Vô Địch Thiên Đế

Chương 605: Lôi kiếp

Chương Trước Chương Tiếp

Một khắc bước vào truyền tống trận huyết sắc này, Diệp Phàm cảm giác được một đôi mắt theo dõi hắn, giống như ảo giác rồi lại như có gai sau lưng.

Vèo!

Không gian dao động truyền đến, tiếp đó huyết sắc biến mất, thân anh Diệp Phàm lại xuất hiện lần nữa đã ở phía dưới tượng đá cực kỳ khổng lồ.

Dưới tượng đá có một lão giả đang ngồi, tên lão giả này Diệp Phàm nhận biết, chính là hu ảnh một mực tuyên bố quy tắc.

Chỉ có điều lần này không phải hư ảnh mà là thật sự tồn tại rõ ràng, có điều thiếu một tia sinh khí, hiển nhiên là tàn hồn.

- Tiền bối!

Diệp Phàm chắp tay.

Lão giả chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn Diệp Phàm có một tia thích thú, ngược lại lạnh nhạt nói:

- Ngươi không nên tới đây.

- Tiền bối nói vậy là có ý gì?

- Bởi vì ta đã cho ngươi cơ hội.

- Cơ hội gì?

Diệp Phàm hơi nghi hoặc một chút, nói:

- Cơ hội để sống.

Lão giả đột ngột nói, tiếp đó cả người bắn nhanh về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm lập túc giật mình, ngăn chặn nghi ngờ trong lòn, lập tức dùng Thanh Long biến, long uy hiện ra, hư ảnh Bàn Long vô cùng to lớn hướng thẳng lên trời hét lớn, hóa thành quang ảnh Long Ảnh dừng lại phía trước thân hình lão giả, lúc này Diệp Phàm khuất chân lui ngược, kéo ra một khoảng cách đầy đủ với lão giả.

- Tiền bối đây là ý gì?

- Ngươi chiếm được truyền thừa tiên pháp đúng không?

Lão giả không trả lời câu hỏi của Diệp Phàm mà là tiếp tục hỏi.

- Không sai, không phải tiền bối vẫn luôn nhìn sao?

- Tốt, tốt, ta chờ mấy vạn năm, cuối cùng cũng chờ đến giờ khắc Thiên Vũ hiện ra này, thời gian dài quá khó chịu, ta sắp điên rồi.

Lão giả nghe vậy cao giọng nói, tiếp đó một mình nhìn trời cao, nhẹ giọng nói:

- Đoạt Thiên đại ca, ngươi để cho ta bảo vệ phần truyền thừa này cho người

thích hợp, nhưng là ta một mực chờ mấy vạn năm, ta đã không muốn chết, ta muốn sống sót một lần nữa, ta muốn đi vào Tiên giới, tiến vào tầng thứ cao hơn.

- Ta không có chí hướng vĩ đại như ngươi, người cũng là ích kỷ, hôm nay ta rốt cuộc đợi được người học được tiên pháp, phong ấn trên người của ta cũng cởi bỏ, vốn là ta nên giao truyền thừa cho hắn, hồn phi phách tán, nhưng vì cái gì chứ?

- Ta có con đường thứ hai, ta có thể đoạt xá hắn, ta có thể trở thành tồn tại cường đại hơn so với ngươi, Đoạt Thiên đại ca, Phong Vân có lỗi với ngươi.

Giống như đang sám hối, lại giống như tự tìm an ủi, sau khi lão giả nói xong, toàn bộ hồn thể trở nên vô cùng đỏ, sau đó lão ta cười lạnh nhìn Diệp Phàm:

- Tiểu bối, cùng ta hợp hai làm một, ta sẽ xem như ngươi một lần nữa sống trên thế giới này, ta sẽ lấy thân thể ngươi lĩnh hội Thiên Đạo chí cao, đây chính là chuyện may mắn nhất cả đời này của ngươi.

- Ngươi muốn đoạt xá ta?

Diệp Phàm nghe vậy sắc mặt không khỏi vô cùng khó coi, hắn không phải là không dự liệu được một chút nguy hiểm, nhưng xác thật là hắn không nghĩ tới truyền thừa chi hồn của Vạn Đạo giới vậy mà muốn đoạt xá đệ tử lĩnh hội tiên pháp.

Thậm chí lão ta ngay cả lai lịch của Diệp Phàm cũng không hỏi, lão ta căn bản không quan tâm Diệp Phàm có thể sẽ là hậu nhân của lão ta, người này đã nhập ma.

- Không, không phải đoạt xá, là tiến hóa, chỉ cần ngươi đưa thân thể cho ta, ngươi sẽ bước vào nhân sinh cao hơn nữa, thậm chỉ tiếc nuối của ngươi, khuất nhục của ngươi, cừu hận ở trước mặt ta cũng không đáng giá nhắc tới, tất cả chuyện ngươi không thể làm, ta có thể làm dễ như trở bàn tay, tới đi, giao thân thể ngươi cho ta, nghênh đón tiến hóa.

Lão giả lắc đầu, lần nữa hòa thành quang ảnh, hỗn lực huyết sắc bao phủ, long uy của Diệp Phàm lần này không có bất kỳ cái tác dụng gì.

- Gọi ngươi một tiếng tiền bối là lễ phép, lão già, ngươi là người thứ nhất nói đoạt xá đoàng hoàng như vậy.

Diệp Phàm nổi giận mắng, tiếp đó cả người bay ngược, đây chính là lão quái vật Thánh Hiền, hơn nữa còn là hồn thể thuần túy, hắn căn bản không có biện pháp ngăn cản, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tìm được lối ra mới là thượng sách, nhưng mà xung quanh toàn bộ là tượng đá, hoàn toàn bị trận pháp bao phủ, hoàn toàn không có đường ra.

Vèo vèo vèo!

Tốc độ hai người cực nhanh, Diệu Lôi Thần Quyết điên cuồng vận chuyển, trên người Diệp Phàm mang theo một tia điện quang, tốc độ như gió bão.

Đồng thời trên tán hắn lập tức mở ra phong ấn chín đạo thần hồn, vỗ Minh Vương ấn xuống bản thân.

- Ấn Pháp Tự Như, tốc độ!

Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, tốc độ cả người lần nữa tăng lên, trong lúc nhất thời vậy mà thật sự không bị lão giả đuổi kịp.

- Tiểu bối Siêu Phàm cảnh vậy mà có được thủ đoạn quỷ dị như vậy, tốt, rất tốt, ta rất hài lòng, có điều nhìn ra được ngươi cũng không phải là đại năng chuyển thế, thật đúng là may mắn.

Lão giả quát to một tiếng, tiếp đó hồn lực lưu động, Minh Vương ấn huyết sắc hiện ra:

- Ấn Phát Tự Như, tốc độ!

Vèo!

Tốc độ lão giả tăng vọt, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, Diệp Phàm lập tức thầm mắng lão già này khó chơi, tốc độ so ra là kém, vậy cũng chỉ có thể chiến.

Hai tay không ngừng tiếp dẫn, tiên pháp đạo vận từ trên người hắn xuất hiện, tiếp đó trên trời cao chậm rãi hội tụ Lôi Vân.

Vèo!

Lão giả bỗng nhiên bay đến trước mặt Diệp Phàm, tiếp đó trực tiếp đi vào thần hồn thức hải của hắn.

- Tiên pháp, dẫn lôi!

Diệp Phàm gầm thét một tiếng, Lôi Vân trên đỉnh đầu hắn lập tức trải rộng, một tia lôi kiếp chi uy phát ra, trong lòng Diệp Phàm âm thầm khẽ động, cái này còn là lần đầu tiên sử dụng tiên pháp, hắn không nghĩ tới lôi đình này vậy mà thuộc về lôi kiếp.

Khác biệt lớn nhất của lôi kiếp và Lôi Đình bình thường cũng không phải là uy lực, mà là phán định của Thiên Đạo, phàm là người dưới lôi kiếp, Thiên Đạo đều phán định là người độ kiếp, mà người độ thiên kiếp cũng tương tự thu hoạch được phù hộ lôi kiếp, không cho phép những người khác động thủ với người độ kiếp.

Nói cách khác, lúc Diệp Phàm dùng sét đánh bản thân, chỉ cần có người ra tay với hắn thì sẽ dẫn pháp Thiên Đạo lôi kiếp đối phương.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Võ tu ở Thiên Vũ đại lục độ kiếp, những người khác không dám ra tay nửa đường, bởi vì ra tay với người độ kiếp, chính mình cũng sẽ nghênh đón lôi kiếp tương ứng.

- Lão già, ngươi muốn thân thể lão tử, lão tử đánh chết ngươi trước, nhìn xem chúng ta ai ác hơn ai.

Diệp Phàm có thể cảm giác thần hồn mình lúc nào cũng có thể sẽ bị đối phương cắn nuốt, lúc này gầm thét một tiếng:

- Tiên pháp. khống lôi!

Ầm!

Lôi Đình gào thét, lôi kiếp cuồn cuộn, lôi vân quay cuồng.

- Tên điên, ngươi là một tên điên, tức chết lão phu!

Lão giả phát ra tiếng rống kinh sợ, tiếp đó từ trong thân thể Diệp Phàm bay ra, bay nhanh về phía xa, hồn khách sợ nhất là lôi đình.

Nhưng mà Lôi Đình từ trên cao đã rơi xuống, lúc này lão giả ra ngoài đã chậm, lôi kiếp khóa chặt, Lôi Vân càng thêm to lớn xuất hiện.

Uy lực so ra kém lôi kiếp phi thăng bình thường, dù sao lôi đình này là Diệp Phàm triệu hoán ra, uy lực yếu hơn không ít so với lôi kiếp phi thăng bình thường, nhưng dù là vậy, cũng là lôi kiếp đối ứng với cường giả Thánh Hiền.

- Ha ha ha, lão già, muốn đoạt xá của ta, sống sót trước rồi nói sau. Tiên pháp, độ lôi!

Diệp Phàm quát to một tiếng, một đạo tiên trận vô cùng huyền diệu từ đỉnh đầu hắn xuất hiện, tất cả Lôi Đình không ngừng bổ vào tiên trận phía trên, Diệp Phàm cũng giống như Cửu Thiên Lôi Thần, bị Lôi Đình hoàn toàn bao phủ, lông tóc không chút tổn hao nào, nếu như lúc này chắp hai tay sau lung, hai mắt u buồn nhìn trời cao, không chừng thật sự có chút phong phạm đại năng tuyệt thế.

Quả nhiên cái tiên pháp này chính là dùng để làm màu.

Diệp Phàm nhịn không được nhổ nước bọt, có điều có được lôi kiếp lôi đình, ít nhất có thể đảm bảo đủ an toàn cho hắn, có được tiên pháp này, xem như cường giả Hợp Thánh cảnh muốn giết hắn cũng phải xem chừng một chút, sơ ý một chút chính là lôi kiếp trên người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)