Vô Địch Thiên Đế

Chương 614: Ta phải chịu ủy khuất rồi

Chương Trước Chương Tiếp

- Có dám đánh cược không?

Thu Nguyệt cao giọng nói, nhìn phó viện trưởng của tam đại học phủ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lạnh lùng.

Có dám đánh cược không?

Nếu không dám đánh cược, hôm nay coi như bọn họ thắng Vạn Đạo học phủ, như vậy không tính là gì cả, càng giống như thiên tài người ta đang bế quan, mà bọn họ giậu đổ bìm leo, đợi thiên tài của người khác xuất quan, bọn họ sợ hĩa vậy.

Nhưng nếu đánh cược, Thu Nguyệt cược lớn như thế, chẳng lẽ nàng thật sự không sợ hãi sao.

- Nếu Thu viện trưởng có nhã hứng như thế, vậy thì đánh cuộc một lần nữa xem sao?

Phí Kỳ cao giọng nói, Lý Triệu cùng Vương Chiến nghe vậy khẽ gật đầu:

- Vậy đánh cược thêm một ván, một tuần sau, chúng ta ở học phủ chờ Thu viện trưởng đại giá quang lâm.

- Cứ quyết định vậy đi, lần thi đấu cọ xát cũng đã kết thúc, các vị đi về trước đi, Vạn Đạo học phủ chúng ta còn có chút việc gấp, không giữ chư vị lại nữa.

Thu Nguyệt cao giọng nói, rõ ràng là hạ lệnh trục khách.

Phí Kỳ không thèm quan tâm, vón dĩ quan hệ giữa Thần Nguyên học phủ và Vạn Đạo học phủ cũng không ra sao, Lý Triệu cùng Vương Chiến lộ ra một nụ cười khổ, lần này xem như chọc giận Thu Nguyệt rồi.

Người của tam đại học phủ nhao nhao cáo từ rời đi, rất nhanh toàn bộ diễn võ trường chỉ còn lại người của Vạn Đạo học phủ.

- Nỗi nhục ngày hôm nay, các ngươi phải giữ chặt trong lòng?

Thu Nguyệt quát to nói.

Đông đảo đệ tử nghe vậy nhao nhao cúi đầu, đột nhiên, một thanh âm vang lên:

- Viện trưởng, Diệp Phàm đâu rồi? Tại sao hắn không xuất chiến, có phải hay sợ thua hay không?

- Sợ thua? Ngươi cho rằng hắn giống phế vật như ngươi sao? Không suy nghĩ cố gắng tu hành rửa nhục đi, người của tam đại học phủ vừa mới đi, hiện tại lại bắt đầu chỉ trích những người khác, các ngươi cũng xứng được xem là Võ tu sao?

Thu Nguyệt tức giận nói, lập tức đông đảo đệ tử đều như ve sầu mùa đông, nguyên một đám không dám nói chuyện, Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngược lại đạp không rời đi, mặc dù nàng rất rõ ràng, lần này mặc dù bị càn quét, là bởi vì tam đại học phủ đều phái ra thiên tài mạnh nhất, nhưng loại chiến tích này, khiến cho nàng hổ thẹn.

Thời gian ba ngày thoáng qua, tin tức Vạn Đạo học phủ đánh cược với tam đại học phủ rất nhanh truyền khắp tất cả học phủ.

Quân Hành học phủ.

- Phó viện trưởng, bởi vì hai tên hèn nhát này, chúng ta đã mất cơ hội tiến vào Vạn Đạo giới, ta không phục.

Vũ Hồng Ảnh cao giọng nói.

Quân Mạc nghe vậy không khỏi nhìn về phía hai người Diệp Tàn, Diệp Tàn lúc này lạnh nhạt nói:

- Một tuần sau khiêu chiến, tam đại học phủ tất nhiên sẽ bại cực kỳ thảm.

- Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng, hai người các ngươi thực lực mạnh mẽ, là bởi vì các ngươi ở chúng ta Quân Hành học phủ giành được sự coi trọng cao nhất, nhưng mà đại ca các ngươi, cho dù trước đó có chút thực lực, cũng không đủ môi trường tu hành, như vậy sẽ chẳng khác nào người thường, bởi vì sự sùng bái mù quáng của các ngươi khiến cho chúng ta mất đi cơ hội tiến vào Vạn Đạo giới, các ngươi còn không biết sai sao?

Vũ Hồng Ảnh khó chịu nói.

- Khó chịu thì đánh với ta một trận là được rồi.

Diệp Quỷ lạnh nhạt nói, sát ý không chút nào che giấu ép về phía Vũ Hồng Ảnh, Vũ Hồng Ảnh lập tức biến sắc, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Sớm muộn ta cũng khiến các ngươi phải trả giá đắt.

Quân Mạc là thở dài một hơi, Vạn Đạo học phủ mười tên đệ tử bại hoàn toàn tin tức hắn đã thu đến, lần này xác thực bỏ lỡ một cái cơ hội tốt, bất quá Thu Nguyệt cứng rắn như thế khiêu chiến tam đại học phủ, cái kia Diệp Phàm thật sự có mạnh như vậy?

- Ta đã nói chuyện với phó viện trưởng của tam đại học phủ rồi, đến lúc đó Vạn Đạo học phủ khiêu chiến, sẽ chiếu hình đến bên trong ngũ đại học phủ, Vạn Đạo học phủ rốt cuộc là thật sự có át chủ bài hay là hổ giấy, đến lúc đó nhìn là biết ngay thôi mà.

Nói xong, Quân Mạc trực tiếp rời đi, không nói thêm gì, hiển nhiên đối với việc gây khó dễ của Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ cũng có chút không vui, nếu như Diệp Phàm thật sự có thực lực, vì sao thời điểm ở Vạn Đạo học phủ không xuất thủ? Bế quan? Một đệ tử bế quan còn có thể không thể nào xuất quan sao?

Chủ đề cọ xát của Tứ phủ chậm rãi trôi qua, rất nhanh thời gian một tuần đã đến gần, Vạn Đạo giới là hổ giấy hay thực sự có bản lĩnh, đám người rửa mắt mà đợi.

Bên trong đại điện Vạn Đạo học phủ, truyền đến âm thanh vui vẻ của Tích Xuân:

- Huyết sắc thạch bia mở ra, là Diệp Phàm ở bên trong phá mở trận pháp, chúng ta mới có thể thuận lợi xác định vị trí của hắn.

Lệnh bài vì sao mất đi hiệu lực, tự nhiên là bởi vì lão tổ đã chết, hơn nữa còn là biến mất cực kỳ triệt để, nếu không không có khả năng lệnh bài chẳng có tác dụng gì cả.

Điều này cũng dẫn đến việc bọn họ rất khó mở ra huyết sắc thạch bia, cũng may Diệp Phàm kịp thời cảm ứng được hành động của đám người Thu Nguyệt, ở bên trong phối hợp các nàng.

- Kéo tên hỗn đản kia ra ngoài.

Thu Nguyệt cao giọng nói, lần này Vạn Đạo học phủ bị tam đại học phủ liên thủ sỉ nhục, nguyên nhân cuối cùng chính là vì Diệp Phàm không xuất quan, trong lòng Thu Nguyệt tràn đầy lửa giận với Diệp Phàm, lúc này nàng cũng mặc kệ mọi việc, đợi sau khi Diệp Phàm ra ngoài thu thập một trận rồi nói tiếp.

- A, a, được!

Tích Xuân cao giọng nói, tên hỗn đản . . . Từ lúc nào mà sư tỷ dùng ba chữ này để gọi một người vậy, sao lại giống như đang nũng nịu vậy nhỉ, hy vọng cảm giác của ta là sai.

Không gian chập chờn truyền đến, ngay sau đó thân ảnh tuấn dật của Diệp Phàm xuất hiện, thân mang trường bào bạch sắc, cả người không nhuốm bụi trần, mấy ngày nay ở bên trong, Diệp Phàm còn tránh thủ đổi màu sắc sát mãng chiến bào thành bạch sắc, đồng thời sửa sang bản thân lại một chút.

Không có cách nào khác, ở bên trong quá nhàm chán.

Khí tức sạch sẽ xốc thẳng vào mặt, Thu Nguyệt cảm thấy có chút cảm giác bất thường, có chút khô nóng, nhưng mà rất nhanh, khí tức khô nóng này biến thành ngọn lửa hừng hực:

- Diệp Phàm, ngươi còn biết đi ra hả!

- Ách…

Diệp Phàm lập tức ngu ngơ nhìn Thu Nguyệt đang nổi giận đùng đùng, một giây sau, bản tay trắng nõn của Thu Nguyệt vỗ xuống, Diệp Phàm căn bản không kịp phản ứng đã bị đánh bay, nhưng mà lúc còn trên không trung, lại bị Thu Nguyệt đuổi kịp, nhất thời bị đánh cho tê người.

Ước chừng năm phút sau, Diệp Phàm có chút bất lực nằm trên mặt đất, thân thể sảng khoái sạch sẽ vừa nãy trở nên chật vật không chịu nổi, Diệp Phàm có chút im lặng nhìn Thu Nguyệt, miễn cưỡng nói:

- Viện trưởng, không phải ta muôn ở bên trong thêm mấy ngày đâu, là ta không ra được.

Hắn cho rằng Thu Nguyệt trừng trị hắn là bởi vì thời gian hắn tu hành ở Vạn Đạo giới vượt qua một tháng.

- Hừ, không ra được, ngươi có biết không, bởi vì ngươi không ra được mà ta phải chịu bao nhiêu ủy khuất to lớn.

Thu Nguyệt cao giọng nói.

Diệp Phàm lập tức im lặng, ủy khuất, ngươi hung hãn như vậy, còn có thể chịu ủy khuất sao? Ai có khả năng kia?

- Viện trưởng, ngươi chịu uy khuất thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta cũng không làm chuyện gì cả, a, hồn phách trong thạch bia kia là bản thân hắn tự hồn phi phách tán, không liên quan đến ta, sau khi hắn truyền thừa cho ta thì bản thân tiêu tán.

Diệp Phàm vội vàng nói, tám phần là tàn hồn kia sau khi bị hắn giết chết, Thu Nguyệt bị liên lụy, bị đại trưởng lão chỉ trích, bất kể như thế nào, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận là hắn giết chết lão già kia.

- Tàn hồn . . . Ngươi thực sự giành được sự truyền thừa của lão tổ?

Thu Nguyệt kịp phản ứng, cao giọng nói.

- Lão tổ, a, lão đông kia . . . Tiền bối, đúng, không sai, ta có được sự truyền thừa của hắn, sau đó hắn hồn phi phách tán, thật sự không liên quan gì đến ta, ta cũng không động thủ với hắn, thật đấy.

Lúc này Diệp Phàm cao giọng nói, không nghĩ tới một lão gia hỏa như vậy thực sự là lão tổ, bản thân hắn có được xem là khi sư diệt tổ đại nghịch bất đạo không đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)