Vô Địch Thiên Đế

Chương 622: Lôi nguyên

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha, Thu viện trưởng thật biết nói đùa, dù kết quả có như thế nào, Thu viện trưởng ở xa tới là khách, ta sẽ tự mình tiếp đãi chu đáo.

Lý Triệu nghe vậy thì lập tức nói lớn:

- Nếu thật sự thành tâm tiếp đãi, lão già Ngô Mệnh kia sao còn chưa ra đây. Thế nào? Chẳng lẽ hắn ta cho rằng ta không đủ tư cách để hắn ta xuất hiện ư?

- Đương nhiên không phải, viện trưởng bế quan đang đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, không có cách nào ra ngoài ngay được, cũng không đoán trước được Thu viện trưởng sẽ đến sớm như vậy.

Lý Triệu đáp lại.

- Hừ, một tuần trước ta đã yêu cầu thách đấu tam đại học phủ, thế mà hắn ta lại bế quan vào lúc này, rõ ràng hắn ta không để ta vào mắt, Ngũ Hành học phủ cho rằng mình rất mạnh sao? Hừ.

Thu Nguyệt nghe vậy thì cười lạnh, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cất giọng nói:

- Ta không có ý định nán lại ở Ngũ Hành học phủ quá lâu. Lý Triệu, ngươi trực tiếp để cho năm thí sinh thi đấu đến đây đi, chúng ta đến Diễu Võ Trường.

- Thu viện trưởng đưa ra quyết định rất dứt khoát, nếu đã như vậy thì chúng ta cùng đi thôi.

Lý Triệu ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó đưa mọi người đi đến Diễu Võ Trường, mà những đệ tử của Ngũ Hành học phủ cũng nhanh chóng tụ họp lại, hình chiếu của Vạn Đạo học phủ và Quân Hành học phủ xuất hiện một lần nữa.

Vạn Đạo học phủ hiển nhiên có niềm tin vô địch, điều bọn họ muốn chính là tát vào mặt Diệp Phàm. Bá Thể học phủ và Ngũ Hành học phủ đều là những món khai vị thôi, Thần Nguyên học phủ mới là đại tiệc.

Quân Hành học phủ nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Ngũ Hành học phủ thì cảm thấy buồn cười, thấy được hành động của Diệp Phàm ở Bá Thể học, bọn họ biết rõ Ngũ Hành học phủ thất bại thảm hại thế nào.

Diệp Phàm bay thẳng lên phía trên Diễu Võ Trường, nhìn mọi người ở phía dưới.

- Hắn là Diệp Phàm?

- Đúng vậy, nghe nói hắn sợ, không dám ra tay, kiên quyết bế quan không dám ra mặt.

- Không thể nào, nếu thật sự không dám ra tay, Thu Nguyệt sẽ dẫn hắn đến đây tự rước nhục sao?

- Hừ, lúc ấy tất nhiên Thu Nguyệt sẽ không lên đài, sưng mặt lên mà nói, về sau có thể muốn tìm chút viện binh, chẳng qua thời gian trong một tuần quá ngắn nên nàng ta không tìm được mà thôi. Đây không phải là lôi Diệp Phàm ra làm con tốt thí đấy à.

- Ha ha ha, có trò hay để xem rồi.

Mọi người xung quanh mỗi người một câu.

Rất nhanh sau đó có năm bóng người di chuyển đến khu vực chuẩn bi chiến đấu, Tôn Húc, Chu Cường, Trịnh Tinh, Đao Phỉ, còn có một nữ tử áo tím.

- Đao Phỉ, đây là Diệp Phàm mà người đã nói sao?

Khóe miệng Tôn Húc nhếch lên, lộ vẻ trào phúng

- Đúng vậy, chính là hắn!

Đao Phỉ nhìn Diệp Phàm rồi gật đầu nói. Siêu Phàm thất trọng, tốc độ tu hành của Diệp Phàm cũng quá nhanh rồi đó.

- Trong các ngươi ai là Tôn Húc?

Diệp Phàm cất giọng nói lớn.

- Tiểu tử, là ta, thế nào? Biết mặt ta trước để lát nữa nhận thua à?

Tôn Húc cười sang sảng mà nói.

- Ngươi, cả ngươi nữa, thêm hai nữ đệ tử kia, bốn người các ngươi cùng lên đi, không cần lãng phí thời gian.

Diệp Phàm nói lớn.

Trừ Đao Phỉ, bốn người kia đều dần dần tiến tới chỗ Diệp Phàm.

Cùng lên?

Tôn Húc nghe thấy vậy thì không khỏi có chút sửng sốt, sau đó lại điên cuồng cười lớn:

- Diệp Phàm, ngươi nói cái gì vậy? Kêu bọn ta cùng lên?

- Đúng vậy!

- Ha ha ha, ngươi muốn làm cái gì đây? Ngươi mà xứng để bọn ta cùng lên sao? Ta dùng một tay thôi là cũng có thể nghiền nát ngươi, nhưng vì để tất cả mọi người có thể đi vào Vạn Đạo giới, ta phải lên cuối cùng, nếu không, vừa lên thì đã phải đi xuống rồi.

Tôn Húc không khách khí, nói.

- Không cần phải như thế, chỉ cần các ngươi thắng Diệp Phàm thì cả năm người các ngươi đều có thể tiến vào Vạn Đạo giới, bất kể là bao vây tấn công mà thắng hay một mình đấu thắng đều được.

Thu Nguyệt nghe vậy thì nói lớn.

Sau khi nghe xong, Tôn Húc để lộ ra nụ cười:

- Thu viện trưởng thật thấu tình đạt lý, nếu có thể có được sự coi trọng của Thu viện trưởng, cho dù có vào Vạn Đạo học phủ cũng không sao.

Tôn Húc nói chuyện hiển nhiên có phần quá trớn, nhưng hắn ta là người của Tôn gia, mà Tôn gia cũng là đại gia tộc Trung Linh cảnh, chỉ cần trong lời nói không có ý đại nghịch bất đạo thì những lời này cũng không có ảnh hưởng gì qua lớn.

- Ngươi chưa xứng để viện trường coi trọng đâu.

Giọng nói của Diệp Phàm vang lên, khóe miệng lộ ý châm biến, hắn lạnh nhạt nói.

- Có xứng hay không cũng không phải ngươi nói là được. Thiên tài của Vạn Đạo học phủ à? Cùng lắm cũng chỉ là một tên đần thôi, chỉ sợ ngươi còn không biết thể nào là cường giả chân chính nữa kìa. Nếu ngươi đã muốn chết như thế thì ta sẽ thuận theo ý của người, chỉnh đốn ngươi ngay ngắn.

Tôn Húc quát to, sau đó đi thẳng về phía trước người Diệp Phàm, vận chuyển Nguyên Lực mà cười nói:

- Đây là một quyền năm phần lực, chết đi cho ta!

Nói xong, Tôn Húc nện một quyền mạnh xuống, Nguyên Lực khủng bố nổ vang, tu vi của năm phần lực lại có thể đánh ra được công kích gần kề Hợp Thánh cảnh.

Là một thiếu niên Chí Tôn, Tôn Húc cũng có năng lực để tự kiêu.

- Tiểu tử Tôn Húc này làm việc đúng là có chừng mực, không thể khiến cho Diệp Phàm thua ngay lập tức được, ha ha.

Lý Triệu cười nói.

- Vậy ta đây hẳn phải đa tạ Ngũ Hành học phủ đã quan tâm đến thể diện của Vạn Đạo học phủ ta rồi?

Thu Nguyệt nghe được thì hỏi ngược lại.

- Ha ha ha, Thu viện trưởng nói đùa rồi.

Lý Triệu cười lớn, nói.

Diệp Phạm lẳng lặng đứng ở giữa sân, một quyền của Tôn Húc nện trực tiếp đánh trúng vào ngực hắn, nhưng Diệp Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, không chút hề hấn nào.

Ầm!

Nguyên Lực nổ tung, Tôn Húc không thể khống chế mà bay ngược ra sau, mà trên khóe miệng Diệp Phàm lại lộ ra tia trào phúng:

- Chỉ có chút thực lực này thôi sao?

Ngay tức khắc, đệ tử của Ngũ Hành học phủ bắt đầu xôn xao, tiếng cười của Lý Triệu im bặt.

- Đáng giận, cùng lắm chỉ là năm phần lực của ta mà người đã dùng toàn lực ứng phó, có cái gì mà kiêu ngạo đâu chứ? Hừ, lần này ta sẽ dùng mười phần lực!

Tôn Húc quát lớn, ngay sau đó bèn bay về phía Diệp Phàm trong nháy mắt, sức mạnh của một quyền này vượt xa một quyền ban nãy. Diệp Phàm vẫn đứng tại chỗ như cũ, tay phải vươn ra, nhẹ nhàng nắm chặt một quyền này lại, cất cao giọng nói:

- Mười phần lực của người thì thế nào? Vẫn không chịu được một kích như trước thôi.

Ngay tức khắc, phần lớn đệ tử của Ngũ Hành học phủ đều ngây ngẩn cả người, dù cho Tôn Húc không sử dụng vũ khí, nhưng một kích như thế này người bình thường chắc chắn không thể nào đỡ nổi, càng đừng nói đến việc đỡ đòn nhẹ nhàng như thế này.

Lúc này, không ít người đã cảm nhận được sức mạnh ngang tàng của Diệp Phàm.

- Hai phần lực!

Diệp Phàm nhàn nhạt hô, sau đó kéo tay phải về, Tôn Húc lại mất không chế mà bay lên, cuộn tròn một vòng. Tôn Húc cứ giống như một chiếc bao tải vậy, bị Diệp Phàm quăng mạnh xuống đất, tiếp đó lại đá xuống một cước, Tôn Húc lập tức bay thẳng lên.

- Ta nói rồi, đừng có lãng phí thời gian của ta, các ngươi cùng lên đi!

Diệp Phàm nói xong, bỗng nhiên Tôn Húc từ dưới đất bay lên, trường kiếm phía sau lưng được lấy ra khỏi bao, quát lớn:

- Thật đáng hận, ta muốn chém ngươi, Thiên Giai Linh Cương Lôi Nguyên!

Sấm chớp nổ vang, một kiếm mà Tôn Húc chém ra đạt đến tốc độ siêu việt, trong nháy mắt đã chém đến đỉnh đầu của Diệp Phàm

- Hãy nhận lấy Lôi Đình Chi Nộ của ta đi, đồ nhãi nhép!

Tôn Húc lạnh giọng, nói, đông đảo đệ tử của Ngũ Hành học phủ đều kêu gào:

- Tôn Húc sư huynh, chém hắn đi!

Vù!

Thanh trường kiếm chém xuống, lập tức đỉnh đầu của Diệp Phàm như hình thành một đám mây tích điện, các tia sấm chớp mãnh liệt xé toạc hết thảy.

Nhưng Diệp Phàm chỉ vừa vươn tay phải ra thì ngay sau đó, các tia chớp hội tụ lại trong tay hắn, trường kiếm lập tức bị Diệp Phàm dùng hai ngón tay kẹp lại.

- Lôi đình yếu ớt như thế này mà ngươi cũng có mặt mũi nói là Lôi Đình Chi Nộ?

Thanh âm bình ổn của Diệp Phàm vang lên, cả Ngũ Hành học phủ lập tức rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều há to miệng, không thể tin vào hết thảy những gì mà mắt mình nhìn thấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)