Tùy ý rửa mặt một phen, Thu Nguyệt đi thẳng tới Vũ Anh viện, sau khi Diệp Phàm thay xong y phục thì đi tới bên ngoài Vũ Anh viện.
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm lộ ra một nụ cười yêu mị nói.
- Rửa mặt nhanh nhỉ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy, một tháng không gần nữ sắc, không phải vừa trở lại đã muốn một trong tứ đại mỹ nữ này rồi chứ?
Thu Nguyệt có ý riêng nhìn xem bốn người Thu Thủy Nhi, đám người Thu Thủy Nhi nghe vậy sắc mặt lập tức đỏ bừng, Thu Thủy Nhi càng không thuận theo nói:
- Cô cô, ngươi lại nói bừa rồi, cho dù hắn muốn chúng ta, chúng ta còn chướng mắt hắn đây, lại nói, Diệp Phàm thích nam nhân.
- Thích nam nhân?
Diệp Phàm cùng Thu Nguyệt đồng thời kinh hô, ngay sau đó Diệp Phàm vô cùng buồn bực nói:
- Thu Thủy Nhi, lần này ta có dự định ra tay giúp ngươi xả giận, ngươi như vậy thực sự oan uổng ta quá?
- Phi, nêu như ngươi không thích nam nhân, cuộc sống có bốn nữ nhân chúng ta bên cạnh, tại sao ngươi lại không chút động lòng như vậy chứ?
Thu Thủy Nhi không khách khí hỏi.
- Ách, bằng không thì ta có thể làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể đùa giỡn các ngươi sao?
Diệp Phàm nhất thời cạn lời, ta tuân theo nguyên tắc tình cảm của mình là sai sao, ta nên hạ lưu một chút, ví dụ như nhìn lén các ngươi tắm rửa, không có việc gì thừa dịp các ngươi không chú ý sờ mó tay chân, như vậy mới bình thường sao? Kiểu người gì vậy, ai có thể nói cho ta biết trong đầu nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
- Ai nói không thể?
Thu Thủy Nhi nghe vậy lập tưc nói ngay, ngay sau đó hơi đỏ mặt, hung hăng lườm Diệp Phàm một chút:
- Lưu manh.
Diệp Phàm đen mặt, hắn làm cái gì sao? Lưu manh là cái quỷ gì? Còn có thể nói phải trái chút được không? Được rồi, ngươi và cô cô ngươi đúng là người không thèm nói lý, không thể trêu chọc vào, không thể trêu chọc vào được.
Thu Nguyệt nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Diệp Phàm, nhất thời vui vẻ cười đến run cả người, hai người này nói chuyện trong mắt tràn đầy ý vị, ngay sau đó triệu hồi ra Kinh Vũ đại bàng.
Kinh Vũ đại bàng chính là tọa kỵ của Thu Nguyệt, tốc độ gần với Mặc Thanh Long, cũng là chủng loại cực kỳ trân quý, ngày đi nghìn vạn dặm, như cơn lốc mà lao thẳng lên mây xanh.
Diệp Phàm không khách khí ngồi lên tọa kỵ của nàng, Kinh Vũ đại bàng kia có chút khó chịu phát ra hừ hừ, bị Thu Nguyệt vỗ một cái đàng hoàng không ít.
Ngay sau đó đại bàng giương cánh, hướng về phương xa bay đi.
Tứ nữ nhìn bóng dáng Diệp Phàm cùng Thu Nguyệt biến mất, ngay sau đó trở lại trong tiểu viện.
- Thủy Nhi tỷ tỷ, ngươi lại muốn Diệp Phàm đùa bỡn chúng ta, sao ngươi lưu manh như vậy chứ.
Hoa Vũ Vân dịu dàng nói.
- Ách, ta nào có, là hắn gài bẫy cho ta mà, ta không cẩn thân bị hắn hố thôi mà.
Thu Thủy Nhi đỏ mặt nói.
- Vậy mặt ngươi lại đỏ như vậy, nhưng mà hôm nay Thủy Nhi tỷ tỷ đã nói ra tiếng lòng của chúng ta rồi.
- Ai nha, tiểu ny tử, ngươi còn nói ta lưu manh, thì ra ngươi mới là thâm tàng bất lộ đấy.
- Thủy Nhi tỷ tỷ ngươi nghĩ gì thế, ta nói là Diệp Phàm thích nam nhân, ta cũng luôn cho là như thế.
- Hắn cũng không thích nam nhân, các ngươi không phát hiện hắn cực kỳ thích nhìn ưu điểm của Thủy Nhi tỷ tỷ sao?
Phùng Linh Hi nghe vậy nghiêm túc nói.
- Ách, hình như đúng là vậy á, bình thường trông hắn thản nhiên như vậy khiến ta cho rằng hắn nhìn rất bình thường, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, hình như ánh mắt hắn nhìn nơi đẫy đà của Thủy Nhi tương đối nhiều, ai nha, hắn nhất định là đại sắc lang, chỉ là bình thường thích che giấu mà thôi.
Lúc này Hoa Vũ Vân cao giọng nói.
Chúng nữ tùy ý trò chuyện một phen, Diệp Phàm lập tức từ một người không gần nữ sắc đồng tính luyến ái biến thành siêu cấp sắc lang biết che giấu rồi.
. . .
- Tiểu gia hỏa, diễm phúc của ngươi không cạn chút nào nhỉ, ánh mắt của chất nữ ta rất cao, ta nhìn ra được, nàng đối với ngươi rất có hảo cảm đấy, thế nào, có muốn ta làm chủ, gả Thủy Nhi cho ngươi không?
Thu Nguyệt ngồi trên lưng Kinh Vũ đại bàng, đường cong vô cùng ưu mỹ, dụ hoặc nhìn Diệp Phàm nói.
- Viện trưởng ngươi đừng nói đùa, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, lại nói, tính tình của chất nữ ngài, ta không đoán ra được, không cẩn thận coi như chọc tới nàng.
Lúc này Diệp Phàm đầu hàng, suy nghĩ một chút vẫn là Huân Y của mình đáng yêu nhất, vừa nhu thuận vừa nghe lời, hơn nữa sau khi tu hành Dục Tình Chủng thần quyết, đủ loại kỹ thuật giường chiếu đều bày ra khiến người ta xấu hổ, như vậy mới được gọi là nhân tuyển thê tử hoàn mỹ.
Thu Thủy Nhi . . . Đừng, hắn cũng không muốn không cẩn thân chút đã bị nàng ta chỉnh đâu.
- A, vóc dáng chất nhi ta tựa thiên tiên, chẳng lẽ ngươi còn chướng mắt sao? Ta nhớ rõ, quan hệ giữa ngươi và Lạc gia tiểu nữ oa Lạc Tố Tố không tệ, không phải ngươi thích nàng ta chứ, tiểu nha đầu này cũng không tệ, nhưng mà Lạc Đồng lão gia hỏa kia có thể sẽ không dễ dàng gả nàng cho ngươi đâu!
- Lạc Tố Tố? Ta với nàng ta cũng chỉ là quan hệ bình thường thôi, lại nói, các nàng ấy mỹ lệ, có thể so với được với viện trưởng ngài sao? Muốn tìm, cũng phải tìm người như viện trưởng.
Lúc này Diệp Phàm cười nói.
- Tiểu gia hỏa ngươi biết nói chuyện như vậy, có muốn tỷ tỷ thưởng cho ngươi chút phần thưởng không?
Thu Nguyệt nghe vậy khuôn mặt hơi đỏ ửng, ngay sau đó lập tức bay đến bên cạnh Diệp Phàm, mùi thơm hương ngọc lan tiến sát gần gương mặt tuấn dật của Diệp Phàm, dục niệm hồn lực vận chuyển, nàng nói khẽ:
- Ngươi cứ nói đi?
- Viện trưởng, dục niệm hồn lực của ngươi ta không thể ngăn cản được, ngươi như vậy sẽ khiến ta làm ra một vài chuyện bất kính đấy, nhưng chớ ném ta xuống khỏi đại bàng đấy.
- Ha ha ha, chuyện bất kính, ngươi muốn làm chuyện gì bất kính đây?
Thu Nguyệt dụ dỗ nói, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, trong lòng Diệp Phàm lập tức ngứa ngáy khó nhịn, dục niệm hồn lực tăng cứ như vậy dụ hoặc hắn, hắn cũng có chút nhịn không được.
- Tiểu gia hỏa nghĩ đẹp đấy!
Thu Nguyệt lập tức rời xa Diệp Phàm, ngồi trở lại vị trí của mình, liếm môi một cái, phong tình vạn chủng nhìn Diệp Phàm:
- Lần này đi tam đại học phủ, phải giúp tỷ tỷ hung hăng trút cơn giận, nếu như tỷ tỷ cao hứng, có lẽ khiến suy nghĩ trong lòng ngươi thành thật đấy.
Diệp Phàm nhịn sự kích động khó nhịn trong lòng xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng chính là hắn, hai kiêps Đạo Tâm có thể ổn định ảnh hưởng của loại dục niệm hồn lực này, đổi lại một tu sĩ Siêu Phàm cảnh, sợ là đã sớm đã mất đi lý trí nhào về phía Thu Nguyệt rồi.
Nhưng mà cũng chỉ có Diệp Phàm, đổi lại những người khác, Thu Nguyệt chắc chắn cũng không làm ra được những hành động mị hoặc như vậy, không thể không nói, Diệp Phàm đối với Thu Nguyệt mà nói, quả thực đặc biệt hơn người khác một chút, ngay từ đầu, chẳng qua nàng cảm thấy Diệp Phàm thú vị, nhưng là sau lần khiêu chiến trước đó, cảm giác của nàng đối với Diệp Phàm đã có sự thay đổi rất nhỏ, nói như thế nào đây, thời điểm khoảng cách giữa nàng và Diệp Phàm rất gần, vậy mà không chút bài xích, ngược lại có chút khô nóng.
- Viện trưởng muốn ta hoàn toàn đắc tội tam đại học phủ sao.
Diệp Phàm cao giọng nói:
- Nhưng mà, xỉ nhục Vạn Đạo học phủ, cũng nên trả lại.
Nói tới nói lui, Thu Nguyệt đối với hắn có thể không tệ, tam đại học phủ nhục Vạn Đạo học phủ như vậy, lần này hắn tất nhiên phải đòi lại khoản nợ này rồi.
- Ha ha ha, tiểu gia hỏa, coi như ngươi có lương tâm.
Thu Nguyệt cười sang sảng nói.
Nửa ngày sau, Kinh Vũ đại bàng hạ xuống, Thu Nguyệt dẫn theo Diệp Phàm tiến vào Bá thể học phủ.
Lúc này, toàn bộ diễn võ trường của Bá thể học phủ đã tụ tập rất nhiều đệ tử, một tuần này, hình ảnh Vạn Đạo học phủ cùng tam đại học phủ chiến đấu được lưu truyền rộng rãi, đối với đệ tử tam đại học phủ mà nói, đương nhiên là vô cùng dễ chịu, dù sao cảm giác giẫm đạp lên người khác, vẫn rất mê người.
Đối với lần ghé thăm này của Thu Nguyệt, nhiều người vẫn ôm thái độ xem kịch vui, Thu Nguyệt đánh cược như thế, nếu Diệp Phàm không chịu nổi một kích, vậy thì thật sự có trò hay để xem rồi.