Bắc Cung Hàn Tiêu hít sâu một hơi. Hắn vẫn biết Diệp Phàm có thể sử dụng Tam Thốn Bộ, hắn nghĩ phía sau Diệp Phàm tất nhiên phải có một sư phụ giống như lão yêu quái.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Phàm sử dụng võ kỹ ở trạng thái hoàn mỹ tự nhiên lưu loát như vậy. Tam Bộ Nhất Thiểm này đã hoàn toàn dung nhập giống như chiêu thức cực kỳ bình thường, tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy.
Đừng cho rằng tu luyện công pháp này đến trạng thái hoàn mỹ là có thể tùy tiện phát động ra thuộc tính ẩn. Trừ khi đã in sâu vào trong linh hồn, bằng không nhất định phải có sự chuẩn bị.
Nhưng Diệp Phàm dường như hoàn toàn không cần tới. Hắn mới bao nhiêu tuổi đã có thể luyện võ kỹ tới mức khủng khiếp như vậy chứ?
Thẩm Quát cũng không thể tiếp nhận nổi. Đây chính là một thanh niên tuấn kiệt của Sở Quốc sao? Không ngờ bọn họ có thể dễ dàng đánh bại đệ tử của Thiên Phủ. Phải biết trong đó còn có một đệ tử thiên tài là Lý Dĩnh Huyên.
Đôi mắt đẹp của Lý Dĩnh Huyên lẳng lặng nhìn Diệp Phàm. Đây là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt thâm thúy giống như biển sao, lấp lánh có thần, có chút sắc bén của thiếu niên, cũng có vẻ chững chạc và tự tin không giống với độ tuổi này nên có.
Gương mặt tuấn tú giống như đao khắc, lộ ra từng góc cạnh rõ ràng, hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, không hề có vẻ gì tham luyến sắc đẹp, chỉ có sự bình tĩnh, bình tĩnh đối mặt với thắng lợi, bình tĩnh khi đối diện với nàng.
Diệp Phàm Diệp Tàn và Diệp Quỷ rút trường kiếm ra, bước tới bên canh nhau.
- Đa tạ!
Diệp Phàm chắp tay thoáng hành lễ, sau đó trở về chỗ ngồi trước. trên gương mặt khuynh thành của Bắc Cung Tuyết đầy vẻ vui mừng:
- Sư phụ ngươi thật sự ngầu!
- Ta cảm thấy chúng ta đều rất ngầu đi?
Diệp Tàn nghe vậy không khỏi buồn cười nói. Vẻ mặt Diệp Quỷ hiếm khi lộ vẻ ôn hòa. Bắc Cung Tuyết ở Mặc Vương Phủ mấy ngày, rất được Diệp Tàn và Diệp Quỷ yêu quý. Cộng thêm bọn họ cũng cảm giác Bắc Cung Tuyết đặc biệt thân thiết với Diệp Phàm.
Người thân thiết với đại ca như vậy chứng tỏ là người một nhà, đối với người nhà, sắc mặt Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng tốt hơn nhiều.
- Các ngươi cũng rất ngầu!
Bắc Cung Tuyết nói, đôi mắt đẹp liếc nhìn Diệp Phàm, dùng đũa gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Diệp Phàm:
- Sư phụ tăng thêm thể diện cho đồ nhi, thưởng ngươi.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghẹn lời. Sư phụ tăng thể diện cho đồ nhi bao giờ.
Trên gương mặt uy nghiêm của Bắc Cung Hàn Tiêu cũng tươi cười, trong lòng thầm vui mừng, xem ra hai người này ở chung không tệ lắm.
- Tộc thúc!
Thẩm Vân Xung hơi chán chường, chắp tay nói.
Thẩm Quát lắc đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, tươi cười nói:
- Thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Nào, Hàn Tiêu sư huynh, ta mời ngươi một chén!
Hắn khéo léo hóa giải bầu không khí xấu hổ vừa rồi, thậm chí không hề nhắc tới chuyện đánh cược, một chén rượu che giấu tất cả.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, xem tình hình này, hắn chuẩn bị chơi xấu đây. Đường đường là trưởng lão của một gia tộc Thiên Phủ, không đến mức chơi xấu như vậy chứ?
- Nào, mọi người cùng uống một chén đi, cũng chúc mừng ba người Diệp hiền chất bước vào Thiên Phủ.
Bắc Cung Hàn Tiêu cao giọng nói.
Lúc này, đám người Diệp Phàm giơ chén rượu lên, một hơi uống cạn.
...
Ở trạm dừng chân của Thiên Phủ.
- Đáng giận, thật đáng giận. Thẩm Vân Xung ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Thúc thúc, ta quyết không cho phép bọn chúng bước vào Thiên Phủ, quyết không cho phép.
Thẩm Vân Xung tức giận nói. Vừa rồi ở trên bữa tiệc, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn, chờ trở lại nơi dừng chân mới trút ra.
- Lời đã nói ra, làm sao có thể nói đổi ý là đổi ý được, ngươi để mặt mũi của Thẩm gia chúng ta ở đâu?
Thẩm Quát lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Vân Xung:
- Còn không phải là tại ngươi kém cỏi sao? Bình thường bảo ngươi nghiên cứu võ kỹ cho tinh thông, ngươi chỉ lo ve vãn nữ đệ tử trong Thiên Phủ, tu vi Nhập Cương cảnh tứ trọng còn bị một thanh niên Nhập Cương cảnh nhị trọng dùng một kiếm đánh bại, ngươi còn có mặt mũi nói nữa à?
- Ta... chỉ cần lần này thúc thúc có thể khiến cho bọn họ không thể bước vào Thiên Phủ, sau ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.
Thẩm Vân Xung dịu giọng nói.
Thẩm Quát nghe vậy, nhìn về phía đám người Lý Dĩnh Huyên, khẽ nói:
- Tất cả trở về nghỉ ngơi đi.
Ba người Lý Dĩnh Huyên chắp tay, lui ra ngoài.
Trên đường đi:
- Lý sư tỷ, Thẩm trưởng lão sẽ không thật sự đổi ý chứ?
Tá Hư nghi ngờ.
- Khó có thể nói được. Xem tình hình này, có lẽ bọn họ sẽ đổi ý, ôi. Thiên Phủ từ đứng đầu bốn đại học phủ năm đó lại biến thành đứng cuối bốn đại học phủ, cũng là do gia tộc cao tầng của học phủ đều chỉ lo cho lợi ích của cá nhân mình, chèn ép thiên tài như vậy.
Lý Dĩnh Huyên than:
- Chỉ tiếc chúng ta chỉ là đệ tử, không quản được chuyện này.
- Tuy Diệp Phàm có phần không tôn trọng chúng ta, nhưng thân là một học phủ, nếu nói một đằng làm một nẻo, vậy khó tránh khỏi quá bỉ ổi.
Thủy Sinh cũng than thở.
Trong gian phòng ở nơi dừng chân của Thiên Phủ.
- Thúc thúc, ý ngươi là ba người này không nằm trong danh sách tiêu chuẩn của chúng ta? Diệp Phàm là mới thêm vào. Diệp Quỷ và Diệp Tàn là thay thế cho con cháu trẻ tuổi của gia tộc Đông Hoàng?
Mắt Thẩm Vân Xung lóe sáng nói.
- Không sai, cho nên bây giờ ngươi đi thông báo với gia tộc Đông Hoàng, ngày mai ba người Diệp gia thậm chí không có tư cách tham gia cuộc thi, làm gì có tư cách bước vào Thiên Phủ. Đây không phải là chúng ta nói một đằng làm một nẻo, mà là đối phương bắt nạt, lừa chúng ta trước.
Thẩm Quát gật đầu nói, trong mắt lộ ra ý tứ sâu xa. Bình thường chuyện chọn người đều do vương triều bên dưới tự mình quyết định, nhưng trước đại hội tuyển đồ đệ đều phải nộp lên một danh sách.
Đương nhiên, trước kia cũng có việc sửa lại danh sách, bản thân điều này không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn cứ nhất định nắm lấy chuyện này không tha, Sở Hoàng cũng không có cách nào.
...
Xuân Tịch qua đi, chính là đại hội thu nhận đệ tử của Thiên Phủ.
Ở một quảng trường sa hoa ở trung tâm Hoàng Đô Sở Quốc, sáng sớm đã có người của Thiên Phủ tới đấy.
Hầu hết các thanh niên tuấn kiệt trong cả Hoàng Đô đều tới đây, trên gương mặt mỗi người đều tươi cười, người có thể tham dự cuộc thi tất nhiên cao ngạo không ai bì nổi, người không có khả năng tham dự cũng muốn tới đây lấy kinh nghiệm.
- Các ngươi nói xem lần này Thiên Phủ thu đồ đệ, có người nào có thể bước vào được không?
- Thiên Phủ không giống Đạo phủ, yêu cầu đối với đệ tử thấp hơn nhiều. Theo ta thấy, năm đại công tử và bốn đại mỹ nữ đều có thể trúng tuyển.
- Cắt, kiến thức nông cạn. Các ngươi còn không biết, Đông Hoàng Vũ trong năm đại công tử và Đông Hoàng Thiến Thiến trong bốn đại mỹ nữ đã không có cơ hội tham dự so tài nữa, suất này được tặng cho hai huynh đệ của Mặc Vương rồi.
- Còn có chuyện này sao? Dạo này Mặc Vương gia được em là nhân vật nóng bỏng tay ở Hoàng Đô đấy. Đầu tiên là giết truyền nhân dòng chính Lâm gia, sau đó lật đổ Trấn Sơn vương gia. Có người nói ngũ hoàng tử Hán Quốc cũng phải chịu thiệt trên tay hắn mà ra về.
- Đúng vậy, truyền nhân của Lâm gia chết, đến bây giờ Lâm gia còn chẳng dám có bất kỳ phản ứng nào. Mặc Vương gia này là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, Lâm gia không thể trêu vào. Nếu lần này hắn bước vào Thiên Phủ, hừ, ngoại trừ Lâm Mộ Tuyết của Lâm gia, những người khác có thể từ bỏ ý định báo thù đi.
Trong lúc đám người bàn tán xôn xao, đã tới giờ thu nhận đồ đệ.
Thẩm Quát đi tới trên đài cao, cao giọng nói:
- Người của Sở Quốc tham dự cuộc thi Thiên Phủ thu nhận đồ đệ bước lên trên đài cao.
- Bắc Cung Thanh Sơn, Bắc Cung Tuyết, Thượng Quan Phi Độ, Thượng Quan Thính Vũ, triệu linh ánh bình minh, Triệu Linh Nhiên, Đinh Xuân Thu, Tiễn Hoành, Ngô Tùng, Đông Hoàng Vũ, Đông Hoàng Thiến Thiến.
Thẩm Quát nói xong đứng sang bên cạnh. Những người nghe được tên đều bay lên. Bên dưới xôn xao.
- Tình huống gì vậy? Không phải nói Diệp Tàn và Diệp Quỷ thay thế Đông Hoàng Vũ và Đông Hoàng Thiến Thiến sao?
- Diệp Phàm là vương gia, nhất định phải là có tư cách.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua Sở Hoàng đã cướp đi tư cách của ba người Diệp Phàm?
Mọi người lập tức nhìn về phía ba người Diệp Phàm trong đám đông.