Ngũ Hành học phủ đương nhiên không thể để cho Thần Nguyên học phủ hoàn toàn đánh bại Vạn Đạo học phủ, bọn họ mại hiểm chọc giận Vạn Đạo học phủ đưa ra yêu cầu tiến vào Vạn Đạo giới, cũng không phải đến xem Thần Nguyên học phủ ngược Vạn Đạo học phủ.
- Lời này có ý gì? Thần Nguyên học phủ chúng ta có năng lực đánh bại toàn bộ đệ tử Vạn Đạo học phủ, không cần Ngũ Hành học phủ xuất thủ.
Lúc này Phí Kỳ cao giọng nói.
- Phí Kỳ, lần này nhân số của Vạn Đạo học phủ căn cứ vào số người đến của ba đại học phủ chúng ta, cũng không phải giành riêng cho Thần Nguyên học phủ ngươi.
Lý Triệu lắc đầu nói.
- Đủ rồi, tiếp theo để cho Ngũ Hành học phủ giao đấu với Vạn Đạo học phủ ta, nếu cuối cùng Vạn Đạo học phủ ta thất bại, tam đại học phủ các ngươi đều có thể tiến vào Vạn Đạo giới tu hành.
Thu Nguyệt quát to nói, sắc mặt vô cùng khó coi, những người này vì tiến vào Vạn Đạo giới, trần trụi nhục nhã Vạn Đạo học phủ như vậy, giống như Vạn Đạo học phủ chính là một miếng bánh ngọt, đợi bọn họ phân chia, Thu Nguyệt tu hành nhiều năm như vậy, chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Lý Triệu nghe vậy lúc này khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, rất nhanh, Tôn Húc ra sân.
Vạn Đạo học phủ bên này là Phùng Linh Hi.
Một chiêu, bại!
Khóe miệng Tôn Húc lộ ra một ý cười nhàn nhạt, lạnh nhạt nói:
- Khi dễ một đám tiểu bằng hữu mà thôi, ngươi cũng đừng có lên mặt.
Câu nói này hiển nhiên là nói với Trần Giác, cũng là tuyệt đỉnh thiên tài, không ai phục ai.
Ngược lại xem đối thủ là Vạn Đạo học phủ trở thành vật làm nền có cũng được mà không có cũng không sao.
Mấy người trước mặt cũng không phải là đối thủ, đệ tử Vạn Đạo học phủ sau đó càng nát bét, liên tục bốn người đều bị Tôn Húc một chiêu đánh bại.
- Quá tệ, kém đến mức không có thuốc chữa, nếu không phải vì Vạn Đạo giới, nơi này ta căn bản không trở lại.
Tôn Húc không khách khí giễu cợt nói, ngay sau đó trở lại phía dưới, mặc dù hắn ta không nhiều lời như Trần Giác, nhưng sự miệt thị này vẫn khiến cho tất cả đệ tử Vạn Đạo học phủ bực bội.
Khuất nhục, đường đường là một trong lục đại học phủ ở Trung Linh cảnh, Vạn Đạo học phủ có lịch sử lâu dài nhất, hôm nay lại giống như một con chó, bị người ta tùy ý vũ nhục.
Thu Nguyệt cắn răng, đây là lần nhục nhã nhất kể từ khi nàng lên làm viện trưởng của Vạn Đạo học phủ, thậm chí nàng thực sự muốn trực tiếp chém giết hai tiểu bối phách lối này, thực sự là quá khinh người.
Cuối cùng là Bá thể học phủ Lý Bá, Lý Bá cuồng ngạo hơn Trần Giác và Tôn Húc hơn nhiều, vừa lên đài, vừa lên đài hắn ta đã chỉ ba người còn lại cao giọng nói:
- Cùng lên đi, không nên lãng phí thời gian của ta.
- Đáng giận, quá ghê tởm.-
Đệ tử Vạn Đạo học phủ hung hăng ngăn chặn lửa giận trong lòng mình cao giọng nói.
- Diệp Phàm sao vẫn chưa ra, lão tử nhìn thấy đệ tử tam đại học phủ làm ra vẻ như vậy, thật sự chịu không được.
Không ít đệ tử rất khó chịu nghị luận.
Toàn bộ lên là không thể nào, nhưng mà ba người này mười hơi cũng không chịu nổi, vừa đi lên là đã bị Lý Bá một quyền đánh bay.
- Ba tên phế vật, rõ ràng có thể giải quyết sự tình trong vòng một hơi, nhất định phải lãng phí mười hơi của ta, thiên tài của Vạn Đạo học phủ thật là khiến người ta thất vọng.
Tuổi trẻ ngông cuồng là điều chắc chắn, Ngũ Hành học phủ và Bá thể học phủ thực ra cũng không muốn chọc giận Vạn Đạo học phủ như vậy, nhưng mà cũng không muốn bỏ đi thái độ kiêu kỳ của đệ tử, mỗi thiên tài, đều nên cuồng, nên ngạo, đồng thời, điều này chẳng phải là biểu hiện nên có của một học phủ có thực lực sao.
- Mười người đã bị đánh bại toàn bộ, Thu viện trưởng, không biết đệ tử thứ mười một của các ngươi đâu rồi?
Phí Kỳ có ý riêng nói.
Thu Nguyệt ngăn chặn lòng căm giận ngút trời trong lòng, lấy ra truyền âm thủy tinh, âm thanh của Tích Xuân vang lên:
- Viện trưởng, lệnh bài mất đi hiệu lực, chúng ta cần mất mấy ngày mới có thể để cho Diệp Phàm xuất quan.
- Mấy ngày mới có thể để cho Diệp Phàm xuất quan?
Lập tức, đệ tử toàn bộ học phủ đều chấn động, bọn họ chịu đựng sự nhục nhã từ tam đại học này là vì cái gì, chính là vì chờ đợi khoảng khắc Diệp Phàm xuất thủ, thế nhưng, Diệp Phàm vậy mà không có cách nào xuất quan.
Thu Nguyệt thu hồi truyền âm thủy tinh, nhìn đám người Phí Kỳ, khuất nhục nói:
- Lần cọ xát này, các ngươi thắng.
- Ha ha, Vạn Đạo giới chúng ta từ chối thì bất kính quá, nhưng mà Thu viện trưởng thủ đoạn hay lắm, người cuối cùng giữ lại không xuất quan, nhưng lại lưu lại tôn nghiêm cuối cùng.
Phí Kỳ châm chọc nói.
- Nghe nói Vạn Đạo học phủ các người có một thiên tài rất mạnh mẽ tên là Diệp Phàm đúng không, xem ra trốn tránh không dám đi ra riiuf.
Trần Giác cao giọng nói:
- Thực sự là phế vật trong phế vật.
- Chính xác là vậy, sớm nghe nói Diệp Phàm kia mạnh cỡ nào, không nghĩ tới lại trốn tránh không dám đi ra, thật là vô dụng.
Tôn Húc gật đầu nói.
- Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, dù sao Vạn Đạo học phủ là đại học phủ, dù sao cũng nên chừa chút đường lui, ngày sau cũng dễ nói có thiên tài bế quan chưa ra.
- Chớ có nói bậy!
Lúc này Lý Triệu và Vương Chiến quát lớn, ngay sau đó chắp tay nhìn về phía Thu Nguyệt:
- Người trẻ tuổi ăn ngay nói thẳng, có chút lỗ mãng, Thu viện trưởng xin đừng so đo.
Thu Nguyệt lạnh lùng nhìn tam đại học phủ, ngay sau đó lạnh giọng nói:
- Tam đại học phủ rất tốt, thật sự rất tốt, người trẻ tuổi nói không sai, chúng ta đường đường là Vạn Đạo học phủ, tuyệt đối không thể để người ta cho rằng chúng ta không dám nhận thua, lấy lý do một người đệ tử đang bế quan, lưu lại cho học phủ chúng ta một chút mặt mũi.
- Ta Thu Nguyệt không thể ném hết mặt mũi, Vạn Đạo học phủ cũng vậy, hôm nay các ngươi đã giành được tư cách tiến vào Vạn Đạo giới nhưng mà, nếu là cọ xát thì không thể chỉ có học phủ các ngươi đến Vạn Đạo ta được, Vạn Đạo học phủ ta cũng có thể đến tam đại học phủ các ngươi cọ xát, một tuần sau, ta sẽ đích thân dẫn theo Diệp Phàm tới cửa thăm hỏi.
- Chư vị có dám cùng ta đặt cược thêm một lần nữa không?
- Thu viện trưởng, trận cọ xát này quan trọng nhất là tình hữu nghị, đừng bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà kéo dài khoảng cách giữa các học phủ chúng ta.
Lý Triệu cùng Vương Chiến nở nụ cười khổ nói, Vạn Đạo học phủ chịu đựng sự khuất nhục, tất nhiên muốn tìm lại, điều này bọn họ đã đoán trước, nhưng vì Vạn Đạo giới, xuất hiện một chút mâu thuẫn cũng là điều khó tránh khỏi.
Đều là Chí Tôn Thánh Hiền, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà kết thù, nhiều nhất cũng chỉ là không thuận mắt nhau mà thôi.
- Hữu nghị là quan trọng nhất, không sai, các ngươi tới Vạn Đạo học phủ ta gia tăng tình hữu nghị, chẳng lẽ Vạn Đạo học phủ ta không thể đến tam đại học phủ các ngươi gia tăng tình hữu nghị sao?
Thu Nguyệt cao giọng nói.
- Có thể, đương nhiên có thể, nhưng mà không biết Thu viện trưởng muốn thêm tiền đánh cược là gì đây?
Lúc này Phí Kỳ nghe vậy thì cao giọng nói.
- Rất đơn giản, nếu là một tuần sau, Vạn Đạo học phủ chúng ta thắng, các ngươi không thể tiến vào Vạn Đạo giới, mỗi học phủ bồi thường cho Vạn Đạo học phủ chúng ta ba ngàn vạn tích phân, nếu Vạn Đạo học phủ ta thua, các ngươi có thể cho tất cả những người tham gia đối chiến với Diệp Phàm tiến vào Vạn Đạo giới tu hành cho đến khi Vạn Đạo giới năm nay đóng lại mới thôi.
Thu Nguyệt cao giọng nói, lần khuất nhục này, chỉ có hung hăng vả mặt tam đại học phủ mới có thể lấy lại được, nếu bọn họ thích sĩ diện chỉ để cho một người xuất thủ, vả mặt sẽ không có hiệu quả, ngược lại Thu Nguyệt nói như thế, mỗi học phủ tất nhiên sẽ khiến cho không ít thiên tài tham dự cùng Diệp Phàm chiến đấu.
- Đương nhiên, số thiên tài có thể cùng Diệp Phàm chiến đấu nhiều nhất chỉ có năm người mà thôi.
Thu Nguyệt lại thêm một câu, đây là phòng ngừa đối phương dẫn một vài người không có trình độ tới tiêu khiển Diệp Phàm, năm người, tất nhiên sự tồn tại tài năng nhất của mỗi học phủ.
Chỉ có ngược thiên tài, mới có thể khiến cho sự khuất nhục của Vạn Đạo học phủ được rửa sạch.