược Huyên đang ở Thần Nguyên học phủ mà, ngươi trực tiếp tìm nàng ta là được rồi, còn tìm ta làm gì nữa.
Lúc này, Lạc Tố Tố hơi tức giận nói. Diệp Phàm sững sờ, hình như tính cách của Lạc Tố Tố trong trí nhớ hắn khá tốt mà, sao luôn cảm giác gần đây nàng ta cực kỳ dễ nổi giận. Tính tình mấy nữ nhân này thật đúng là kỳ lạ mà. Haiz, không ai tốt bằng Huân Y cả, vẫn là Huân Y của ta ngoan nhất.
Diệp Phàm âm thầm cảm thán xong thì nói tiếp:
- Truyền âm cho nàng ta mà nàng ta không nghe…
- Cho nên ngươi truyền âm cho ta ta nghe luôn, ngươi lại muốn biết chuyện của Dương Nhược Huyên qua ta sao? Ta còn bận tu hành, lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi quan tâm tình hình của Dương Nhược Huyên chứ. Ngày mai sắp phải đấu rồi, bây giờ ta muốn điều chỉnh trạng thái cho tốt.
- Thực lực của thiên tài Thần Nguyên học phủ bọn ta không kém đâu, bây giờ ngươi nên điều chỉnh trạng thái tới đỉnh cao. Làm gì mà tìm Dương Nhược Huyên gấp như vậy, nín một đêm cũng không nín được à?
- …
Diệp Phàm hoàn toàn sửng sốt. Ta hỏi ngươi có thời gian không, ngươi nói là ngươi có mà, giờ ngươi lại nói với ta là ngươi bận. Ôi trời, chả lẽ bản công tử xuất hiện ảo giác chắc?
Rốt cuộc người này thế nào vậy chứ, có thể nói lý chút được không? Nữ nhân đáng sợ thật đấy. Diệp Phàm chán nản muốn ói ra máu.
- Ta tìm Dương Nhược Huyên là muốn biết rõ nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái gì nín một đêm chứ? Nín cái gì mới được? Lạc Tố Tố, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta tìm Dương Nhược Huyên là vì loại chuyện đó? Sức tưởng tượng của ngươi vẫn phong phú như xưa nhỉ.
Lúc này, Diệp Phàm bất đắc dĩ nói tiếp.
- Nếu ngươi thật sự bận thì thôi vậy, ta nghĩ cách khác.
- Ai nói ta bận, ngươi muốn biết rõ tình hình của Dương Nhược Huyên đúng không. Cũng được, gần đây đúng là ta có nhận được chút tin tức, nhưng ta không chắc tin này có chính xác hay không. Ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi.
Lạc Tố Tố nói tiếp. Diệp Phàm nghe giọng nói êm tai của Lạc Tố Tố thì trong lòng vô cùng nghi hoặc. Không phải ngươi nói ngươi bận sao? Chẳng lẽ là ta nói à?
Có lý luận với nữ nhân cũng vô ích mà thôi, Diệp Phàm lập tức nói ra vị trí của mình.
Diệp Phàm cũng không quá quen thuộc với Thần Nguyên học phủ nên chỉ có thể chờ Lạc Tố Tố tới.
Một nơi yên tĩnh trong Thần Nguyên học phủ, trong một tiểu viện yên ắng và tao nhã, Lạc Tố Tố đóng thủy tinh truyền âm lại, đứng trước gương mặc quần áo một lúc lâu. Sau khi ăn mặc thật xinh đẹp, Lạc Tố Tố nói khẽ:
- Tên khốn kiếp này, không có khiếu thẩm mỹ gì cả. Nhìn thế nào thì ta cũng đẹp hơn Dương Nhược Huyên của ngươi đúng chứ?
- A, sao ta lại phải so sánh với Dương Nhược Huyên chứ. Phủi phủi phủi, ai quan tâm khiếu thẩm mỹ của Diệp Phàm làm gì chứ, ta mới không thích tên khốn kiếp này. Nếu không phải nể tình Vạn Niên Khổ Tủy thì ta mới không giúp hắn đâu.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phế đan đã luyện chế ra một nửa xong, Lạc Tố Tố thở dài một hơi:
- Truyền âm lúc nào không hay chứ, nguyên liệu lò đan dược này tốn đến 10 vạn tích phân đấy, đáng giận thật mà.
Nàng ta cũng không nghĩ thử xem, nếu là người khác thì làm gì có ai sẽ nghe truyền âm lúc đang luyện đan chứ. Thật ra Lạc Tố Tố cũng không định trả lời mà chỉ tùy ý liếc qua, phát hiện là Diệp Phàm mới lập tức nhịn không được mà nghe.
Lạc Tố Tố tự cho là mình mắc nợ Diệp Phàm Vạn Niên Khổ Tủy, nàng ta chỉ đang thực hiện giao dịch mà thôi.
Với EQ lên xuống phập phồng từ trước tới nay, Diệp Phàm đương nhiên không hiểu tâm tư của nữ nhi nhà người ta. Chẳng qua bản thân hắn cũng không xấu tính, không đến mức bởi vì mấy người Lạc Tố Tố vô duyên vô cớ tức giận mà phát cáu, chỉ cần người ta không nói lời ác độc với hắn thì bình thường hắn sẽ không lấn cấn gì nhiều.
Nửa canh giờ sau, đại môn của đại viện bị gõ vang.
Diệp Phàm đang nằm đung đưa trên ghế mây lập tức ngồi dậy, vung tay phải lên, đại môn mở ra, Lạc Tố Tố duyên dáng yêu kiều mà xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm trực tiếp sửng sốt. Hiển nhiên hôm nay Lạc Tố Tố đã cố ý ăn mặc tỉ mỉ, mà Lạc Tố Tố vốn đã là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành rồi, cho dù so sánh với Thanh Diệp thì cũng không hề mảy may thua kém, thậm chí trên người nàng ta còn có một cỗ khí chất thanh nhã, tăng thêm không ít vẻ quyến rũ cho nàng ta.
Khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, đôi mắt to linh động quyến rũ lòng người, ba nghìn sợi tóc đen rơi xuống, tựa như tiên tử hạ phàm, khuynh thành tuyệt thế.
Cho dù với tầm mắt của Diệp Phàm, giờ phút này hắn cũng bị vẻ đẹp này làm kinh ngạc, sau đó con hàng này đột ngột thốt ra một câu:
- Không phải lúc nãy ngươi đang đi hẹn hò đấy chứ? Sao mà ăn mặc trang điểm lộng lẫy thế.
Khí chất tao nhã của Lạc Tố Tố lập tức trở nên như ngọn lửa thiêu đốt, nàng ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giọng nói mềm nhẹ vang lên:
- Ai cần ngươi lo, ta mặc thế nào thì có liên quan gì tới ngươi chứ.
- Không, ha ha, ta lắm miệng rồi, chỉ là đột nhiên cảm thấy xinh đẹp quá nên không phản ứng kịp.
Diệp Phàm lập tức xua tay mà nói. Đấy, là do ta lắm lời được chưa. Nhìn qua thì dịu dàng mà sao tính tình lại nóng nảy thế không biết. Trước đây cũng không như thế này mà, nhưng nghĩ lại thì hình như trước kia quan hệ của bọn họ cũng không hòa hợp cho lắm.