- Đúng vậy, ta có khoảng cách không nhỏ với viện trưởng của Thần Nguyên học phủ, Tưởng Phong. Lần này ta tới cửa lĩnh giáo, hắn ta nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa còn nghĩ hết cách để nhục nhã ta.
Thu Nguyệt nói khẽ:
- Nếu ngươi rất mạnh thì nhiều nhất ta nhục nhã lại là được, bọn họ chỉ mất có 3000 vạn tích phân. Nhưng ta không vừa lòng, ta muốn ngươi giấu dốt, không cần thể hiện ra thực lực nghiền ép trong mỗi trận đấu, tốt nhất là để cho bọn họ nhường ngươi thắng.
- Nhường… viện trưởng, nếu bọn họ không nhường thì ta thắng thế nào được?
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi im lặng. Rõ ràng hắn có thực lực chiến thắng bọn họ, thế mà còn phải biểu hiện ra vẻ đánh không lại để bọn họ nhường hắn. Cái lý gì thế này?
- Bọn họ nhất định sẽ nhường ngươi, bởi vì ta sẽ nói trước, chỉ có người nào đánh với ngươi thì mới có tư cách tiến vào Vạn Đạo Giới. Ta đã nói nhiều nhất chỉ được năm người thì bọn họ nhất định sẽ khiến cho toàn bộ năm người ra sân. Nếu ngươi thua ngay trận đầu thì chỉ có người đầu tiên được tiến vào Vạn Đạo Giới mà thôi.
Thu Nguyệt cao giọng nói:
- Tưởng Phong cũng không ngốc, hắn ta chắc chắn sẽ quy định bốn người lên trước nhường hết, mà nếu như ta đoán không sai thì người cuối cùng chắc là Trần Giác. Đến lúc đó, ngươi nhục nhã người trẻ tuổi này ác vào, người này không biết trời cao đất rộng, dám đùa giỡn Thủy Nhi. Nếu không phải bận tâm thân phận, ngày đó ta đã ra tay chém hắn ta rồi.
- Được!
Diệp Phàm suy nghĩ rồi cười nói:
- Cho nên, nếu như đối phương nhường để cho ta tiến vào vòng cuối cùng, Tưởng Phong nhất định sẽ khiêu khích ngươi để tăng thêm tiền đặt cược. Nếu vậy lúc cuối ta xoay người để cho hắn ta phải giỏ trúc múc nước công dã tràng?
- Tiểu gia hỏa ngươi rất thông minh, tỷ tỷ cực kỳ thưởng thức ngươi đấy.
Đôi mắt to của Thu Nguyệt chớp chớp.
- Cái này thì ta tin chắc không hề nghi ngờ, dù sao viện trưởng cho ta cả nụ hôn đầu luôn mà.
Diệp Phàm nghe vậy thì mặt dày mà nói. Lúc này, Thu Nguyệt đỏ bừng mặt, phong tình vạn chủng liếc Diệp Phàm rồi yêu kiều nói:
- Được tiện nghi còn khoe mẽ!
Đến buổi tối, hai người Diệp Phàm mới tới Thần Nguyên học phủ. Không giống Ngũ Hành học phủ và Bá thể học phủ, viện trưởng của Thần Nguyên học phủ tự mình ra nghênh đón, tươi cười đầy mặt mà nói:
- Thu viện trưởng đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa. Mời vào.
Tưởng Phong vô cùng nhiệt tình nói, không nhìn ra hai người có thù cũ. Diệp Phàm có thể nhìn thấy trong mắt Tưởng Phong hiện rõ vẻ mến mộ, hiển nhiên ân oán giữa hai người rất có thể là chuyện nam nữ.
Đương nhiên, nhìn thế nào đi nữa thì Thu Nguyệt cũng không thể nào thích Tưởng Phong được, như vậy 80% chuyện này là Tưởng Phong theo đuổi Thu Nguyệt không thành mà sinh ra oán hận.
Nghĩ đến tính cách của Thu Nguyệt, e là nàng ta không có thái độ tốt đẹp gì với loại người quấn mãi không bỏ.
Trong mắt Thu Nguyệt hiện lên vẻ chán ghét, sau đó cao giọng mà nói:
- Hằng năm Thần Nguyên học phủ đều đến Vạn Đạo học phủ bọn ta luận bàn để tăng tiến tình cảm, lần này Vạn Đạo học phủ bọn ta có qua có lại, Tưởng viện trưởng sẽ không để ý chứ?
- Ha ha ha, mấy năm qua ta ngóng trông Thu viện trưởng đến Thần Nguyên học phủ bọn ta còn mong không được, lần này Thu viện trưởng vừa đến, ta đã cảm thấy toàn bộ học phủ cũng đẹp lên không ít.
Tưởng Phong nghe vậy thì không khỏi cười mà nói.
- Tưởng viện trưởng quá khen.
- Ta không nói ngoa một chút nào cả. Mà hôm nay đã tối rồi, muốn chiến đấu thì cũng phải đợi ngày mai, tối nay mời Thu viện trưởng đến Tiếp Khách Các nghỉ ngơi đi. Mời.
- Đa tạ!
Thu Nguyệt khách sáo nói. Sau đó, mấy người dẫn hai người Thu Nguyệt đi thẳng đến Tiếp Khách Các. Trên đường có không ít đệ tử của Thần Nguyên học phủ, nguyên một đám tò mò nhìn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, nhất là khi nhìn thấy Thu Nguyệt thì hầu như người nào cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và tò mò.
Cũng có không ít nữ đệ tử đánh giá Diệp Phàm. Đệ tử có thể được Thu Nguyệt mang tới khiêu chiến Thần Nguyên học phủ thì tất nhiên là thiên tài tuyệt đỉnh. Hơn nữa, vẻ ngoài Diệp Phàm cũng vô cùng đẹp trai, điều này lại thu hút không ít sự chú ý của các nữ đệ tử.
Rất nhanh, đám người đã đi tới một chỗ ở đại viện xa hoa. Lúc này, Tưởng Phong cười sang sảng mà nói:
- Thu viện trưởng có thân phận tôn quý cỡ nào chứ, ngươi ở lại đây đi. Đây chính là phân điện chỗ ta ở, cũng không tính là tiếp đón Thu viện trưởng không chu đáo.
- Còn vị tiểu hữu này ở lại gian tiểu viện trong Tiếp Khách Các kia đi.
Tưởng Phong chỉ vào một gian tiểu viện yên tĩnh phía xa mà nói.
- Phân điện của ngươi?
Thu Nguyệt nghe vậy thì không khỏi nhíu mày. Trong học phủ, đại điện - chỗ ở của viện trưởng cũng là chỗ người nhà ở lại, phân điện bình thường đều là chỗ ở của nữ nhân hoặc nam nhân của viện trưởng. Ý Tưởng Phong nói bóng gió chính là Thu Nguyệt là nữ nhân của hắn ta, Thu Nguyệt sao có thể chấp nhận được.
- Xin lỗi, ta không quen ở trong phân điện của người khác. Ta ở với Diệp Phàm trong tiểu viện bên kia là được rồi.
Thu Nguyệt lớn giọng mà nói, sau đó trực tiếp đi về phía tiểu viện phía xa. Tiểu viện không lớn lắm, chỉ có một căn phòng xa hoa, chính là phòng đơn cực kỳ xa hoa.
Thu Nguyệt nói như vậy, chẳng phải là muốn ở chung phòng với Diệp Phàm sao?
Sở dĩ Tưởng Phong để cho Diệp Phàm ở lại tiểu viện kia là để đề phòng Thu Nguyệt chọn ở chung chỗ với Diệp Phàm, cho nên hắn ta mới cố ý sắp xếp cho Diệp Phàm một căn tiểu viện đơn cực kỳ xa hoa. Nhưng hắn ta lại không ngờ vậy mà Thu Nguyệt không để ý thanh danh chút nào, trực tiếp chọn ở chung chỗ với Diệp Phàm.
Điều này khiến Tưởng Phong có chút trở tay không kịp. Kế hoạch của hắn ta rất tốt, để cho Thu Nguyệt ở lại phân điện của viện trưởng, nếu Thu Nguyệt từ chối thẳng thừng và đưa ra yêu cầu đổi chỗ ở thì sẽ chỉ ra nàng ta vô cùng vô lễ, dù sao thì Tưởng Phong đã nhường cho nàng ta chỗ ở tốt nhất rồi. Thế nhưng nếu như Thu Nguyệt không đổi chỗ thì cho dù bọn họ thật sự không có gì cũng sẽ rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
- Thu viện trưởng, nơi đó là tiểu viện đơn, ngươi và vị tiểu hữu này ở chung, chỉ sợ không ổn đâu?
Tưởng Phong nghe vậy thì không khỏi lớn tiếng mà nói:
- Phân điện này không có ai ở, cũng là nơi ở xa hoa nhất của Thần Nguyên học phủ bọn ta, chẳng lẽ Thu viện trưởng không để vào mắt sao?
- Đúng vậy, ta ở chung một phòng với Diệp Phàm còn thoải mái hơn ở cái phân điện này.
Thu Nguyệt nghe vậy thì nói thẳng, sau đó mang theo Diệp Phàm đi đến tiểu viện phía xa. Sắc mặt Tưởng Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thu Nguyệt.
- Viện trưởng, chúng ta có cần phải đổi cho bọn họ chỗ ở khác nữa không?
Phí Kỳ có chút do dự mà nói.
- Không cần, viện trưởng Vạn Đạo học phủ ấy mà, tính cách của nàng ta là thích ở chung với đệ tử. Hừ, nữ nhân ti tiện, giả thanh cao trước mặt bản tọa mà lại thích ăn cỏ non, ngày mai xem ta nhục nhã ngươi thế nào.
Lúc này, Tưởng Phong lắc đầu mà nói, sau đó nhìn Phí Kỳ:
- Bảo Tưởng Vũ xuất quan đi.
- Tưởng Vũ? Chắc là không cần đâu, tên Diệp Phàm này thoạt nhìn cũng chỉ là Siêu Phàm thất trọng mà thôi.
- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm. Ngày mai, ta muốn cược một trận lớn với Thu Nguyệt. Ha ha, không chừng Thần Nguyên học phủ chúng ta với Vạn Đạo học phủ chính là người một nhà cũng nên.
Tưởng Phong nghe vậy thì cười chế nhạo mà nói, khóe miệng tràn đầy ý tứ sâu xa. Hắn ta thích Thu Nguyệt nhưng lại không phải loại tình yêu kia, mà là ham muốn chiếm giữ không cách nào ngăn chặn, thế nhưng Thu Nguyệt lại luôn tỏ vẻ chán ghét hắn ta, điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu.
Hắn ta hiểu rất rõ tính cách của Thu Nguyệt, cũng biết nghịch lân của nàng ta ở đâu. Ngày mai chỉ cần kích thích nghịch lân của nàng ta, bị giận quá mất khôn, có lẽ nàng ta sẽ bốc đồng mà đồng ý đánh cược với hắn ta. Đến lúc đó, hắn ta muốn nữ nhân này trở thành người trên giường của hắn ta.
Ha ha, có Tưởng Vũ ở đó, cho dù ngươi có át chủ bài nào đi nữa thì cũng chỉ là trò đùa mà thôi. Thu Nguyệt, tối nay ngươi không ở phân điện, tối mai ta bắt ngươi phải ở chủ điện của ta.