Vẻ mặt Diệp Phàm cực kỳ khó coi. Đường đường là một trưởng lão Thiên Phủ lại có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, vậy không phải hắn đã hoàn toàn không biết xấu hổ sao?
- Hai người của gia tộc Đông Hoàng đã bị phụ hoàng ta hủy bỏ tư cách dự thi, sư phụ ta và Diệp Tàn, Diệp Quỷ là người tham gia thi đấu lần này. Trưởng lão, ngươi nhầm rồi.
Bắc Cung Tuyết tức giận nói.
- Ta nhận được danh sách chính là những người này, sai chỗ nào chứ?
Thẩm Quát lạnh lùng nói.
- Tối hôm qua ở hoàng cung, ngươi rõ ràng bảo ba người của Thiên Phủ đấu với ba người sư phụ của ta, bọn họ thắng Thiên Phủ thì có thể bước vào Thiên Phủ. Chẳng lẽ ngươi đường đường là trưởng lão lại muốn chơi xấu sao?
Bắc Cung Tuyết nói thẳng, rõ ràng con nhóc này không hề e ngại thể diện của Thiên Phủ.
Sắc mặt Thẩm Quát rất khó coi, lãnh đạm nhìn Bắc Cung Tuyết:
- Cô bé, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được. Tối hôm qua chỉ là so tài một lúc, chẳng qua ta nể mặt Sở Hoàng nhường ba đứa trẻ Diệp gia, nhưng bọn họ thậm chí không có tư cách tham gia thu đồ đệ, sao có thể bước vào Thiên Phủ?
- Hơn nữa, chỉ dựa vào thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc các ngươi làm sao có thể thắng được đệ tử của Thiên Phủ ta?
Lời này vừa nói ra, đám đông đều gật đầu. Nếu nói đám người Diệp Phàm chiến thắng đệ tử của Thiên Phủ, bọn họ tuyệt đối không tin. Dù sao bất kể là so sánh trên phương diện tu vi hay tài nguyên, đều kém hơn rất nhiều.
- Thật sao? Nếu là vậy, ngươi cứ việc bảo người của Thiên Phủ ra đánh với ta một trận, ta dùng một tay cũng có thể nghiền ép bọn họ.
Giọng nói Diệp Phàm vang lên, sau đó bay luôn lên trên đài cao. Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng theo sát phía sau.
- Ai cho phép ba người các ngươi lên đây? Cút xuống cho ta, bằng không đừng trách ta chém các ngươi!
Thẩm Quát cao giọng nói. Tu vi Cương Thể cảnh đáng sợ trực tiếp ép về phía ba người Diệp Phàm.
Diệp Phàm không nhiều lời, trực tiếp lấy ra thủy tinh ký ức. Cảnh tượng trên bữa tiệc tối qua xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sắc mặt Thẩm Quát lập tức trở nên khó coi, hắn không ngờ Diệp Phàm lại ghi lại tình cảnh tối hôm qua. Nói cách khác, tối hôm qua người này đã đề phòng hắn, đúng là nực cười.
Diệp Phàm không phát ra tất cả thủy tinh ký ức, phát được một nửa, hắn thu lại, thản nhiên nhìn Thẩm Quát:
- Thẩm trưởng lão, xem ra ngươi nhớ nhầm rồi. Ba người chúng ta đã là đệ tử của Thiên Phủ.
Hắn không nhất thiết phải hoàn toàn trở mặt. Mục đích của hắn là bước vào Thiên Phủ, nhận được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy. Hắn đã tỏ rõ thái độ của mình, cũng không để cho Thẩm Quát quá mất mặt, chính là muốn xem Thẩm Quát có phối hợp không.
Sắc mặt Thẩm Quát không ngừng thay đổi, lãnh đạm liếc nhìn Diệp Phàm, đột ngột cười lạnh:
- Ngươi vẫn không rõ ý nghĩa của Thiên Phủ đối với vương triều, một vương gia vương triều nho nhỏ cũng dám uy hiếp ta sao?
- Thẩm Quát ta ghét nhất là có người uy hiếp ta, cho nên phải khiến ngươi thất vọng rồi.
Thẩm Quát nói xong, nguyên khí đột ngột bộc phát, tức giận quát một tiếng:
- Dám cả gan tự ý bay đến đài cao uy hiếp trưởng lão Thiên Phủ, ta ban cho ngươi được chết!
Nói xong, hắn bay vụt về phía Diệp Phàm, tay phải siết chặt, thiên phú Linh Cương Phong Thứ vô cùng kiên cố, không gì phá nổi, xuyên qua tất cả.
Ánh mắt Diệp Phàm thoang nghiêm nghị. Xem ra hắn đánh giá quá thấp sự vô sỉ của Thẩm Quát. Nhưng Thẩm Quát tưởng làm vậy có thể làm gì được hắn sao? Thẩm Quát khó tránh khỏi quá coi thường hắn rồi. không cho hắn tới Thiên Phủ còn muốn ỉa trên đầu hắn sao? Không có cửa đâu.
Hắn không lùi còn tiến tới, thi triển Tam Bộ Nhất Thiểm!
Diệp Phàm lập tức xuất hiện ở phía sau lưng Thẩm Quát.
- Ngu xuẩn!
Thẩm Quát giễu cợt, sau đó chợt xoay tròn một trăm tám mươi độ, quyền phải đánh mạnh về phía Diệp Phàm.
Hình chiếu qua gương của Cửu Hư Mê Tung Bộ!
Bóng dáng Diệp Phàm tách ra làm hai, nắm đấm của Thẩm Quát đấm vào giữa hai bóng hình.
Quét chân!
Tóc độ phản ứng của Thẩm Quát nhanh tới mức nào, chân phải quét ngang, giống như một cái roi sắt đánh mạnh về phía Diệp Phàm.
Mắt thấy hai bóng người của Diệp Phàm sẽ bị Thẩm Quát đánh trúng, bóng dáng Diệp Phàm chợt lao nhanh, phát ra tốc độ còn nhanh hơn trước, tránh được một đòn quét chân này.
Tính năng ẩn Cực Tốc Chưởng Phong trong võ kỹ Nhân giai sơ cấp Toái Thạch Chưởng được phát động, tốc độ tăng mạnh, Diệp Phàm lập tức tới trước mặt Thẩm Vân Xung.
Thẩm Vân Xung thấy thế không hề sợ hãi, đánh ra Thiên Phong Chưởng, vô số chưởng ảnh xuất hiện, phong tỏa tất cả những nơi có thể công kích.
Hắn không tin mình không ngăn cản nổi Diệp Phàm một chiêu. Chỉ cần mình ngăn cản được một chiêu, thúc thúc sẽ tới, đến lúc đó, người này nhất định phải chết.
Diệp Phàm cũng biết thời gian khẩn cấp, quyền phải mở ra biến thành trảo, phát ra thuộc tính ẩn lấy đồ trong túi trong công pháp Địa giai sơ cấp Trích Tinh Thủ, , tay phải Diệp Phàm lập tức hóa thành một ảo ảnh, nhìn như chậm nhưng thật ra đã nhanh chóng xuyên qua phong tỏa của Thẩm Vân Xung, nắm lấy cổ hắn, hai người đồng thời di chuyển.
Bóng dáng Diệp Phàm cầm lấy cổ Thẩm Vân Xung lao tới ba mét mới có thể dừng lại, quỳ một chân, trực tiếp ấn hắn xuống đất:
- Nếu ngươi tiến thêm một bước, hắn sẽ chết!
Thẩm Quát lập tức dừng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, mọi người xung quanh đều chấn động tới mức há to miệng.
Đây là tình huống gì vậy? Vượt qua phong tỏa của cường giả Cương Thể cảnh, chỉ một chiêu đã khống chế được đệ tử của Thiên Phủ, đây thật sự là Diệp Phàm sao?
Điều này đã đổi mới giá trị quan của bọn họ. Vương triều bồi dưỡng ra được thiên tài mạnh đến mức này từ lúc nào? Nếu là vậy, ai còn chen nhau vỡ đầu vào trong học phủ nữa.
- Lão tam, có phải ta bị ảo giác không? Mặc Vương gia lợi hại như vậy sao? Mau lên mau, đánh thức ta đi.
Bốp!
- Trời ạ, lão tam, sao ngươi tự nhiên sử dụng chiêu đoạn tử tuyệt tôn vậy?
...
Một bóng người bay qua, Bắc Cung Hàn Tiêu trầm mặt đi tới trên đài cao, lãnh đạm nhìn Thẩm Quát:
- Thiên Phủ đúng là cao giá, ta tuyên bố từ nay về sau...
- Thằng nhóc Bắc Cung!
Một giọng già nua ngắt lời Bắc Cung Hàn Tiêu. Lúc này, đám đông nhìn về phía dưới đài, lộ vẻ nghi ngờ, ai dám gọi Sở Hoàng là thằng nhóc Bắc Cung?
Bọn họ chỉ thấy một lão già dẫn theo một thiếu nữ đi ra. Lão già mặc trường bào màu xám rất mộc mạc. không quá xa hoa. Nữ tử phía sau lại xinh đẹp kinh người, nhất là đôi mắt giống như đôi mắt của tiên tử, rung động lòng người.
Thẩm Vân Xung thoáng ngây người. Không ít nam tử trẻ tuổi đều nhìn nữ tử kia với ánh mắt nóng bỏng. Không giống với vẻ kinh diễm của Bắc Cung Tuyết, nữ tử này có vẻ điềm tĩnh và ôn hòa, nhất là đôi mắt kia dường như có thể làm mọi thứ tan chảy.
- Dương lão.
Bắc Cung Hàn Tiêu chắp tay nói. Năm đó, lúc hắn sáng lập Sở Quốc, đã từng có một lần thân bị thương nặng, suýt nữa mất mạng, cuối cùng được lão già này cứu, cũng tặng hắn Bàn Long Chưởng, cho hắn thân phận và địa vị hôm nay.
Hắn đã cố tìm hiểu về lão già thần long thấy đầu không thấy đuôi này, chỉ biết người này có liên quan tới Thiên Phủ, vì vậy mấy năm nay, Sở Quốc gần như đưa hết thiên tài hàng đầu tới đại hộ thu đồ đệ của Thiên Phủ.
Bằng không, đám người Bắc Cung Tuyết đã sớm rời đi trong đại hội thu đồ đệ của Đạo Phủ, đâu cần chờ tới bây giờ. Lần này Triệu Quát làm như thế, cũng khiến hắn thất vọng về Thiên Phủ. Vừa rồi hắn đã quyết định không để cho thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc bước vào Thiên Phủ nữa.
- Viện trưởng!
Thẩm Quát cung kính nói. Hắn đã sớm nghe nói viện trưởng thích vân du bốn biển, nhưng không ngờ lại gặp ở đây. Chẳng phải hắn đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi?
- Hừ, viện trưởng? Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là viện trưởng à? Thiên Phủ càng ngày càng tệ, đều là do tất cả đám người các ngươi bắt nạt vương triều gây ra. Năm đó sáu đại vương triều không phải đều đưa thiên tài tốt nhất tới Thiên Phủ chúng ta sao? Bây giờ mọi người đều tránh né, chỉ có duy nhất thằng nhóc Bắc Cung có chút quan hệ sâu xa với ta, mấy năm nay vẫn đưa đệ tử thiên tài nhất tới Thiên Phủ chúng ta.
Lão già hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Hành vi của các ngươi là sao?