- Hắn đi Vạn Đạo giới tu hành, nhưng mà tính toán thời gian, hôm nay hẳn là sắp xuất rồi, nói thật, Thần Nguyên học phủ các ngươi lần này lỗ mãng rồi, không phải ta coi thường Thần Nguyên học phủ các ngươi, chủ yếu là Diệp Phàm, hắn, hắn quá mạnh.
Lạc Tinh Nhứ trực tiếp nói.
- Ai, ta biết, thời điểm hắn ở Cương Thể cảnh đã nghiền ép thiên tài Cương Thể cảnh của Trung Linh cảnh chúng ta không ngóc đầu lên được, hiện tại Siêu Phàm cảnh, e là đã mạnh hơn rồi, ta đã nói với phó viện trưởng rồi, nhưng mà phó viện trưởng không nghe.
Lạc Tố Tố nghe vậy có chút bất đắc dĩ nói:
- Nhưng nếu nếu chúng ta chắc chắn sẽ thua, cũng chưa chắc, Trần Giác của học phủ chúng ta tư chất không thua kém ta bao nhiêu, ta tự cho mình đã là thiếu niên Chí Tôn, hắn ta cũng xem như trên thiếu niên Chí Tôn, mà tu vi của hắn là Siêu Phàm cửu trọng.
- Lần trước ngươi nói Diệp Phàm mới Siêu Phàm nhị trọng, vậy hắn chưa chắc là đối thủ của Trần Giác.
Lạc Tố Tố cũng không phải khinh thường Diệp Phàm, chỉ là ấn tượng của nàng đối với chiến lực của Diệp Phàm vẫn đang ở thời điểm Đông Linh cảnh, khoảng cách Đế Lâm kết thúc cũng chỉ có mấy tháng, thực lực của nàng đã hoàn toàn không giống nhau, có Vạn Niên Khổ Tủy tẩy lễ, còn công pháp truyền thừa của gia tộc, cùng không ít thiên tài địa bảo, cộng với tư chất kỳ dị của nàng, cho dù không phải là đối thủ của Diệp Phàm, cũng sẽ không bại hoàn toàn.
- Không, muội muội, ngươi căn bản không biết Diệp Phàm ở Vạn Đạo học phủ đã làm ra cái gì, đừng nói Trần Giác Siêu Phàm cửu trọng cho dù là Trần Giác Hợp Thánh cửu trọng, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Lạc Tinh Nhứ lắc đầu nói.
- Không thể nào, nào có khoa trưởng như tỷ tỷ nói chứ, Diệp Phàm ta biết, hắn là thiên tài, nhưng cũng chỉ là thiếu niên cấp độ Chí Tôn mà thôi.
- Thiếu niên Chí Tôn? Trước kia ta cũng cho là như vậy, chỉ là, ngươi đã từng gặp thiếu niên Chí tôn Siêu Phàm cảnh nhị trọng đánh bại áp chế cường gia Thánh Hiền Hợp Thánh cảnh tam trọng chưa?
Lạc Tinh Nhứ nói tiếp:
- Hơn nữa Thánh Hiền này không phải người xa lạ, chính là Thu Nguyệt.
- Điều này . . . Hắn mạnh như vậy sao?
Lạc Tố Tố có chút ngạc nhiên, nàng ta vẫn luôn biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng điều thực sự hấp dẫn nàng ta cũng không phải là thiên tư của Diệp Phàm, nàng cho rằng Diệp Phàm ưu tú nhất là sự hào hùng cùng ý chí bất khuất của hắn, còn có ý thức trách nhiệm đỉnh thiên lập địa.
Người có thực lực cường đại, bên cạnh Lạc Tố Tố đếm không hết, từ bé nàng lớn lên quanh đám thiên tài, nam nhân ưu tú rất nhiều, mà nàng có được mỹ mạo vô song, người không có thiên tư thì không có dũng khí theo đuổi nàng.
Diệp Phàm ở Đế Lâm biểu hiện ra thực lực cường đại, nhưng mà, cũng chỉ như vậy, nàng không phải chưa từng gặp qua người mạnh hơn Diệp Phàm, nhưng mà điều khiến nàng bội phục Diệp Phàm là hoàn cảnh sinh hoạt của hắn, người này không giống như các nàng, không lo tu hành, người này cũng không giống bọn họ bất cứ lúc nào cũng có người mạnh hơn chỉ bảo, người này sẽ vì tài nguyên tu hành mà giống như một tên điên lao vào hiểm nguy.
Người này ở trên con đường tu hành, không sợ bất kỳ gian nguy nào, nàng nhớ mang máng cái kia Cửu Thiên Thê trên hỏi.
Nàng vì tu hành, có thể từ bỏ rất nhiều, trở thành nô bộc, nhưng mà Diệp Phàm không giống vậy, hắn tu đạo chỉ tu bản tâm, chuyện trái lương tâm, tuyệt không khuất phục, đây là điều mà bản thân người tu đạo chân chính muốn làm.
Nàng ta không bằng hắn!
Mà giờ khắc này, Lạc Tinh Nhứ lại nói cho nàng biết, Diệp Phàm còn ưu tú hơn tưởng tượng nhiều.
- Hắn thật sự rất mạnh, lần này tiến vào Vạn Đạo giới, cũng có đệ tử thiên tài của Chí Tôn học phủ, người nào người nấy đều là thiếu niên cấp độ Chí Tôn, trong đó còn có một người thiếu niên Chí Tôn tư chất siêu việt, nhưng cô cô ta nói, Diệp Phàm đã trực tiếp vả mặt ba tên thiên tài của Chí Tôn học phủ.
Thu Thủy Nhi chen miệng nói:
- Hơn nữa, dưới tình huống cô cô ta toàn lực ứng phó, với tu vi Siêu Phàm cảnh của mình hắn đã lấy được tóc nàng, cô cô ta nói thẳng đây là người đầu tiên có thể đè ép nàng, nếu như tam đại học phủ các người cảm thấy lần này chắc chắn có thể giành được thắng lợi, ta chỉ có thể nói, tự rước lấy nhục.
- Lạc cô nương, ta cũng không phải là nhằm vào ngươi đâu, cũng không phải nhằm vào tam đại học phủ, ta chỉ đang trình bày một sự thật, Siêu Phàm cảnh không có người nào là đối thủ của Diệp Phàm, nếu như muốn thắng hắn dễ dàng, trừ phi là Hư Cương cảnh.
- Haizzz, nếu như vậy, ngày mai cũng chỉ có thể thất bại, nhưng mà ngày mai đã đến ngày hẹn giao đấu rồi, tại sao hắn còn chưa có trở lại?
- Điều này chúng ta cũng không biết, nếu như hắn tiến sâu bế quan ở Vạn Đạo giới đi, vậy thì lần này tam đại học phủ các ngươi tiến vào Vạn Đạo giới không có vấn đề gì quá lớn.
Thu Thủy Nhi lắc đầu.
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, giờ ngọ ngày hôm sau, thời điểm mà mọi người ming mỏi của đã đến.
Thu Nguyệt mặt không biểu tình dẫn theo mười tên đệ tử đi đến phía trên diễn võ trường, tam đại học phủ khác cũng đi đến dưới sự dẫn dắt của phó viện trưởng.
- Thu viện trưởng, không phải ngươi nói có mười một đệ tử tham gia cọ xát sao, tại sao ở đây chỉ có mười người?
Phí Kỳ tò mò nói.
- Còn có một người đang bế quan, lát nữa sẽ xuất quan, bọn họ đánh với các ngươi trước một trận.
Thu Nguyệt lạnh nhạt nói, huyết sắc thạch bia sắp mở ra, nhưng vẫn không thể đuổi kịp, trong lòng Thu Nguyệt cũng không chắc chắn, Diệp Phàm rốt cuộc có thể kịp thời đến đây không.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay Diệp Phàm sẽ quét ngang tam đại học phủ, Vạn Đạo học phủ mở mày mở mặt một lần, không ngờ lại gặp phải oại chuyện này.
Tam đại học phủ dẫn đến những đệ tử, người nào người nấy tư chất nghịch thiên, trái lại đệ tự Siêu Phàm cảnh của Vạn Đạo học phủ kém hơn không ít, đương nhiên, cũng không phải là không thể chiến, nhưng mà với sự hiểu biết của nàng đối với tam đại học phủ, bọn họ sẽ không để cho người có thực lực chênh lệch người xuất thủ, rất có thể sẽ trực tiếp cho những người mạnh nhất của các đại học phủ một đường đánh đến Vạn Đạo học phủ.
Nếu là như vậy, Vạn Đạo học phủ thực sự mất mặt.
Phí Kỳ quả thực ôm quyết định này, tình huống của Vạn Đạo học phủ hắn ta hiểu rất rõ, trong đó Thu Thủy Nhi, Phùng Linh Hi, Lạc Tinh Nhứ, Uông Trùng, Lý Khúc còn có Lạc Tố Tố, Ngô Trọng thực lực như nhau, nhưng đối đầu với Trần Giác, còn kém nhiều lắm.
Vạn Đạo học phủ tổng thể trình độ không kém, kém là thiên tài đứng đầu, mà Phí Kỳ căn bản không có ý định để cho Lạc Tố Tố và Ngô Trọng xuất thủ, hắn ta chỉ cần Trần Giác một chọi mười một đòn đánh bại Vạn Đạo học phủ, đến lúc đó Thần Nguyên học phủ chiến tích tốt nhất, nên tiến vào Vạn Đạo giới.
Không chỉ là Thần Nguyên học phủ, hai đại học phủ khác cũng có chung ý nghĩ như vậy, cũng không phải là bọn họ phải có ý vũ nhục Vạn Đạo học phủ, chỉ là chỉ cần bọn họ bại một trận, các học phủ kháctoàn thịnh, cuối cùng tiến vào Vạn Đạo giới bọn họ không có phần.
Thu Nguyệt thật sự muốn nói chỉ để cho một học phủ tiến vào Vạn Đạo giới, bọn họ cũng không phản bác được.
- Ò, hi vọng người cuối cùng có thể kịp thời đi ra, cũng đừng bởi vì hắn không ra, chúng ta không được xem là thắng.
Phí Kỳ cao giọng nói.
- Ngươi yên tâm, nếu mười đệ tử này bị đánh bại, hắn còn không xuất quan, vậy thì xem như Vạn Đạo học phủ chúng ta thua.
Thu Nguyệt khó chịu nói, ngay sau đó, song phương vào chỗ.
- Trận đầu Thần Nguyên học phủ chúng ta lãnh giáo phong thái của Vạn Đạo học phủ một chút đi, Trần Giác, thực lực của ngươi trong ba người không tính làquá mạnh, ngươi lên trước đi.
Phí Kỳ cười nói, không tính quá mạnh? Trần Giác là mạnh nhất, nhưng mà cọ xát mà, nên khiếm tốn một chút.
Lạc Tố Tố và Ngô Trọng nghe vậy không khỏi có chút im lặng, những tiền bối này thật đúng là âm hiểm.
- Lý Khúc, ngươi lên.
Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi cao giọng nói, trong Vạn Đạo học phủ, Lý Khúc là mạnh nhất, người thông minh ở thời điểm này nên rửa nhục cường giả, để cho đệ tử có thực lực yếu làm tiêu hao thực lực của Trần Giác, cuối cùng để cho Lý Khúc xông lên bắt lấy hắn.
Nhưng mà Thu Nguyệt có sự kiêu ngạo của bản thân, thua thì thua, thắng thì thắng, nàng khinh thường sử dụng thủ đoạn.
- Thu viện trưởng quả là rất quyết đoán.
Phí Kỳ hời hợt nói, nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc này, chỉ có thắng lợi mới là điều căn bản, cái gọi là kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một trò cười.