Vô Địch Thiên Đế

Chương 621: Ngũ hành học phủ *

Chương Trước Chương Tiếp

Bốn loại công pháp, cộng thêm Vô Danh Côn Pháp, tổng cộng có năm loại, nàng ta thua rồi.

Thu Nguyệt thầm thở phào một hơi, nàng ta không mong Diệp Phàm trở thành người bảo vệ là vì mối thù hằn giữa Diệp Phàm và Chí Tôn học phủ. Nhưng mà bây giờ nàng ta lại thấy hơi đau đầu vì người lợi hại như vậy mà có thể trở thành người bảo vệ của Vạn Đạo học phủ thì Vạn Đạo học phủ sẽ không cần phải lo gì nữa.

- Viện trưởng, xem ra vụ cá cược lần này ta thắng rồi, sau này ta có thể tùy ý ra vào Vạn Đạo Giới để tu hành rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Đương nhiên, lẽ nào ngươi nghĩ ta sẽ nói mà không giữ lời sao? Nhưng mà, không biết ngươi làm được nó từ cái gì, sao ngươi làm được những việc này?

Thu Nguyệt thán phục, nói. Nàng ta cũng là người từng tham ngộ công pháp trong Vạn Đạo Giới, nàng ta rất rõ trong thời gian một tháng mà có thể nắm được năm loại Thánh giai công pháp là chuyện đáng sợ đến mức nào.

- Có một vài người sinh ra đã khác với những người còn lại, ta chính là kiểu người đó.

Diệp Phàm nói, có hơi kiêu căng.

Thu Nguyệt nghe vậy xong thì nhìn Diệp Phàm một cách thật nghiêm túc, cho dù đó chỉ là một câu nói đùa của Diệp Phàm thôi nhưng nàng lại thấy Diệp Phàm nói rất có lý. Có vài người sinh ra đã khác với những người khác, hắn cứ như ngôi sao lớn nhất trên bầu trời vậy, chói mắt và cuốn hút. Tên này rất khác biệt.

- Viện trưởng, ngài nhìn ta như vậy ta lo lắng lắm.

Diệp Phàm nói với vẻ hơi bất lực.

- Phụt, ha ha ha, tên này, ngươi còn biết lo lắng á? Ban nãy ở Bá Thể học phủ ngươi huênh hoang, không coi ai ra gì lắm mà. Sao lại giả vờ yếu đuối trước mặt ta thế?

Thu Nguyệt khẽ cười, Diệp Phàm đang ngồi ở gần đó. Sau đó, nàng ta dùng cơ thể hoàn hảo của mình để thể hiện sức hút. Cơ thể mềm mại đó yêu kiều, khiến người ta phải rung động. Đôi môi đỏ như máu cứ như một quả táo đầy hấp dẫn vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

- Diệp Phàm, ngươi đồng ý với ta một chuyện được không?

Nàng ta nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Diệp Phàm thấy không quen.

- Viện trưởng nói đi.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Trước khi ngươi đạt đến Chí Tôn cảnh, đừng gây gổ với Chí Tôn học phủ, được không?

Thu Nguyệt nói tiếp. Lúc này nàng ta thực sự không muốn Diệp Phàm đến Chí Tôn học phủ để tự đâm đầu vào chỗ chết.

Diệp Phàm nghe vậy mà thấy hơi cảm động. Hắn biết rõ rằng Thu Nguyệt đang muốn quan tâm hắn, không ngờ một yêu nữ hỉ nộ vô thường như nàng ta cũng có lú chân thực như vậy. Hắn bất giác nở một nụ cười.

- Trước Chí Tôn cảnh ta sẽ không chủ động gây gổ với Chí Tôn học phủ đâu, nhưng nếu Chí Tôn học phủ đối phó với ta thì đương nhiên là ta không thể ngồi chờ chết rồi.

- Chỉ cần ngươi không chủ động ra tay đối phó với Chí Tôn học phủ, có ta ở đây, không có ai có thể đối phó với ngươi cả.

- Ờm, viện trưởng, ngươi quan tâm ta như vậy, không phải là thích ta rồi đó chứ?

Diệp Phàm nói vậy là để đùa thôi.

- Ngươi cứ nghĩ vậy đi, đồ nhóc con, tỷ tỷ đây không thích nam nhân trẻ tuổi như ngươi đâu. Chỉ là ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử của Vạn Đạo học phur ta, ta không muốn đệ tử thiên tài của học phủ chưa vang danh thiên hạ thì đã chết trước rồi.

Tự dưng mặt Thu Nguyệt hơi đỏ lên, sau đó, nàng ta dùng đôi mắt xinh đẹp đó để lườm Diệp Phàm, nói.

- Vậy thì đúng là khiến người khác đau lòng lắm.

Diệp Phàm nghe vậy mà bật cười. Khi ở cùng với Thu Nguyệt, hắn có vẻ khá thoải mái. Như vậy thì có nghĩa là hắn thấy Thu Nguyệt và hắn là cùng một kiểu người. Bọn họ làm gì hoàn toàn dựa theo ý muốn, cho dù cả thiên hạ đều phản đối thì bọn họ vẫn sẽ không làm trái với ý muốn của mình.

Vậy nên hắn có thể cảm nhận được sự tương đồng ở Thu Nguyệt. Người như vậy sẽ luôn không được người khác hiểu cho nhưng những người như vậy sẽ không đánh mất cái tôi.

- Vậy… nhóc con thích tỷ tỷ hả? Buồn vậy kìa, tỷ tỷ thưởng cho ngươi nhé?

Tự dưng Thu Nguyệt lại lên tiếng, sau đó, nàng ta bay đến chỗ Diệp Phàm, hai tay ôm lấy mặt Diệp Phàm, đôi môi khiến người ta phải mê mẩn đó khẽ đặt lên môi Diệp Phàm.

Hương thơm thoang thoảng xâm nhập vào thần hồn của Diệp Phàm, sự mềm mại trên môi khiến bản năng đang kìm nén của hắn như bùng cháy. Sau đó, hắn có thể cảm nhận rất rõ có một thứ mềm mại đi vào trong miệng hắn nhưng rồi lại biến mất ngay lấp tức. Khi Diệp Phàm phản ứng lại rồi thì Thu Nguyệt đã quay về chỗ đứng cũ của mình rồi.

Thu Nguyệt quay lưng lại với Diệp Phàm, gương mặt thon gọn đó đỏ bừng lên, giọng nói yêu kiều vang lên.

- Nhóc con đã hài lòng chưa?

Diệp Phàm nghe vậy mà hơi đơ ra.

- Con mẹ nó, ta bị cưỡng hôn rồi đó sao?

- Ban nãy chưa phản ứng lại được, hay là viện trưởng thưởng cho ta thêm một cái đi?

Diệp Phàm nói ra câu đó một cách quỷ sai thần khiến.

Thu Nguyệt nghe vậy, đôi môi xinh đẹp đó nở một nụ cười, nàng ta khẽ cắn môi, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác. Nàng ta chưa bao giờ có cảm giác này. Nghĩ đến động tác ban nãy, nàng ta hơi xấu hổ, nàng ta chưa bao giờ làm việc như thế này cả.

Đây cũng là nụ hôn đầu của Thu Nguyệt, một trăm năm mươi năm tu hành, thời gian của nàng ta đều tiêu tốn trên con đường vo tu. Không phải là nàng ta không có thất tình lục dục, chỉ là nàng ta vốn là con cưng của trời, có tư chất tuyệt đỉnh, nam nhân bên cạnh cho dù có thực lực vượt xa nàng thì về mưu trí cũng không bằng được.

Có thể nói là tiêu chuẩn của Thu Nguyệt rất cao, cho dù thứ nàng ta tu luyện là Dục Niệm Hồn Lực thì nàng ta cũng chẳng có ý định sẽ thân cận với một nam nhân nào cả. Đây là lần đầu tiên nàng ta làm chuyện hoang đường như vậy.

Nhưng mà yêu nữ thì là yêu nữ, nàng ta sẽ không chìm đắm trong sự ngại ngùng của một nữ nhi vậy đâu, chẳng mấy lâu sau nàng ta đã bình tĩnh lại được rồi. Thu Nguyệt xoay người lại một cách rất cuốn hút, nhìn Diệp Phàm, nói.

- Ngươi quên hết mọi chuyện ban nãy đi, sau này đừng bao giờ nghĩ đến nó nữa.

Nói xong, Thu Nguyệt còn lườm Diệp Phàm một cái, làm Diệp Phàm thấy rất lạ. Ngươi cưỡng hôn ta đó chứ? Sao cảm giác như ta cưỡng hôn ngươi vậy? Yêu nữ này, đợi đến khi tu vi của bổn thiếu gia cao hơn ngươi thì xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào.

Trong bầu không khí ủy mị đến mức kỳ lạ, hai người họ đã đi đến Ngũ Hành học phủ.

Lý Triệu của Ngũ Hành học phủ hơi bất ngờ vì Thu Nguyệt đến. Như bình thường thì chắc bây giờ Thu Nguyệt đang ở Bá Thể học phủ rồi chứ. Lẽ nào Diệp Phàm đã bị đánh bại ngay từ trận đầu tiên rồi sao?

Viện trưởng của Ngũ Hành học phủ đang bế quan, Lý Triệu phụ trách tiếp đãi. Hắn ta tươi cười nói.

- Thu viện trưởng đại giá quang lâm, ta không đón tiếp từ xa, thất lễ quá.

- Lý Triệu, bọn ta đến để thực hiện vụ cược đây.

Thu Nguyệt nói rất dõng dạc. Không ít đệ tử của Ngũ Hành học phủ đều đến vây quanh.

- Viện trưởng? Viện trưởng xinh đẹp như vậy sao? Nàng ta chính là viện trưởng của Vạn Đạo học phủ đúng không?

- Xinh đẹp tuyệt thế như vậy, ngoài yêu nữ trong truyền thuyết kia thì chắc cũng không còn ai nữa.

- Ấy, Vạn Đạo học phủ không phảu đã đến Bá Thể học phủ rồi sao? Sao lại đến Ngũ Hành học phủ chúng ta thế, nhanh vậy sao?

- Hi hi, thua thì đương nhiên là nhanh rồi. Vạn Đạo học phủ tự chuốc nhục, bị Bá Thể học phủ đánh bại nhanh vậy, chẳng trách sắc mặt của vị viện trưởng này trông khó coi vậy.

- Bây giờ còn phải đến để cho chúng ta hành nữa, ha ha, thú vị, thú vị quá.

Không chỉ là đệ tử của Ngũ Hành học phủ nghĩ như vậy, Lý Triệu cũng nghĩ như vậy, hắn ta cười khẽ, nói.

- Tốc độ của Thu viện trưởng nhanh quá, ha ha, Bá Thể học phủ cũng không phải phép, không biết giữ Thu viện trưởng thêm một lúc nữa.

- Ở Ngũ Hành học phủ sẽ còn nhanh hơn chút đấy.

Thu Nguyệt nghe ra ý của hắn ta thì trả lời lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)