Tôn Húc đã là người mạnh nhất ở Ngũ Hành học phủ rồi, thế nhưng Diệp Phàm còn chưa trực tiếp đối mặt với hắn ta nữa, Diệp Phàm này mạnh đến mức nào cơ chứ?
- Lý Triệu, ta nói rồi, Ngũ Hành học phủ sẽ nhanh hơn.
Khuôn mặt Thu Nguyệt tràn đầy đắc ý, tươi cười nói.
Lý Triệu nghe thấy vậy thì không khỏi giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài. Chỉ một trận đánh mà Diệp Phàm đã cho thấy phong thái vô địch, chẳng trách Thu Nguyệt lại dám đánh cược như thế.
- Diệp Phàm này mạnh đến mức nào vậy?
- Tôn Húc sư huynh là người đứng đầu Siêu Phàm cảnh, thực sự là một Thiếu Niên Chí Tôn, sao lại có chênh lệch lớn như thế so với Diệp Phàm chứ?
- Đây còn là con người à? Quá mạnh rồi đó!
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, không thể tin được mà nhìn Diệp Phàm chỉ dùng hai ngón tay để kẹp mũi kiếm của Tôn Húc. Đấy là ngón tay đó, cũng không phải là Kim Cương Thần Chỉ, kiếm khí và lôi đình kinh khủng như vậy mà hắn không bị tác động chút nào sao?
Mặt Tôn Húc đỏ bừng, cố gắng rút trường kiếm vài lần mà không được. Trong tức khắc, khuôn mặt hắn ta hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, lôi đình lại nổ tung lần nữa, Nguyên Lực vận chuyển, nhưng Diệp Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, một tay vắt chéo sau lưng, một tay kẹp chặt mũi kiếm.
Thế này đâu còn là luận bàn nữa, bộ dạng như là sư phụ đang chỉ dạy đồ đệ vậy.
Bỗng nhiên Diệp Phàm buông tay ra, búng tay về phía mũi kiếm, một cỗ năng lượng lớn phóng ra, Tôn Húc lập tức bay thẳng lên trời rồi rơi xuống bên dưới Diễu Võ Trường. Sau đó, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, nhìn về phía người của Ngũ Hành học phủ, cất giọng nói lớn:
- Những người khác lên cũng chỉ làm lãng phí thời gian, Đao Phỉ, chúng ta đấu một trận đi.
Đao Phỉ?
Mọi người sửng sốt, thực lực của Đao Phỉ cũng không bằng Tôn Húc, vì sao Diệp Phàm muốn chỉ đích danh Đao Phỉ?
Đao Phỉ nghe thấy vậy thì tươi cười, mái đầu trọc bóng lưỡng ánh lên, khiêng đại đao mà nhảy lên Diễu Võ Trường, nói:
- Diệp Phàm, ta cũng đang muốn đấu với ngươi một trận đây.
- Trừ mấy người các ngươi ra, những người khác căn bản không đủ tư cách để cho ta phải ra tay.
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì cũng cười ngạo nghễ, vẻ ngạo nghễ coi thường thiên hạ.
Không ít người nhìn Diệp Phàm với vẻ chán nản. Tuy rằng Diệp Phàm rất điên cuồng, nhưng hắn có thực lực để điên cuồng. Lần này Ngũ Hành học phủ thất bại hoàn toàn rồi.
- Diệp Phàm, Võ Đạo Chi Tâm của ta đã có sự tiến hóa, trước kia ngươi có thể dùng một chiêu đánh bại ta, nhưng hiện giờ thì không đơn giản như vậy nữa đâu.
Đao Phỉ mạnh mẽ quát lớn, trường đao xẹt qua một tia sáng trắng, nhanh chóng chém xuống.
Diệp Phàm chỉ bước ra một bước, chưởng Long Khiếu Quyền, uy lực của Long Khiếu làm thần hồn kinh hãi.
Trên trán Đao Phỉ dường như mở ra Pháp Tắc Chi Nhãn, triệt tiêu cỗ uy lực đáng sợ kia, tiếp sau đó lại bước chéo một bước ra, kéo trường đao quay lại đối diện trực tiếp với Long Khiếu Quyền của Diệp Phàm.
Ầm!
Đao Phỉ bay ngược ra sau, cố gắng cưỡng ép thân mình trụ vững giữa không trung, một cú ngã đáp đất không hề có bất kỳ đạo lý gì. .
Nhưng rất nhanh sau đó thì mọi người phát hiện bóng dáng Diệp Phàm trong nháy mắt đã xuất hiện trên không cùng chỗ với Đao Phỉ, nếu như Đao Phỉ không đáp xuống, một quyền này cũng đủ để đánh bại hắn ta rồi. Đây là chỗ kinh khủng nhất của Võ Đạo Chi Tâm, tiên liệu được cơ hội của kẻ thù.
- Võ Đạo Chi Tâm của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi sao.Tốt lắm, ta đã từng nói, sau này quay về Đông Linh cảnh, ngươi giúp ta lật đổ một học phủ, ha ha ha, ngươi không khiến ta thất vọng.
Diệp Phàm quát lớn.
Lật đổ một học phủ? Lập tức đệ tự của Ngũ Hành học phủ có chút im lặng. Hung hãn đến vậy sao? Hai người này là người của Đông Linh cảnh à? Bọn họ có quan hệ gì vậy?
Không chỉ có những đệ tự này tò mò mà trưởng lão phó viện trưởng của Ngũ Hành học phủ cũng rất tò mò.
- Có thiên tài như ngươi đi cùng ta, nếu ta còn không phát triển thì chẳng phải ta thật có lỗi với chữ “Thiên này trên chiếc nhẫn của ta sao!
Đao Phỉ quát một tiếng, Nguyên Lực điên cuồng vận chuyển, trường đao gào thét trong nháy mắt nứt ra thành trăm mảnh.
Thiên Vân trong tay Diệp Phàm hóa thành trường đao, mà trường đao không ngừng quay ngang dọc, trong khoảng thời gian ngắn mà hai người đã kiên cường đối đầu với nhau được mấy hiệp, so với Tôn Húc thì hiển nhiên Đao Phỉ đã giành lại được chút thể diện cho Ngũ Hành học phủ.
Đao Phỉ mạnh hơn Tôn Húc sao? Không mạnh, nhưng tiềm lực của hắn ta lớn hơn, Võ Đạo Chi Tâm là thiên phú vô cùng khủng khiếp, nhưng vì sao Diệp Phàm có thể ngang tài ngang sức với Đao Phỉ chứ?
Đây đương nhiên là do Diệp Phàm cố ý làm như vậy, hắn cố ý khiến cho mọi người nghĩ rằng Đao Phỉ mạnh hơn Tôn Húc, như vậy thì Đao Phỉ ở Ngũ Hành học phủ sẽ có rất nhiều tài nguyên tốt, dĩ nhiên sau đó Diệp Phàm sẽ cho Đao Phỉ Vạn Niên Khổ Tủy, chỉ cần luyện hóa Vạn Niên Khổ Tủy thì Đao Phỉ chắc chắn sẽ mạnh hơn Tôn Húc.
Diệp Phàm không dạy công pháp, mặc dù Thu Nguyệt đã đáp ứng hắn có thể truyền thụ công pháp cho người khác, nhưng vẫn phải kiểm soát số người cho tốt, điều này Diệp Phàm hiểu.
Ngoài ra, Diệp Tàn cũng giao kỹ năng cốt lõi của cuồng đao cho Đao Phỉ, cuồng đao trước mắt Đao Phỉ chưa tu luyện thành công, tham thì thâm.
Ầm!
Diệp Phàm trảm một phát cực nhanh đánh bay Đao Phỉ, sau đó trường đao biến mất, biến thành bao tay Thiên Vân, mà Đao Phỉ cũng thu hồi trường đao lại, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi vẫn bất khả chiến bại.
- Không vô địch thì làm sao dẫn đầu các ngươi đi báo thù được đây!
Diệp Phàm nói không hề khách khí, sau đó lấy ra một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ:
- Đây là một ít tài nguyên tu hành, thời gian của chúng ta không còn nhiều, tu vi của ngươi và Ma Sinh tăng vãn chưa đủ nhanh!
- Vậy ta đây không khách khí nữa!
Đao Phỉ tiếp nhận, Nguyên Lực lưu chuyển, sau đó trong đôi mắt của hắn ta có sự dao động, mà sự rung động nhỏ này lại bị hắn ta che giấu rất nhanh, trong lòng cũng âm thầm thở dài, trình độ hào phóng của yêu nghiệt này đúng là làm cho người ta phải xấu hổ.
Bên phía Đại Lực, khi Diệp Phàm đưa ra Linh Khí cao cấp thì bèn gia tăng thêm Trữ Vật Giới Chỉ, bên trong còn có Vạn Niên Khổ Tủy,. Hiện giờ cả Đao Phỉ và Ma Sinh đều có Vạn Niên Khổ Tủy, kế tiếp là Dương Nhược Huyên. Cũng chẳng biết hiện tại Dương Nhược Huyên như thế nào rồi? Mượn trận khiêu chiến lần này, có lẽ hắn có thể làm rõ vài chuyện.
Đao Phỉ thất bại, ba người còn lại cũng không ai dám ra trận. Sự cường đại của Diệp Phàm đã ăn sâu vào lòng người.
Lý Triệu biết Ngũ Hành học phủ đã thua, lúc này mới thở dài một hơi, tuyên bố nhận thua.
Thu Nguyệt đạt được ba ngàn vạn tích phân, vui vẻ mà rời đi cùng Diệp Phàm, trưởng lão và các đệ tử của Ngũ Hành học phủ nhìn nhau rồi trầm mặc. Trận khiêu chiến nhanh đến mức khiến họ khó có thể chấp nhận được.
Lý Triệu hiểu rõ mục đích của Thu Nguyệt là Thần Nguyên học phủ, bọn họ và Bá Thể học phủ chỉ là lợi tức thôi, Thu Nguyệt nhận ba ngàn vạn tích phân rồi thì lập tức rời đi ngay, thậm chí một câu châm chọc cũng không thèm nói.
Lý Triệu nhìn Đao Phỉ mà cất giọng nói lớn:
- Đao Phỉ, Ngũ Hành Bắc Đẩu cảnh sắp mở rồi, ngươi chuẩn bị vào đó tu hành đi.
- Ngũ Hành Bắc Đẩu cảnh?
Đao Phỉ nghe vậy thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, hắn ta nói:
- Đa tạ phó viện trưởng!
- Phó viện trưởng, Ngũ Hành Bắc Đẩu kia chỉ cho một người vào, danh sách vào không phải là ta sao?
Lúc này, Tôn Húc lo lắng nói.
Lý Triệu nghe vậy thì lẳng lặng nhìn Tôn Húc, lườm hắn ta một cái, nhàn nhạt nói:
- Ngươi vẫn còn cần tôi luyện tâm tính!
Nói xong, Lý Triệu lập tức rời đi.
Trên đường đi về phía Thần Nguyên học phủ, đôi mắt to tròn của Thu Nguyệt giật giật, sau đó đôi môi đỏ mộng mấp máy:
- Tiểu tử kia, chờ khi đến Thần Nguyên học phủ thì ngươi cũng không thể kiêu ngạo như vậy nữa, ngươi phải giấu dốt.
- Giấu dốt?
Diệp Phàm không khỏi có phần sửng sốt, trước kia muốn ta phách lối bao nhiêu thì có bấy nhiêu phách lối, bây giờ lại muốn ta giấu dốt, yêu nữ này lại muốn làm gì đây?