Vô Địch Thiên Đế

Chương 60: Gọn gàng dứt khoát

Chương Trước Chương Tiếp

- A, đúng rồi, ta nghe nói trong bốn học phủ lớn, Thiên Phủ là tệ nhất, hóa ra đã kém đến mức này. Truyền nhân một gia tộc mạnh mẽ chẳng khác nào một kẻ vô dụng, đúng là được mở rộng tầm mắt.

Diệp Phàm nói tiếp.

Ngay lập tức, sắc mặt của Thẩm Vân Xung và cả đám người Thẩm Quát đều rất khó coi.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, cười nói:

- Thật ngại quá, Thẩm sư đệ, Diệp hiền chất từ nhỏ đã không biết ăn nói, sư đệ đừng trách tội.

Bắc Cung Hàn Tiêu là người thế nào? Hắn là một hoàng đế. Cho dù Thiên Phủ có mạnh hơn nữa, nhưng không phải bất kỳ con cháu của một gia tộc nào cũng có thể tùy tiện vô lễ với hắn, đây là tôn nghiêm của người làm Hoàng đế.

Nếu đám người Thẩm Quát tưởng bọn họ tới thu đồ đệ là có thể muốn làm gì thì làm, vậy bọn họ đã nghĩ nhầm rồi. Cùng lắm bọn họ chờ ba học phủ lớn khác tới thu đồ đệ, không đi Thiên Phủ nữa.

- Đáng giận, ngươi chỉ là một con kiến hôi thấp hèn. Lần trước chẳng qua vì ta đánh giá thấp ngươi, để cho ngươi mượn cơ hội đánh lén được ta mà thôi. Có bản lĩnh, bây giờ chúng ta lại chiến đấu một trận nữa, ta dùng một tay cũng có thể nghiền ép ngươi.

Thẩm Vân Xung cao giọng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

- Chỉ dựa vào ngươi à?

Diệp Phàm không khách khí nói.

Hắn quả thật có ý định đi Thiên Phủ. Nếu có thể, hắn cũng không muốn gây chuyện. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Nhân phẩm tính cách người này như vậy, sợ rằng cho dù hôm nay hắn cung kính lễ độ, ngày mai trên đại hội thu đồ đệ, người này vẫn sẽ gây khó dễ cho mình.

Hơn nữa, Diệp Phàm không biết thế nào là nhượng bộ. Con đường tu đạo phải tiến thẳng không lùi, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, nhẫn nhịn, lùi bước đều không phải là tính cách của Diệp Phàm.

- Hôm nay là Xuân Tịch, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, đừng làm tổn thương tình cảm. Trẻ tuổi khí thịnh là chuyện tốt, nhưng sau này các ngươi học cùng một học phủ, không cần gây huyên náo đến mức căng thẳng như vậy.

Bắc Cung Hàn Tiêu thấy thế cười nói.

- Một học phủ? Chỉ dựa vào thằng con hoàng này cũng xứng vào cùng học phủ với ta sao? Theo ta thấy, ngày mai thậm chí còn không vượt qua nổi sơ tuyển.

Thẩm Vân Xung không khách khí, tức giận nói.

Sắc mặt Bắc Cung Hàn Tiêu có chút khó coi.

- Nếu không thì so tài, nếu bọn họ thắng, ngày mai không cần tham gia sát hạch nữa, trực tiếp trở thành đệ tử Thiên Phủ. Nếu thua cũng không cần sát hạch, trực tiếp quyết định thất bại, dù sao mở miệng nói ra những lời ngông cuồng, chung quy vẫn phải trả giá đắt.

Thẩm Quát khẽ nói.

Bầu không khí của bữa tối lập tức trở nên kỳ lạ. Đây hoàn toàn là lạm dụng chức quyền. Thiên Phủ có quy định sát hạch của mình, chưa từng thấy qua chuyện dựa vào so tài để xác định có thông qua hay không. Dù sao thực lực đệ tử lâu năm của Thiên Phủ tất nhiên phải mạnh hơn các thanh niên tuất kiệt của vương triều.

Những người này lại tương đương với thiên tài đã bước vào tu luyện một năm thậm chí nhiều hơn.

- Được, ta đồng ý. Chỉ sợ có vài người không thua nổi, ngày mai không thừa nhận.

Diệp Phàm nói thẳng. Hắn vốn lo lắng về vấn đề tư chất của ba huynh đệ. Phải biết yêu cầu tư chất thấp nhất của Thiên Phủ là từ Địa phẩm trở lên.

Tư chất của ba người bọn họ tất nhiên không kém, nhưng vấn đề là đan điền của bọn họ. Một khi đo đường tư chất, bọn họ sẽ bị xác định là Phế phẩm.

Đúng là buồn ngủ gặp manh chiếu. Thẩm Quát này thật sự là 'người tốt'.

Diệp Phàm lén mở ra thủy tinh ký ức và nói tiếp:

- Cuộc so tài của chúng ta tối nay sẽ quyết định ta có được bước vào Thiên Phủ hay không, tương đương với sát hạch thu đồ đệ sớm đối với ba huynh đệ chúng ta, không sai chứ?

- Không sai, chỉ cần các ngươi thắng được ba người Thẩm Vân Xung, Tá Hư, Thủy Sinh, ba người các ngươi chính là đệ tử của Thiên Phủ, không cần thông qua bất kỳ cuộc sát hạch nào nữa.

Thẩm Quát gật đầu nói.

Trong lòng Diệp Phàm thầm vui mừng. Lúc này, hắn đứng lên, dẫn đầu đi đến khu đất trống ở chính giữa, nhìn ba người Thẩm Vân Xung nói:

- Vậy cũng đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu cuộc hỗn chiến ba đấu ba.

- Thằng nhóc, ngươi rất phách lối. Chỉ tiếc rằng phách lối cũng cần phải có bản lĩnh để phách lối.

Thẩm Vân Xung tức giận cao giọng nói, sau đó lấy ra trường kiếm của mình, đi tới đối diện đám người Diệp Phàm. Hai nam tử bên ngoài cũng đứng lên, nhìn ba người Diệp Phàm với ánh mắt không tốt.

- Khoan đã, để ta tới!

Trong bốn đệ tử, nữ tử kia ấn vai Tá Hư xuống, cất giọng trong trẻo nói.

- Lý sư tỷ, chỉ là đối phó với thiên tài trong một vương triều, không cần ngươi phải ra mặt!

Tá Hư nghe vậy, không khỏi nịnh nọt nói.

Lý Dĩnh Huyên là một thành viên trong nhóm cao thủ hàng đầu của đệ tử nhị tinh Thiên Phủ. Xét về tu vi mới chỉ là Nhập Cương cảnh tam trọng, còn kém hơn Thẩm Vân Xung một cấp, nhưng xét về năng lực chiến đấu thì khó có thể nói được. Tuy bọn họ luôn miệng nói Thẩm Vân Xung mạnh nhất, trong đó phần nhiều chỉ có ý nịnh bợ.

Đây là một thiên tài đã tu luyện một môn võ kỹ Địa giai đến trạng thái hoàn mỹ, giống như Thượng Quan Phi Độ có thể tu luyện hai môn võ kỹ Nhân giai tới hoàn mỹ, đã có danh hiệu là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Sở Quốc.

Mà võ kỹ Địa giai còn cao hơn võ kỹ Nhân giai, một môn võ kỹ Địa giai đạt tới trạng thái hoàn mỹ đủ vượt qua ba môn Võ kỹ Nhân giai ở trạng thái hoàn mỹ. Mặc dù có vài võ kỹ Nhân giai có thuộc tính ẩn không hề kém hơn võ kỹ Địa giai, nhưng phần lớn vẫn là võ kỹ cấp càng cao thì thuộc tính ẩn càng mạnh.

Ban đầu, bọn họ cho rằng chuyện này dễ như trở bàn tay. Nếu Lý Dĩnh Huyên đã đích thân ra tay, vậy đám người Diệp Phàm có thể trực tiếp nhận thua.

- Danh dự của học phủ không thể bị giẫm đạp. Ta không có hứng thú tham dự vào các thói xấu của các ngươi, nhưng ta quyết không cho phép bất kỳ người nào xem thường Thiên Phủ.

Lý Dĩnh Huyên cao giọng nói, đi lên thay cho Tá Hư, trong tay nàng cầm một thanh kiếm mảnh lóe ra một tia sáng sắc bén thấu xương, giống như gió.

Diệp Phàm nhìn Lý Dĩnh Huyên khẽ nhíu mày, khí thế so của nữ tử này còn sắc bén hơn Thẩm Vân Xung nhiều, năng lực chiến đấu rất mạnh, chắc hẳn còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Tuy nhị đệ và tam đệ hơn hẳn người bình thường, nhưng tu vi vẫn chỉ là Nhập Cương cảnh nhị trọng, đánh cùng người này khó có thể đoán được kết quả.

- Giao nữ tử này cho ta, tam đệ, ngươi chịu trách nhiệm về Thẩm Vân Xung. Nhị đệ, ngươi chịu trách nhiệm về Thủy Sinh.

Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó phát động công kích trước. Lúc này, ba người tạo thành hình tam giác, xông về phía ba người Thẩm Vân Xung.

- Càn rỡ!

Thẩm Vân Xung tức giận quát một tiếng. Vào thời điểm này, đối phương còn dám phát động công kích trước, quả nhiên hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.

Thẩm Vân Xung rút trường kiếm ra khỏi vỏ, dưới chân dường như phát ra gió, phát sau đến trước, chém một kiếm về phía Diệp Phàm.

Đột nhiên có một bóng đen chợt bắn ra, vận dụng Tam Thốn Bộ lập tức bay đến trước mặt Thẩm Vân Xung. Sau đó là một tiếng kiếm rít gào vang lên, kiếm quang phản xạ. Trong phút chốc, Thẩm Vân Xung đã đứng khựng lại, Diệp Quỷ đã gác kiếm ở trên cổ hắn.

Diệp Phàm và Diệp Tàn lướt qua hai người, không hề dừng lại, dường như đã sớm đoán được tất cả những điều này.

Thủy Sinh sử dụng vũ khí là một thanh trường thương, trường thương vung vẩy giống như rồng bay lượn, mũi thương vẽ ra từng điểm sáng lạnh.

Võ kỹ Nhân giai cao cấp Mộng Hồn Thương.

Tay phải Diệp Tàn nắm chặt chuôi đao, dùng Lực Phách Hoa Sơn, nguyên lực đột ngột bùng nổ, lưỡi đao lao tới xé rách ánh sáng lạnh, Bách Ảnh Cuồng Phong Đao được đánh ra, vô số bóng đao bao phủ Thủy Sinh, đợt sau còn mạnh hơn đợt trước.

Thủy Sinh lập tức cảm giác được công kích của Diệp Tàn giống như cuồng phong mưa rào, kéo dài không đứt, vô cùng vô tận, mỗi ánh đao dường như đều có lực lượng chồng chất, chưa đến mười hơi thở, phòng ngự đã bị phá tan, hắn bị Diệp Tàn đá một phát bay ra ngoài, Huyền Dương Đao đặt ở trước cổ.

Diệp Phàm cầm Lăng Hư Kiếm trong tay, Tam Thốn Bộ thuộc tính ẩn Tam Bộ Nhất Thiểm được phát động.

Hắn chợt biến mất và lập tức xuất hiện ở sau lưng Lý Dĩnh Huyên.

Lý Dĩnh Huyên phát ra một tiếng quát lớn, kiếm nhỏ tung bay, võ kỹ Địa giai sơ cấp Bích Ba Lăng Phong Kiếm được đánh ra, ánh kiếm liên tục hiện ra giống như từng gợn sóng, bảo vệ nàng chặt chẽ.

Nhưng một tiếng kiếm rít đột nhiên vang lên, Lý Dĩnh Huyên lập tức tái mặt, thần hồn thoáng mơ hồ, nguyên lực lập tức loại bỏ âm thanh mê hoặc này, trong hai mắt lại xuất hiện tiêu điểm.

Đột ngột có một tia sáng lạnh ép trên cổ của nàng, đó là Lăng Hư Kiếm Diệp Phàm.

Trong mười hơi thở, ba người Thiên Phủ đều bị đánh bại. Thậm chí Lý Dĩnh Huyên còn chưa dùng tới thuộc tính ẩn trong võ kỹ của mình.

Ngay lập tức, trong đại viện của hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, ánh mắt mỗi người đều đầy vẻ chấn động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️